Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 51: Bản lĩnh




Một tháng sau...

[Chấn động! Tập đoàn Khuynh Thành nổi tiếng nhất thành phố X, lần đầu tiên hợp tác với tập đoàn Tống thị. Khuynh Thành bao thầu trọn gói tất cả các dự án, chính thức là đối tác lớn mạnh vững chắc nhất của Tống thị.]

"Đúng là ngỗ nghịch."

Vương Hải Sơn ném tờ báo vừa đọc xong xuống bàn với thái độ tức giận.

Bà Lệ Châu ngồi gần đó, cũng hiếu kỳ cầm báo lên xem thử. Đọc xong nội dung, tâm trạng của bà cũng chẳng khá hơn chồng mình là bao.

Khuynh Thành là tập đoàn của Vương Tuấn Triết lãnh đạo. Nay, lại chính thức chống lưng cho Tống thị. Nếu xét theo những gì bà Châu từng cảnh báo với Thiên Kim trước đó, nghĩa là anh đang ngấm ngầm muốn chống đối lại gia đình.

Con cái cãi lời cha mẹ, thử hỏi sao không tức giận.

"Cục diện thế này, vậy là cô ta đã không chịu rời xa tiểu Triết, còn xúi giục thằng bé chống đối với chúng ta rồi. Đúng là loại phụ nữ thâm độc mà."

"Mẹ đừng hiểu lầm. Tất cả mọi chuyện, đều do anh hai tự ý sắp xếp đấy."

Bà Châu nói hết câu, Vương Tuấn Hào đã lên tiếng đối đáp ngay khi vừa từ bên ngoài trở về. Theo sau anh còn có Tống Nhật Thiên Mi.

"Con chào hai bác!" Cô cúi đầu, lễ phép chào hỏi.

"Tiểu Mi tới chơi đó à? Lại đây, ngồi xuống đi con!"

Gặp Thiên Mi, thái độ bà Châu rõ khác với lúc gặp mặt Thiên Kim. Âu cũng phải, vì ngay từ đầu bà đã có thiện cảm với cô em hơn là cô chị.

Nhìn đôi trẻ, bà Châu lại thắc mắc, nên hỏi:

"Hai đứa đi chung hả?"

"Dạ không! Con và Vương tổng tình cờ gặp nhau ngoài cổng thôi. Hôm nay, con đến đây tìm hai bác để giải thích một việc ạ!"

Thiên Mi nhanh chóng trả lời. Lúc đó, Vương Tuấn Hào lại hơi buồn. Dường như giữa cả hai đang xảy ra khúc mắc gì đó...

"Cháu muốn nói đến việc nào?" Vương Hải Sơn cũng lên tiếng.

"Là chuyện của chị hai con và anh Triết! Có cả vấn đề đính hôn trước đó giữa con và anh ấy. Con muốn giải thích rõ cho hai bác được biết về mối quan hệ này."

Ông bà Vương nghi vấn nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Thiên Mi. Bà Châu ôn nhu nói:

"Con nói đi, hai bác đang nghe đây!"

"Dạ! Thật ra, trong mối quan hệ giữa ba người, thì con mới là người thứ ba. Chị Kim được anh Triết yêu thương từ hơn ba năm về trước, nhưng chị con vì mặc cảm quá khứ nên nhiều lần từ chối tình cảm của anh ấy. Bởi vậy, anh Triết mới mượn con để thử lòng chị Kim. Nhưng con lại ích kỷ, muốn tranh giành thứ tình cảm vốn không thuộc về mình. Và... chuyện tai nạn hôm đính hôn, cũng là do con sắp xếp."

Màn trình bày lưu lót như thể đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, khiến ông bà Vương ngỡ ngàng nhìn nhau.

Lúc này, Thiên Mi lại nói tiếp:

"Có thể hai bác thấy chị hai con không xứng với gia đình mình, nhưng bác có biết, để cầu nguyện cho anh Triết, chị ấy đã nguyện ăn chay ba tháng, nếu không phải vì tình yêu, ai lại chịu hy sinh như thế chứ?"

"Nói cho cùng, người chọn lựa gắn kết mối quan hệ này là anh Triết. Anh ấy đã đấu tranh rất lâu mới có được tình cảm như hiện tại và chị hai con cũng phải nghĩ ngợi, đắn đo rất nhiều, mới dám mở lòng thêm lần nữa. Họ yêu nhau thật lòng, cũng phải khổ sở rất nhiều rồi ạ! Con mong hai bác có thể khoan dung bỏ qua tất cả, coi như vì anh Triết, vì hạnh phúc cả đời của anh ấy..."

Ông bà Vương cùng nhau lắng đọng. Đương nhiên hiểu rõ những gì Thiên Mi vừa nói, thực tâm trong lòng cũng phần nào dao động.

Nhân cơ hội tốt, Vương Tuấn Hào lại bồi tiếp thêm vài câu:

"Hai người họ đã đăng ký kết hôn! Anh Triết cũng về ra mắt gia đình vợ xong hết rồi, không ai phản đối gì nữa, giờ chỉ còn mỗi ba mẹ thôi. Nếu hai người vẫn cố chấp, thì người thiệt cũng là mình, chưa kể tới việc sau này có cháu nội còn không được ẩm bổng như người ta. Cho nên là, suy nghĩ kỹ đi."

...----------------...

Công ty Tống Kim...

*Reng...

"A lô, tôi nghe đây!"

[Sếp ơi, có một quý bà muốn gặp sếp ạ! Bà ấy không có hẹn trước, sếp có tiếp không?]

Quý bà? Thiên Kim cau mày, nghĩ ngợi vài giây cũng tự có được câu trả lời, nên mới hồi đáp:

"Em mời bà ấy lên phòng tiếp khách đi, chị sẽ qua đó ngay!"

[Vâng ạ!]

Đặt máy về chỗ cũ trên điện thoại bàn, Thiên Kim nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình. Lúc qua tới phòng tiếp khách, thì Lễ tân đã thay cô rót trà chuẩn bị mời vị quý bà sang trọng ấy.

"Để đó chị làm cho! Em về chỗ làm việc tiếp đi, cần gì chị sẽ gọi Trợ lý."

Nữ lễ tân cúi đầu chào, sau đó rời đi. Để lại bầu không gian riêng tư cho hai người phụ nữ.

Thiên Kim ngồi xuống ghế, rót ra một tách trà thơm lừng, rồi đẩy nó đến gần vị trí của người đối diện.

"Mời bác dùng trà!"

Bà Châu cười nhẹ, đưa tay đón lấy tách trà, kề lên miệng uống một ngụm nhỏ.

"Trà ngon!"

Lời khen và thái độ ôn hòa này của bà, khiến Thiên Kim giảm bớt căng thẳng bội phần.

"Đây là trà tâm sen, giúp giải độc, dễ ngủ! Nếu thấy ngon, thì bác uống thêm đi ạ!"

Bà Châu lại cười, lần này mở miệng sẽ không còn nói chuyện vòng vo nữa.

"Hai đứa sống tốt chứ? Cô, có chăm sóc con trai tôi chu toàn không?"

Câu hỏi của bà, làm Thiên Kim nhất thời bối rối. Nhưng qua mấy giây, cô lại tự tin đáp trả:

"Bọn con vẫn sống tốt, vẫn bảo ban, chăm sóc nhau chu đáo. Mỗi ngày, đều bắt đầu bằng niềm vui và hạnh phúc!"

"Nếu tôi vẫn tiếp tục phản đối thì sao?"

"Vậy thì cháu phải xin lỗi bác! Bởi vì, cháu không thể từ bỏ người đàn ông mình yêu được. Dù là cháu, hay anh ấy, đều sẽ không thể sống tốt, nếu thiếu nhau."

"Tuy anh Triết chọn ở bên cháu, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh ấy đã từ bỏ ba mẹ mình. Chỉ cần có cơ hội, nhất định chúng con sẽ làm tròn chữ hiếu và trách nhiệm của mình."

Lần này vẫn như lần trước, cô không hề dè dặt, cô luôn sẵn sàng thẳng thắn nói ra nỗi lòng của mình. Nhưng hôm nay, còn dứt khoát, còn cho đối phương nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt.

Và bà Châu đã mỉm cười tán thưởng.

"Cô giỏi lắm! Bản lĩnh cũng không nhỏ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.