Vương Quốc Màu Xám

Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua




DeYun

Ngày hôm đó, Ứng Quả Nhi đau bụng nhẹ, Tần Thái vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc. Rạng sáng 1 giờ 40 phút, Ứng Quả Nhi đã ngủ, Tần Thái ngồi bên mép giường. Nếu có một người thật sự có thể thay đổi Thiên Đạo, thậm chí gây ảnh hưởng đến vận mệnh mỗi người thì đáng sợ cỡ nào. Cả đời người, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi đều bị hắn ta sắp xếp. Dù có khát vọng hay mong muốn gì đều không thể, chỉ có thể nghe theo ý hắn.

Cô đang phát ngốc thì bỗng di động vang lên, là Đàm Tiếu. Tai mắt của Nhân Gian ở thành phố Tam Họa đông đảo, đương nhiên Tần Thái biết anh về cùng Lâm Băng Băng chúc thọ bà của cô ta. Cô không phải là không khí, chỉ là không có thời gian thôi, hết đợt này thì cứ đợi đó, hừ! Điện thoại reo không ngừng, sợ quấy rầy Ứng Quả Nhi đang ngủ nên cô tắt đi.

Lát sau Đàm Tiếu lại gọi đến, lòng cô hậm hực mà có chút chờ đợi. Anh cứ gọi như thế chắc không phải là báo cáo công tác đâu nhỉ? Cứ như cãi nhau với bạn trai, giận thì giận nhưng vì còn yêu nên muốn nghe anh nói.

Lúc cô ra về lên xe ngồi, Tần Thái gọi cho Đàm Tiếu một lúc không ai bắt máy. Lòng cô bắt đầu nổi nóng, chà, dám làm bộ làm tịch cơ đấy!! Lát sau Đàm Tiếu mới gọi lại, giọng anh ho liên tục: " Tần Thái, cô cẩn thận nghe tôi nói...Tôi đang bị ba Huyền Thuật sư của Nhân Gian vây bắt, Băng Băng cũng đang gặp nguy hiểm..."

Tần Thái ngắt lời anh, vừa mới hết chút lửa giận giờ đã bùng lên phần phật: "Lại giở trò gì đây! Anh cho rằng tôi còn tin tưởng anh sao?"

Cô cúp máy tiếp tục lái xe.

Chỉ chốc lát sau, Đàm Tiếu lại gọi đến. Tần Thái bắt máy gằn từng chữ một: "Anh cứ lãng mạn với tình nhân nhỏ đi, chờ tôi làm xong chuyện Ứng Quả Nhi thì anh biết tay tôi!" Dứt lời lại cúp máy.

Trở về Thiên Lư Loan, nhóm Sa Ưng đã đi ngủ. Tần Thái tắm rửa thay quần áo xong, bên kia gọi đến. Cô mở tử lạnh lấy một ly milkshake, giọng Đàm Tiếu truyền qua tai: "Tần Thái, giữa tôi và Lâm Băng Băng thật sự không có chuyện gì. Tôi đã hối hận rồi, đến giờ phút này tôi mới biết hối hận."

Tần Thái uống một ngụm milkshake, đi vào thang máy lên phòng ngủ: "Có gì đi chăng nữa thì chẳng vấn đề, tôi sẽ điều cô ta đi nhanh thôi. Hai người quý trọng thời gian ngọt ngào còn lại đi."

Bên kia điện thoại Đàm Tiếu cười bất đắc dĩ: "Tôi yêu cô, Tần Thái."

Cô đã qua tuổi mười sáu, sẽ không bị ba chữ này làm xao động.

Giọng cô lạnh lùng: "Chắc anh cũng yêu cô ta."

"Không có chuyện gì thì tôi cúp đây." Tần Thái chẳng muốn nói nhiều lời, hiện tại hai người họ đang làm cái gì? Nói không chừng là Đàm Tiếu đang dựa người vào đầu giường còn Lâm Băng Băng thì đang tắm rửa đấy. Giọng nói Đàm Tiếu vẫn tiếp tục: "Thôi được rồi, Tần Thái, tôi.....chắc là không về sớm được. Bảo Sa Ưng...nhớ là bảo anh ta đưa cô ra ngoài ăn gì đi."

Tần Thái cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, quả nhiên không có ai nấu cơm, Tần Thái lấy một hộp sữa đông. Tuy hai người giận dỗi, Đàm Tiếu vẫn làm trước rất nhiều đồ ăn vặt cho vào tủ đông. Cô lái xe đến chô Ứng Quả Nhi, đang đi nửa đường thì bỗng có cuộc gọi từ bộ Phán quan. Là Bạch Cập tự mình gọi tới, chỉ nói một câu: "Cô đến thôn Thương Khê, huyện Thiệu đi."

Vì không có ai đưa đi, cô nhớ đến phương pháp ngự kiếm không yêu cầu quá cao của Lão gia tử nên cô trực tiếp ngự kiếm đến.

Thôn Thượng Khê chỉ là một thôn xóm bình thường, bao quanh thôn là một con suối nhỏ, có vô số vịt và nghỗng đang tung tăng lội nước. Tần Thái đi vào thì phát hiện bộ Phán quan cử ít nhất ba tổ đến đây. Cô nhíu mày, rốt cuộc có chuyện gì?

Rất nhanh đã có người ra đón, cũng không dám nói chuyện mà đưa cô thẳng đến cho Bạch Cập. Sắc mặt Bạch Cập rất khó coi, hắn nhìn Tần Thái tầm ba phút rồi chỉ về phía trước cho cô. Tần Thái nhìn theo ngón tay hắn, phía trước có người dùng pháp trận kết giới bao phủ một phần đất.

"Chuyện thần bí gì vậy chứ?" Bộ Phán quan ngày càng làm việc vi diệu. Cô đi vào kết giới kia, không bị ngăn trở mà xuyên thẳng vào. Cỏ cây trước mặt thưa thớt, cô chậm rãi đạp lên lớp lá rụng, ở nơi núi lõm vào tránh gió, có một đường máu uốn lượn nhuộm cả đất.Tần Thái đi theo vết máu đó, dốc đá cách ba mét về phía trước, có một người đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn. Mặc bộ đồ đơn giản màu trắng,tay phải nắm chặt điện thoại.

Cái điện thoại kia....sao quen mắt như vậy?

Tần Thái tiến lên hai bước, đưa tay nâng đầu người trước mặt lên. Gương mặt này cũng thật quen mắt.

"Tối qua kết giới bảo vệ trên người trợ lý cô liên tục dao động, bộ Phán quan liền phái người truy tìm. Nhưng không ngờ hắn đi ra ngoài mà không thông báo, còn không xin bảo vệ. Chúng tôi đã đẩy hết tốc độ, điều các Thủ Vọng Giả gần nhất đến trong vòng năm phút. Đã có giao thủ với bọn người vây bắt hắn, nhưng đến lúc tìm được người thì đã....Nguyên nhân cái chết là bị vũ khí sắc bén đâm xuyên phổi, xuất huyết trong dẫn đến mất máu quá nhiều."

Người đang dài dòng bên tai nói gì vậy? Rốt cuộc người chết là ai?

Hồn phách như đài phát bị rỉ sét, chập chờn rít lên, cô không điều khiển được thân thể nữa. Buổi sớm ở nơi thôn sơn nhỏ đầy hoa thơm chim hót, đám ngỗng trắng lướt trên mặt suối trong, đuổi đi những loài chim nước khác. Thật là một khung cảnh xinh đẹp, nhưng cô đang ở đây làm gì?

Là ai ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói đi thôi. Bị dắt từng bước, vậy thì nên đi thôi, ở lại nơi này làm gì đâu?

Nói cho tôi biết, là ai chết?

Phảng phất tất cả không khí tràn vào dạ dày, đầu đau kinh khủng. Cô che trán, gân xanh phập phồng như có thứ gì muốn nhảy ra.

Tôi thật hối hận, đến giờ phút này mới bắt đầu hối hận. Nếu sớm biết thời gian còn lại ngắn ngủi như vậy, hà tất phải lãng phí với hai chữ gặp lại?

Đến khi sắp rời khỏi thôn trang, bỗng Tần Thái đẩy Bạch Cập ra, chạy trối chết về hướng ngược lại. Người bộ Phán quan nhìn sang Bạch Cập, hắn đứng thẳng nói nhỏ: "Để cô ấy đi thôi."

Con người sống mỗi ngày như đang làm trắc nghiệm, không ai biết khi nào mới kết thúc, chỉ có thể liên tục chọn A B C hoặc D rất nhiều lựa chọn, rốt cuộc cái nào mới chính xác?

Còn tôi lại chọn sai rồi, làm sao bây giờ?

Cô nắm chặt bàn tay đã lạnh ngắt, tựa đầu vào vai anh.

Làm sao đây Đàm Tiếu, nếu tôi không vượt qua được....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.