Deyun
Vốn dĩ Nguyệt Hiện đang đánh giá Tần Thái, thấy cô đi vào thư phòng cũng đứng dậy đi theo, âm thanh mềm nhẹ như tấm sa mỏng: "Cô ấy bị thương rất nặng."
Hiển nhiên Bạch Cập không muốn cô ấy thấy Tần Thái, với bộ dáng hiện tại kia rất dễ khiến người khác buồn nôn. Hắn xoay người lấy DVD trên bàn đưa cho Nguyệt Hiện, giọng nói như lấy hết dịu dàng cuộc đời: "Em về phòng xem đi nhé, lát anh qua."
Bấy giờ Tần Thái mới biết bộ dáng Bạch Cập lúc chăm sóc Nguyệt Hiện như thế nào, nhìn vào Nguyệt Hiện chẳng thua kém diễn viên điện ảnh. Cho nên chính mình không cách nào so được.
Cô đi vào thư phòng cùng Bạch cập, theo sau là bốn người Trật Tự đang là phân thân của Tần Thái. Căn phòng nhìn qua là biết do người có tâm bố trí, nhìn vừa đơn giản lại rất tinh tế. Tường xanh lục đồng màu với thảm, đối với bàn làm việc màu trắng, vừa sạch sẽ vừa tươi mới.
Tần Thái ngồi xuống ghế gần nhất, Bạch Cập vừa nhìn liền nhăn mặt: "Ai cho ngươi ngồi?"
Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái sẽ đứng thẳng dậy. Nhưng giờ cô vẫn ngồi đó: "Sư thúc cũng chưa bảo tôi đứng nha."
Còn dám phản bác cơ đấy!!
Bạch Cập lấy điếu thuốc từ dưới hộc bàn ra, suy nghĩ một lát lại thả trở về. Xem ra là vì sợ Nguyệt Hiện không thích. Hắn ngồi sau bàn, đối diện với Tần Thái, chỉ cho cô một cái liếc mắt: "Nói đi."
Tần Thái không còn ngoan ngoãn như vậy, cô tới đây là có điều kiện: "Đưa tôi đi gặp người đứng đầu Nhân Gian, là người lớn nhất ấy, bảo đảm tính mạng cho tôi rồi mới nói."
Mi mắt Bạch Cập khẽ nhếch: "Ngươi đang làm trò hề gì?"
Tần Thái nhìn thẳng vào hắn, gương mặt da thịt lồi lõm do bị thiêu không thể hiện thái độ rõ ràng: "Sư thúc, Tiên Tri Trật Tự đã chết, người quên lúc trước dùng tôi đổi lấy một ngàn vạn từ Trật Tự vì chuyện gì rồi sao?"
Bạch Cập hơi giật mình, đột nhiên thần sắc hắn trở nên nghiêm túc: "Ngươi..."
Đúng là lúc trước hắn dùng Tần Thái làm con tin quan trọng để đổi lấy bấy nhiêu tiền, đương nhiên vì cô biết dùng âm mắt nhìn thấy tương lai. Đây chắc chắn là sức mạnh chỉ Tiên Tri của Trật Tự mới có, đôi mắt đó có thể nhìn được Thiên Đạo.
Hắn không bắt giữ cô là vì trong truyền thuyết thứ này là người yêu của Tôn Chủ. Tuy rằng bây giờ Tôn Chủ Trật Tự không còn để ý đến thế sự, nhưng nếu cứ giữ cô ta ở Nhân Gian thì hẳn sẽ dẫn đến tranh đấu sống chết.
Mà giờ đây...
"Tiên Tri của Trật Tự đã chết, là sao?"
Hắn biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, nếu Tần Thái đã được chuộc về với tư cách là Tiên Tri, thì phải lên ngồi ở vị trí đó. Nhưng sau đó cô ta lại trốn thoát, còn tới Nhân Gian lăn lộn.
Hắn không thể hiểu, nhưng người như hắn bây giờ đã không còn lòng hiếu kì, biết quá nhiều không phải là chuyện tốt lành gì.
Thế nên hắn mặc kệ không hỏi tới.
Thế nhưng bây giờ không giống vậy, chẳng lẽ cô ta không là Tiên Tri? Đã không là Tiên Tri sao lại nắm giữ được sức mạnh đó. Nếu Nhân Gian có được cô ta, vậy Nhân Gian cũng có thể nhìn trộm Thiên Đạo, thế thì Nhân Gian chẳng thua kém gì Trật Tự đúng không?
Không không, có khác, chính là Tiên Tri của Trật Tự đã chết.= =
Kỳ thật Tiên Tri cũng không hẳn là tiên tri thật sự, đó chỉ là tên gọi. Thiên hạ có biết bao nhiêu chuyện? chỉ với một người mà có thể biết hết được sao? Nhưng cái tên đó có bao nhiêu trân quý, lịch sử từ xưa đến nay có thể nói lên được.
Nhưng là thủ lĩnh của Nhân Gian, nói muốn gặp là gặp được à?
Bạch Cập ngả lưng vào thành ghế, đôi tay mân mê cây bút trong vô thức. Tần Thái biết hắn đang suy nghĩ nên không quấy rầy. Bỗng hắn đưa tay lấy một tờ giấy ra, phía trên viết rất nhiều phù chú loạn xạ, nhìn qua như là giấy nháp.
Nhưng nhìn kỹ hơn mới thấy rõ, hình như đó là pháp trận?
Hẳn là hắn đang sáng tạo ra.
Tần Thái chăm chú nhìn từng tầng từng tầng phù chú, suy đoán nó có hiệu quả gì, đột nhiên Bạch Cập mở miệng: "Làm sao để tin ngươi được?"
Tần Thái không hiểu, hắn lặp lại: "Làm sao để tin ngươi thật sự có năng lực của Tiên Tri?"
Cái này đúng là Tần Thái chưa nghĩ tới, quả thật có vài Huyền Thuật Sư dùng âm mắt nhưng chỉ nhìn được vài chuyện sắp xảy ra vào hôm sau. Bạch Cập lạnh lùng ném ra một câu: "Nói cho ta biết đời bộ trưởng tiếp theo của quốc gia X là ai?"
Hắn không hỏi chủ tịch nước, bởi vị trí đó luôn được điều động nội bộ, không có sự mơ hồ.
Tần Thái không nắm chắc, nhiều lúc cô cũng không tin tưởng bản thân lắm.
Bạch Cập vừa nói xong liền đứng dậy ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa thư phòng lại, nhìn qua bốn con người đang đứng nghiêm túc trước cửa làm hắn nổi da gà.
Thật sự là phân thân của Hồn phách, hắn lần lượt nhìn kỹ từng người, trong đó có một thân thể bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, hắn đang mặc đồ nam nhưng lại đỏ mặt: "Sư thúc, đừng có suy nghĩ kì lạ gì với tôi nhé!"
Bạch Cập hừ một tiếng, rồi trở về phòng ngủ. Khi vào hắn thu lại lệ khí trên người. Nguyệt Hiện đang dựa vào đầu giường xem phim, Bạch Cập leo lên giường ôm cô vào ngực. Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ, hai con người trải qua bao thăng trầm mới ở bên nhau, mỗi một giây đều được quý trọng.
Tần Thái ngồi ngốc ở thư phòng, tuy bên cạnh có bốn người bạn nhưng họ chẳng nói năng gì. Nếu mà bọn họ mở miệng thì lại giống như đang bị tâm thần phân liệt mất.
Cô nghiêng người nằm trên bàn sách, vốn tính luyện tâm tĩnh rồi sẽ ngủ, nhưng cô lại nghĩ đến những lời Bạch Hà đã nói lúc sáng.
Giữa pháp trận tỏa sáng chói mắt, lúc hồn phách của cô đang tan nát, một giọng nói vang lên giữa không trung: "Nếu ở Trật Tự không có con đường nào, không bằng đến nhân gian đi." Tần Thái nhìn về phía sau, Bạch Hà nắm lấy tay cô: "Đi tìm thủ lĩnh đứng sau Nhân Gian, Tôn Chủ đang muốn tiêu diệt Nhân Gian, cần phải tìm ra chân tướng."
Khi đó cô đã hỏi gì? Đúng rồi, hình như là " Chỉ bằng tôi sao có thể? Đến sư thúc tôi còn không tiếp xúc nhiều."
"Trước kia đương nhiên không, nhưng nếu cô đã có sức mạnh của Tiên Tri.... Thì sẽ được."
" Sư phụ...."
"Tiểu Tần, thật ra mấy năm nay, tôi vẫn luôn rất hối hận."
" Tôi biết, tôi làm sư phụ thất vọng rồi."
"đứa ngốc này, cô chưa từng làm tôi thất vọng. Thật ra....thật ra.."
" Sư phụ?"
"Thật ra, giữa chúng ta không có duyên làm thầy trò."
"Sư phụ.... nói sao?"
Lúc ấy ý thức cô đã rất mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rõ giọng của Bạch Hà, dường như đang rất thống khổ: "Người đúng ra có nhân duyên thầy trò với cô là Bạch Cập. Lúc cô nhìn ra thế Mai Hoa sát, chuyện cát hung vốn không nên đụng đến, nhưng lúc cô xuất hiện thì...Một người có thể nhìn chính xác được tương lai người khác, mấy chục năm sau chắc chắn có thể phong quang vô hạn. Vi sư cũng vì động tham niệm đó mà làm trái đạo trời thu cô làm đệ tử, chỉ vì tôi thấy Trật Tự là nơi thích hợp rèn luyện cô trưởng thành. Hơn nữa với sở tu của Bạch Cập, tà thuật chiếm đa số, Thiên Đạo có bao giờ cho nơi ấy có người tài lương thiện đâu. Nhưng tôi không nghĩ tới..."
"Sư phụ...?"
"Tôi sai rồi, sai thật sự rồi. Nên giờ chỉ có thể lâm vào mê mang thống khổ."
Tôi vẫn không dám dạy cô nên đi vào con đường nào, bởi đến tôi cũng không thể thấy rõ ràng. Bạch Hà cuộn chặt bàn tay, đôi mắt lóe lên ánh sáng, nhưng đó là ánh lệ.
"Sư phụ, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ tìm ra thủ lĩnh của Nhân Gian. Tiêu diệt đám người gian ác, bắt được tên Tôn Chủ chó má kia, rồi tìm một ngôi làng nhỏ. Chúng ta lại mở một cửa hàng giấy, tuy rằng kỹ thuật của sư phụ không được tốt nhưng vẫn buôn bán được."
"Ừ."
"Sư phụ, cho dù trải qua bao lâu, thứ tôi vẫn cho là vinh quanh nhất, chính là làm đệ tử của Bạch Hà."
Một tiếng tách giòn giã vang lên, gương mặt Bạch Hà hóa thành trăm mảnh vỡ vụn rồi biến mất.
Hồn phách cô tan nát.
Nhưng chỉ cần phách chứa ký ức không biến mất, thì ta chính là đệ tử Bạch Hà. Có ai quản Thiên Đạo chó má ghi như thế nào?