Vương Quốc Màu Xám

Chương 130




Deyun

Trong thân thể Đỗ Phương bây giờ không còn hồn phách, Tần Thái do dự một lát thì truy binh Trật Tự đã đuổi tới. Cô bắt Tiên Tri đi, đây chính là chuyện kinh thiên động địa.

Người đuổi đến đầu tiên là Yến Trọng Hoan, Trật Tự và Bạch Hà cùng ba người khác, xem ra tại Trật Tự chỉ có bọn họ là mạnh nhất.

Nhìn thấy Tần Thái vứt thi thể Đỗ Phương xuống mặt đất, vài người trong số họ đã thay đổi sắc mặt: "Ngươi giết Tiên Tri!!"

Việc này có thể giải thích. Nếu bọn họ kiểm tra thân thể Đỗ Phương kỹ càng, chắc chắn có thể phát hiện ra nguyên nhân cái chết của cô ta.

"Tôi không giết cô ra, thi thể để lại cho các người, cô ta đã chết từ rất lâu rồi." Tần Thái vừa nói vừa lui. Thời khắc cực dương chuyển âm rất ngắn, cô cần nắm chắc thời cơ chạy trốn này.

Nếu lúc này bị Trật Tự bao quanh, lát nữa thôi cô sẽ không chống chọi nổi.

Bạch Hà có lời muốn nói lại thôi, Tần Thái nhìn về phía anh ta: "Sư phụ, tôi nghi ngờ Tôn Chủ Trật Tự căn bản chỉ là âm mưu, hy vọng tôi còn có cơ gội gặp lại để giải thích trực tiếp."

Dứt lời cô xoay người chạy.

Đương nhiên Yến Trọng Hoan cho người đuổi theo, nhưng Đỗ Phương vẫn quan trọng hơn. Hắn vừa bước tới vài bước, mọi người đã trợn mắt há mồm.

Thân thể Đỗ Phương đang hư thối rất nhanh. Nếu như ban nãy chỉ là mặt xám như tro thì bây giờ đã xuất hiện thi ban, sau đó dần dần phân hủy.

Coi như vừa chết không lâu, nhưng vừa qua được mấy phút đã không nhận ra là ai.

Yến Trọng Hoan nhìn về phía Trật Tự, Trật Tự lại nhìn về phía Bạch Hà, rồi các cao quản Trật Tự nhìn nhau, gương mặt khác nhau lại giống như nhau đều khiếp sợ.

Tiên tri Trật Tự, không lẽ đã chết từ lâu thật sao?

Theo phân phó của Tôn Chủ, các đời tiên tri không được ra khỏi Bất Ki Các, ai có thể nghĩ đến, nguyên nhân bọn họ không được ra là bởi vì sẽ chết.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Hà cũng là kiểm tra hồn phách Đỗ Phương, nhưng không có. Đỗ Phương....không có hồn phách.

Người đuổi tới nơi ngày càng nhiều, Yến Trọng Hoan lúc này mới động đậy, hắn cởi áo khoác đắp kín thân thể đã hỏng đến tan nát kia. Vẻ mặt Trật Tự cùng Bạch Hà rất nghiêm túc, lúc sau, Bạch Hà nói chuyện với các cao quản còn lại: "Truy nã Tần Thái,Tiên Tri bị thương nghiêm trọng cần về Bất Ki Các tĩnh dưỡng, không ai được làm phiền."

Ngoài ba người Bạch Hà, Yến Trọng Hoan, và Trật Tự, còn có ba vị cao quản trông thấy màn vừa rồi. Bọn họ là bộ trưởng bộ phát minh Mạnh Giang, bộ trưởng bộ chấp hành Thôi Phương, và bộ trưởng bộ đối ngoại Hình Diệu.

Đều là người một nhà, không có gì phải giấu diếm. Sáu người cùng vào văn phòngTiên Tri, lúc này thi thể Đỗ Phương đã tỏa ra mùi tanh tưởi.

Mạnh Giang cố chịu đựng mùi hôi kiểm tra thi thể một lần, ông ta mạnh dạn suy đoán: "Hay là đồ đệ của cậu có tà thuật gì đó? Theo tôi biết thì cách khiến thi thể hỏng nhanh không ít đâu."

Bạch Hà lạnh như bang nói: "Tôi cảm thấy anh đi ra ngoài mà không mang não, cũng nên mang mắt theo."

Bạch Hà rất hiếm khi như vậy, Mạnh Giang biết anh ta đang phát hỏa, không nói nữa. Trong văn phòng im lặng không tiếng động.

Chuyện này khẳng định không có thuật pháp gì hàng đầu cả, sáu đôi mắt, sáu con người đứng đầu Trật Tự, Bạch Hà còn có dị mắt, chẳng lẽ không thấy được nếu có thuật gì sao?

Nhưng như vậy, càng chứng minh rõ là.....Tiên Tri đã sớm chết.

Nếu cô ta đã như vậy, thứ nhìn thấy thật sự là Thiên Đạo sao? Hồn phách của cô ta rốt cuộc đang ở đâu, nếu đời đời Tiên Tri đều là người chết, Thiên Đạo mà Trật Tự luôn tuân theo là cái gì?

Các vị cao quản của Trật Tự kinh hoảng túa ra mồ hôi lạnh.

Tần Thái cứ hướng về một phía mà chạy, mọi thứ lướt qua thân cô, cô chỉ chạy và chạy. Da thịt trên người bị đốt thành tro, kéo thành một dải bụi. Đau đến cực hạn thành ra không còn cảm giác đau nữa.

Trong tầm mắt người đi đường cô chỉ như làn gió đang cuốn bụi tung lên, đám truy binh phía sau chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mấy hút.

Vẫn tiếp tục lùng bắt, nhưng Tần Thái tựa như biến mất khỏi thế gian, không một dấu vết.

Ngày này, Yến Trọng Hoan cùng đám người Trật Tự tụ tập ở Bất Ki Các. Khoảng thời gian này qua thật không tốt lắm, gương mặt điển trai của Yến Trọng Hoan hiện lên mệt mỏi.

Sáu người ngồi trong văn phòng của Đỗ Phương, đối diện nhau im lặng. Hơn mười phút sau, Yến Trọng Hoan lên tiếng: "Việc đã đến nước này, phải ngừng chiến thôi."

Lữ Liệt Thạch là người thành tinh, với tình hình này ông ta còn không hiểu những lời này có ý gì sao?

Yến Trọng Hoan tiếp tục nói tiếp, lần này là nói trực tiếp với Bạch Hà: "Bây giờ chuyện của Tiên Tri chỉ có thể trước mắt vẫn giấu đi, đồ đệ kia của anh không phải cũng có năng lực Tiên Tri sao, không bằng.....để cô ta thay thế, những chuyện trước kia không nói đến nữa."

Lời này tất nhiên có chỗ tốt đối với Trật Tự, ông ta liếc Bạch Hà một cái, khóe miệng hơi cong lên.

Yến Tiểu Phi ở bên ngoài ra sức tìm kiếm, đến con kiến đi qua cũng nhìn, hắn nghi Tần Thái thật sự bị phơi thành một đống tro. Nếu thật sự như vậy.....thì quá tốt chứ sao!!

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vì ba ngày sau Yến Tiểu Phi về lại phòng mình. Hai ngày nay hắn không ngủ, lại không dám tắt đèn. Sợ đột nhiên có thứ gì như cương thi lao từ trong góc ra.

Sau ba ngày im ắng, đến chuột cũng không có một con.

Hắn nằm trên giường, nghĩ đến những lời của Yến Trọng Hoan, thở dài.

Thật sự không ngủ được, hắn xuống giường đi về phía tủ lạnh lấy nước. Thói quen sinh hoạt của hắn rất tốt, chẳng bao giờ đụng đến rượu bia hay thuốc lá.

Hắn cầm hộp sữa lên, đột nhiên hộp giữ đồ tươi bị đổ. Tiếng động quá lớn, làm Yến Trọng Hoan tỉnh giấc: "Chuyện gì?"

Yến Tiểu Phi uống mấy ngụm nước, nửa ngày mới đáp: "Không, không có gì."

Hắn dọn dẹp toàn bộ đồ vật vào tủ lạnh, đầu cúi gằm đi về phòng. Có chuyện, đương nhiên có chuyện!! Tần Thái đi rồi, trong tủ lạnh dư lại ba túi máu cô ta chưa kịp uống.

Nhưng vừa rồi hắn thấy trong đống đồ tươi kia, ba túi máu đã biến mất.

Cô ta trở về rồi!!

Lúc về phòng, Yến Tiểu Phi điên cuồng nhìn kĩ từ trong ra ngoài một lần. Không phát hiện thứ gì thì hắn không cam lòng, đột nhiên nhớ tới lần trước Tần Thái lấy thân thể hắn, đã ném thân thể của cô ta ném vào chỗ đó.

Hắn chậm rãi đến gần, bàn tay bắt đầu toát mồ hôi. Sao lại thế này, đáng lẽ không nên sợ cô ta mới đúng chứ?!

Ta cũng là một Huyền thuật sư!

Tủ quần áo trong phòng là loại âm tường, có ba tầng, phía dưới cùng chỉ xếp vài bộ đồ nhăn nhúm. Lúc này Yến Tiểu Phi một tay cầm bùa, tay còn lại là pháp khí.

Hắn cẩn thận mở cửa tủ ra, thiết kế tủ rất tốtnên không hề có âm thanh gì. Nhưng thứ bên trong làm hắn sợ đứng tim.

Thứ đó cuộn thành một đống màu đen không nhìn ra rõ, tấm ván gỗ kê bên dưới đầy bụi xám tro. Cô thu tay ôm đầu gối, ngồi co ro trong đấy, tóc rủ xuống che cả mặt, nhưng những phần ở cánh tay bị lộ ra là minh chứng cho những vết thương đáng sợ bên dưới.

Đôi tay kia đầy vết cháy đen loang lổ, dường như da thịt bị cháy đến gốc, chỉ cần chạm vào là sẽ bong ra từng mảng từng mảng.

Yến Tiểu Phi hít sâu một hơi, hắn không chần chừ đập lá bùa đã chuẩn bị và đâm thanh kiếm vào phần lưng ngay phía tim của cô.

Lá bùa dán lên đỉnh đầu, cùng đó bị thanh kiếm đâm vào, tiếng lưỡi kiếm ma sát với da thịt rất rùng rợn.

Yến Tiểu Phi nhếch môi, tên tội phạm bị Trật Tự đuổi giết lâu như vậy, đã bị hắn bắt được rồi. Bỗng lá bùa vàng trên người cô bốc cháy, tay Yến Tiểu Phi không dừng, tiếp tục đâm vào vị trí tim.

Thình lình, đôi tay vốn không động đậy của Tần Thái bỗng vừa vặn nắm được lưỡi kiếm. lòng Yến Tiểu Phi cả kinh, không thể nào, đây là pháp khí đã dưỡng ra linh khí, sao một cương thi có thể bắt được bằng tay không?!

Hắn nhăn mày, đang định huy động thêm linh lực vào thân kiếm, những một luồng oán khí xông thẳng đến. Yến Tiểu Phi không đề phòng bị phản phệ. Oán khí thâm nhập vào hồn hắn, hắn không dám nghĩ quẩn nhanh chóng ngồi xuống điều tức.

Mà Tần Thái vẫn cứ cuộn người bên trong tủ quần áo, không hề nhúc nhích.

Tức khắc Yến Tiểu Phi hiểu rõ, cô ta vốn là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi bị đạo phù kia của hắn gây ức chế, nên có thể chặn được một kiếm trí mạng kia.

Nhưng vấn đề là sao cô ta có thể dùng tay không tiếp xúc với pháp khí chứ?

Hắn đưa mắt nhìn lên thân kiếm của mình, phát hiện bên trên có một hình vẽ tiêu văn. Là Ngũ Lôi chú. Yến Tiểu Phi ngẩn ra, cô ta đã bị thương nặng đến như vậy, vẫn có thể trong nháy mắt vẽ vào lòng bàn tay một pháp chú rất nặng dương khí như Ngũ Lôi chú.

Chính vì nó nặng dương khí nên khi tiếp xúc với kiếm của hắn, trong thời gian ngắn thanh pháp khí này không nhận ra cô ra là tà vật. Lúc hắn mở cửa tủ đến lúc động thủ chỉ mấy giây, phản ứng đó....coi như là nhạy bén.

Hắn nỗ lực điều chỉnh hồn phách bản thân, hắn cần phải nhân cơ hội Tần Thái không thể nhúc nhích này giết chết cô ta! Oán khí xâm nhập không nhiều, Yến Tiểu Phi bức ra ngoài rất nhanh. Hắn lôi từ đâu ra kính Bát Quái, chiếu thẳng vào Tần Thái.

Lúc ánh sáng kia tỏa khắp người, cái đau như dây leo lan tràn, đau không chịu được. Tần Thái vẫn duy trì trạng thái không nhúc nhích, thứ oan nghiệt kia vẫn nằm trên cổ tay cô, nó đang phán đoán cô còn bao nhiêu sức mạnh.

Nếu là trước kia, nó đã không do dự mà động thủ ngay lập tức. Nhưng lúc trước bị Pháp bảo của Bạch Cập đánh cho một đòn, bây giờ vẫn còn yếu.

Tần Thái vừa dùng nó đánh lui Yến Tiểu Phi, lại thêm yếu ớt. Thế nhưng nỗi thống khổ lặp đi lặp lại làm nó không ngừng oán hận. Nó tuyệt đối không cam lòng buông tha bất cứ cơ hội nào có thể ăn tươi nuốt sống chủ nhân của chính nó.

Tần Thái vẫn không nhúc nhích, giấu đi thực lực của mình. Với những tình huống thế này cô không thể thiếu cảnh giác.

Mà lúc này Yến Tiểu Phi như đang giúp cô, bị kính Bát Quái chiếu vào tuy đau nhưng không mãnh liệt bằng ánh nắng mặt trời, lại có thể kiềm chế thứ đang muốn ngoi lên trên tay cô.

Cô dùng thêm phù chú lên chính mình, kính Bát Quái dần dần tỏa ra một không gian không đụng chạm đến cô, như bị che bởi một cái dù vô hình. Cô ngẩng đầu, gương mặt dưới mái tóc bù xù lộ ra. Làn da bị thiêu đốt kinh khủng, sớm không còn nhận ra được hình thái ban đầu.

Giữa má là một vết đen, xung quang thịt đỏ trồi ra.

Tình cảnh này thật sự dọa người.

Yến Tiểu Phi cảm nhận được sự khác biệt giữa người và quái vật. Hắn gian nan nuốt nước miếng, tìm trong rương ra thứ gì đó màu vàng, chính giữa khắc trận đồ bát quái. Tần Thái biết đó là pháp bảo, lúc Yến Tiểu Phi tung nó ra thì cô nhanh chóng niệm chú,

Sắc mặt Yến Tiểu Phi lập tức thay đổi, kính bát quái kia bỗng nhiên đổi hướng chỉa thẳng về phía hắn. Hắn không hiểu tại sao cô lại làm vậy, kính này không có tác dụng với con người.

Chỉ vì không muốn ánh sáng này chiếu vào thôi sao?

Nhưng sau đó, hắn phát hiện Tần Thái vẽ ra trên không bên cạnh hắn một đạo trấn yêu phù!!

Má nó, trận pháp kia đánh thẳng vào người, đauuu!!

Hắn hiểu ra, vì sao bùa chú có thể phân biệt được người, yêu ma và thần?

Chính là dựa vào khí âm dương.

Quỷ quái luôn thuần âm, phát ra âm khí, đối phó với bọn chúng phải dùng phù chú hệ lôi, hỏa mới có tác dụng. Mà yêu và thần lại nặng dương khí, gần như thuần dương. Khác nhau duy nhất là yêu mang theo tà oán khí, còn thần không có.

Mà vừa rồi, kính bát qúai chiếu ánh sáng vào làm người hắn tăng dương khí rõ rệt, lại thêm vừa bị phản phệ, oán khí còn lưu trong cơ thể, cho nên trấn yêu phù phán định hắn là yêu.

Còn chưa kịp phản ứng, Tần Thái lại cho thêm một đạo phù tới. Yến Tiểu Phi đã nếm thử mùi vị là yêu, thêm lần này nữa có cảm giác như bị phỏng nặng.

Hắn kêu rên, thình lình lại có thêm trận nữa bay tới. Vẽ bùa cũng phải dùng lực, Tần Thái muốn nhanh chóng giải quyết Yến Tiểu Phi, cô niệm chú lấy pháp y (y phục được chú pháp) trong rương của Yến Tiểu Phi ra, nó cũng nhận định Yến Tiểu Phi là yêu, chụp tới bao lấy hắn.

Yến Tiểu Phi buồn bực nha!!

Chẳng lẽ mấy thứ này là đồ dỏm hết sao, chúng nó thật là....ngu quá!!

Hắn còn đang vật lộn với đám pháp y này, bên này Tần Thái tìm thấy một thắt lưng da rất dài, cô quỳ gối giúp pháp y cuộn hắn lại chặt hơn, rồi dùng thắt lưng thắt lại thật chắc. Cô cắn chặt răng, nện một đấm vào đầu Yến Tiểu Phi!

Hắn rên nhưng không dám to vì sợ Yến Trọng Hoan nghe thấy, sẽ rất mất mặt.

Cơ thể bị bao như con nhộng lăn qua lăn lại trên sàn cố thoát, nhưng nào dễ như vậy.

Dường như Tần Thái cũng đã dùng hết sức lực, ngã vào người hắn, không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.