Vương Quốc Màu Xám

Chương 43: C43: Ngày 15 Tháng 5, A




Chương 104: ngày 15 tháng 5, A

deyun

10 giờ tối, cả tiểu đội không gặp chuyện gì, đội viên lười biếng ngắm mỹ nữ chân dài trên quảng trường.

Hôm tước Tần Thái xem du phù bách khoa toàn thư, không ngủ đủ. Tóm lại đã nhàn rỗi quá nhiều ngày, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.

Hùng Thiên Lâm sai Tần Thái đi mua trà sữa và đồ ăn vặt, lúc này trên xe chỉ thiếu đồ ăn.

Tần Thái mơ hồ trông thấy tra xét Trật Tự đang vây bắt ai đó. Cô phản xạ có điều kiện lao ra khỏi xe, thiếu chút nữa chạy đến. Mấy người đàn ông bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, Hùng Thiên Lâm gào lên: " Cô tính làm gì?"

Lúc này Tần Thái mới phục hồi tinh thần lại: " Tôi....tôi đi hỗ trợ!"

Hùng Thiên Lâm đánh giá cô một lúc, cười lạnh: " Còn chưa biết cô vội đi hỗ trợ cho ai."

Tần Thái không nói chuyện, quả thật cô không nghĩ sẽ giúp bọn tra xét này.

Hùng Thiên Lâm nhìn một chút tình huống trong công viên, nghe hai chữ tuần tra có vẻ uy phong hơn tra xét, nhưng thật ra cũng chỉ giống đội cảnh sát tuần tra, cùng cấp bậc với tra xét.

Lúc này có chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay. Căn bản Hùng Thiên Lâm không hề chú ý đến Tần Thái, chỉ huy: " Vương Kiêu, Giản Vĩ, giúp bọn họ vây phía trên trái, Đường Bố cùng tôi chặn cửa sau kia!!"

Tần Thái hỏi một câu: " Đội trưởng Hùng, tôi đi đâu?"

Hùng Thiên Lâm cười lạnh: " Cô giữ xe."

Tần Thái không nói, cả bốn đội viên đều đã rời đi, cô lấy tốc độ như sét đánh chạy đến cửa sau công viên. Bọn Đường Bố xuất phát trước cô, nhưng cửa sau cách chỗ này ít nhất bốn km. Hùng Thiên Lâm cùng Đường Bố phải mất ít nhất mười phút mới có thể chạy tới.

Tần Thái chỉ dùng ba mươi sáu giây.

Tần Thái đi tới xách theo một cô gái, sức lực cô trở nên vô cùng mạnh. Xách theo một người nhưng như xách búp bê, cô lại dùng ba mươi sáu giây chạy về cửa chính.

Lúc ấy đã là mùa đông, cô gái kia mặc váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo bông. Tần Thái đem áo bông quăng vào bụi cỏ: " Lập tức lái xe đi."

Cô gái kia chưa định hồn lại: " Cô..... là Thủ Vọng Giả sao?"

Tần Thái không nói với cô ta, chậm rãi lái xe quay đi.

Vừa rồi bọn Vương Kiêu đuổi theo chính là tiểu tổ này, Tần Thái liếc mắt là có thể nhận ra. Thủ Vọng Giả là một tổ kỹ thuật, trong tình huống bình thường bọn họ đuổi không kịp. Cho dù có lùi vạn bước, thì nghề này là chén cơm của bọn họ, ai sống ai chết còn dựa ý trời.

Nhưng mấy cô gái này, đa số đều vì nhiều lí do mà đứng đây. Bọn họ không có thân thủ nhiều, dễ bị bắt hơn so với Thủ Vọng Giả.

Tra xét của nhân gian sẽ càng muốn bắt các cô gái. Mà chuyện gì các cô cũng không rõ, cho dù bị bắt, thì không gây ra tổn thất gì nhiều cho tổ chức, cho nên cũng sẽ không cứu.

Chờ đợi các cô gái chỉ có thẩm phán của Trật Tự.

Trật Tự cho mình có thể phán xét cái ác, nhưng thực tế, các cô gái chỉ bị phán ác trên giấy tờ. Ngoài việc chứng minh công trạng của Trật Tự với bên ngoài, không còn tác dụng gì.

Một khi đã như vậy, vì sao không cho các cô một con đường sống?

Hùng Thiên Lâm cùng Đường Bố trở về rất nhanh.

Bọn họ không thu hoạch được gì. Hùng Thiên Lâm hùng hùng hổ hổ: " Bọn điếm, chạy nhanh thật."

Đường Bố bình tĩnh hơn: " Trong thời gian ngắn vậy mà có thể thoát được, chẳng lẽ đều là Thủ Vọng Giả?"

Tần Thái không nói gì, ngoan ngoãn ngồi nhìn trong xe.

Rõ ràng tâm trạng Hùng Thiên Lâm không tốt: " Nhìn cái gì mà nhìn?! Không phải ngươi là đệ tử của Bạch Hà sao? Hắn ra dạy ngươi cái gì hả? đồ ngu!"

Tần Thái không dao động, mặc hắn ra tự nóng tự lạnh, bỗng nhiên bên kia có một người đi đến.

Là trưởng một bộ tra xét, cấp bậc cao hơn Hùng Thiên Lâm rất nhiều.

Hùng Thiên Lâm tiến đến rất nhanh: " Lộ trưởng, chào ngài chào ngài."

Sắc mặt Lộ trưởng tất nhiên rất kém, bọn họ lên kế hoạch cho hành động đêm nay rất lâu. Không thể tin là chỉ bắt được dăm ba con đàn bà không biết chút gì.

" Một đội năm người như ngươi, có làm gì nên thân hay không?" hắn răn dạy không chút khách khí, " Thân là tuần tra, ngươi không thấy bọn chúng chạy hướng nào hay sao?"

Mới nãy Hùng Thiên Lâm còn đang vênh váo tự đắc thì bây giờ chỉ vâng vâng dạ dạ: " Lộ trưởng, này không phải là do có người mới sao, hơi vướng chân vướng tay..."

Hắn nhỏ giọng nói, Tần Thái giận đến muốn bốc khói—— con mẹ nó ngươi không bắt được người liên quan cái rắm gì đến lão tử?!

Tên họ Lộ liếc sang Tần Thái, hắn cùng một loại người với Hùng Thiên Lâm, chỉ mắng vài câu: " Trước cứ mang vài người kia về, ta gọi người lục soát lại một trận."

Hùng Thiên Lâm nào dám hai lời, hận không thể vẫy vẫy đuôi. Chờ đến khi Lộ trưởng đi xa, hắn lại phi một cái, hung hăng nhổ nước bọt về hướng Lộ trưởng vừa đi.

Ba cô gái bị ép lên xe, Đường Bố cùng Vương Kiêu ngồi hai bên trái phải, kẹp các cô gái vào giữa, ngăn đường trốn. Tần Thái ngồi vào ghê hàng trước. Hùng Thiên Lâm ngồi ghê phụ lái.

Xe đi lên đường, một cô gái khẽ kêu lên, Tần Thái quay đầu lại, tuy rằng trong xe rất tối, nhưng cô là cương thi, thị lực không hề bị ảnh hưởng.

Cô tinh mắt thấy bàn tay Vương Kiêu đang đưa tay vào áo ngực cô gái kia.

" Vương Kiêu!" Nhập đội tới nay, lần đầu tiên Tần Thái gọi cả họ lẫn tên hắn, " Ngươi đang làm gì?!"

Vương Kiêu làm sao để tay mơ vào mắt: " Câm miệng, ngươi đừng có mà lo chuyện bao đồng!"

Cô vừa nói xong, Hùng Thiên Lâm cùng Ôn Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhưng bọn họ làm như không có chuyện gì mà quay đầu lại, Hùng Thiên Lâm còn đang nói chuyện: " Tiểu tử, bọn ta còn đang làm cu li, ngươi cmn lại đi hưởng thụ một mình."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.