Vương Quốc Màu Xám

Chương 26: C26: Ngày 29 Tháng 4, B




Chương 87: ngày 29 tháng 4, B

deyun

Không biết tại sao, Tần Thái cảm thấy căn bản là Bạch Cập không hề muốn cứu cô, và cũng chẳng dạy dỗ cô cái gì.

Bạch Cập đối với cô còn không bằng Sa Ưng.

Tần Thái vẫn luôn biết không có giao tình duyên nợ gì với Bạch Cập, cô luôn không để ý đến. Nhưng hôm nay cô lại thấy có gì đó kỳ quái, theo lý, mỗi tối cô đều giúp người đẹp Nguyệt Hiện bảo dưỡng nhan sắc, không có công lao thì có khổ lao chứ?

Cho dù Bạch Cập hoàn toàn vô cảm với cô, thì cũng không đến mức hy vọng cô chết mới đúng phải không?

Và hoàn toàn không biết vì sao, lúc Tang Cốt Nê túm cô lên, thần sắc Bạch Cập có chút...... như là mở rộng tầm hiểu biết vậy.

Tần Thái không nghĩ ra, tình hình trước mắt đương nhiên không có thời gian cho cô suy nghĩ.

Bạch Cập có mang theo một cái rương màu đen, đang đi ra phía cửa, nhìn hướng thì hắn đang đi đến nhà của Chu Chí Minh. Tần Thái vội vàng đuổi theo. Đàm Tiếu cùng bọn Thích Ấn đương nhiên cũng lẽo đẽo theo sau—— ai biết cái thứ mới nãy sẽ quay trở lại hay không.

Lúc bấy giờ là thời gian mọi người đang chìm trong mộng đẹp, nhưng trong nhà Chu Chí Minh thì không như vậy. Ngoài việc đèn trong tất cả các phòng đều bật lên, lúc này còn nghe loáng thoáng tiếng thứ gì đó rơi trên đất.

Gõ cửa một lúc, không có ai mở.

Tần Thái nóng nảy, trực tiếp dùng sức đạp mở cửa.

Trên phim quay cảnh đạp cửa xông vào cực kỳ uy phong, nhưng đến lúc mình đạp thì cô mới biết mình ngốc hết chỗ nói. Cửa chuyên phòng trộm có thể bị đạp bởi cô được hay sao?

Tần Thái đạp hai cái rồi thì không muốn dừng—— cô tiếp tục đạp.

Chờ cô đạp chán, Bạch Cập mới tiến đến. Hắn tùy tay lấy từ trong rương ra một cái chìa khóa vạn năng, có thể dùng với bất kỳ ổ khóa nào, chỉ bốn mươi giây là mở được cửa.

Tần Thái muốn hộc máu: " Sư thúc.... Lần sau nếu người có biện pháp giải quyết tốt hơn con thì làm ơn nói một tiếng được không?"

Bạch Cập vào cửa, đồ vật bên trong bị ném lung tung rối hết lên, bể cá bị vỡ, đến tượng Quan Âm cũng rơi trên mặt đất, bị bể thành mấy mảnh. Tần Thái lắp bắp kinh hãi: " Thật lợi hại, đến tượng Quan Âm cũng không sợ!"

Bạch Cập nhìn cô một cái, thật sự sợ cô ném hết mặt mũi mình nên mới nói một câu: " Tượng Quan Âm này chưa khai quang."

" Cái gì?" Tần Thái nhặt lên một mảnh nhỏ, nhìn trái phải, không cảm thấy linh lực. Thật sự chưa khai quang—— vậy cái gì đang trấn tòa nhà này?

Có tiếng động truyền ra từ phòng ngủ, Tần Thái vọt vào, thấy chị Ngô đang ngã trên đất, Đây là phòng trẻ con, đứa nhỏ đang ngủ rất ngon trên giường nhỏ, chưa hề tỉnh.

Tần Thái sờ sờ chị Ngô, phát hiện chỉ là hôn mê, cô nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Chu Chí Minh rất thảm, chân trái hắn không biết bị cái gì gặm đến máu thịt lẫn lộn, lúc này hắn đang nép vào góc tường, hai mắt thẳng tắp nhìn bên kia, ướt cả quần.Tần Thái hỏi: " Vợ anh đâu?"

Môi hắn run rẩy, một câu cũng không nói được.

Bạch Cập đang nhìn sang góc khác của căn nhà, Tần Thái nhìn theo mắt hắn, không phát hiện được gì. Đang muốn hỏi hắn thì hắn đã quét một ít nước mắt trâu lên trên mắt cô.

Lúc này Tần Thái mới thấy rõ, ở góc tường có hai người phụ nữ, một đang ăn mặc áo liệm của người chết, một người khác lại ăn mặc như đồ ở nhà. Hai người này đều có gương mặt người vợ đã chết của Chu Chí Minh, giống nhau như đúc.

Tần Thái cho rằng người đang mặc áo liệm là vợ hắn, còn người kia thì cô không nhìn ra được. Khó trách Chu Chí Minh cưới người vợ khác cũng bị hại.

Bạch Cập không để ý nhiều, hắn tùy tay vẽ một cái vòng nhỏ về phía hai người kia, móc trong rương ra cái bình nhỏ, chuẩn bị thu họ vào cái bình đó.

Người mặc áo liệm phát hiện Bạch Cập đang làm gì, chuẩn bị xông tới liều mạng. Nhưng Bạch Cập không hề nhúc nhích—— căn bản là người phụ nữ đó không thoát khỏi cái vòng.

Hắn không tốn nhiều sức đã hàng được hai người, Tần Thái rất xấu hổ—— da trâu không thổi thành bong bóng được.

Chu Chí Minh còn đang hoảng hốt, đột nhiên dưới giường có tiếng động. Tần Thái cúi đầu liền thấy, dưới đó còn có một người phụ nữ khác. Cô sởn cả tóc gáy: " Là ai? Mau ra đây?"

Không gian dưới đó rất hẹp, lúc người kia bò ra trên người còn mang theo cả bụi. Chu Chí Minh rất nhan đã tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua Bạch Cập, rồi mới thấy Tần Thái: " Tần.... đại sư Tần, sẽ không có việc gì nữa chứ?"

Tần Thái bị một tiếng đại sư này làm xấu hổ đến đỏ bừng mặt, Bạch Cập lại mở miệng: " Hai nữ quỷ, mỗi con hai mươi vạn, một con ác quỷ nữa tám mươi vạn. Lát nữa làm đàn trừ linh giải oán, một trăm vạn. Tổng cộng hai trăm vạn. Có vấn đề gì không?"

" A?" Chu Chí Minh giãy giụa một lúc, run rẩy nới, " Đắt.... đắt quá"

= =

Nhân lúc hai người này nói chuyện, Tần Thái ngồi xổm trước cái vòng: " Kỳ quái, sao Chu Chí Minh lại có hai người vợ giống nhau như đúc?"

" Giống nhau như đúc?" Ác quỷ cười một tiếng dữ tợn, cô ta thoát ra khỏi cái vòng, đành phải xoay qua đánh nữ quỷ nhìn qua hơi hiền một chút. Đối phương cũng không phải là cục bột, lập tức xông vào đánh trả.

Tần Thái nóng nảy: " Có việc gì thì nói được không? Đánh cái rắm !!"

Cô lấy ra khỏa hồn đàn, thu hai nữ quỷ kia vào. Bên kia Bạch Cập cùng Chu Chí Minh đang thương thảo giá cả, Bạch Cập quyết định ngày mai sẽ trở lại làm pháp sự, thấy Tần Thái thu hai nữ quỷ kia cũng không hỏi đến.

Hắn thu thập mọi thứ xong liền rời đi, vợ hiện tại của Chu Chí Minh còn chưa yên tâm: " Đại đại sư...mặt ta có thể trở lại bình thường không?"

Thần thái Bạch Cập lạnh nhạt: " Phải xem chồng ngươi yêu ngươi bao nhiêu."

Người phụ nữ này vừa nghe, lập tức bổ nhào vào người Chu Chí Minh, hung hắn nhéo hắn: " Mau nói gì đi!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.