Vương Quốc Màu Xám

Chương 15: C15: Ngày 23 Tháng 4, B




Chương 76: ngày 23 tháng 4, B

deyun

Cuối cùng thì người lãnh đạo trực tiếp của Tần Thái bắt đầu hội nghị hôm nay, Tần Thái chăm chú quan sát—— đây là lần đầu tiên cô thấy vị thủ trưởng này. Cũng may Đàm Tiếu đã sớm giới thiệu qua ông ta, họ Lê tên Minh Uyên. Ngày thường mọi người đều gọi là Bộ trưởng Lê.

Là một người rất hiền hòa, cho nên lúc mở họp tất cả mọi người đều không quy không củ. Thậm chí tay của Vân Ca còn chôn bên trong áo ngực mỹ nhân bên cạnh.

Lê Minh Uyên làm như không phát hiện.

Lê Minh Uyên một mình ngồi xuống sô pha. Thật là kỳ lạ, các Tuyến Trường đều có người đẹp ngồi cùng, chỉ mỗi ông ta đi một mình, cả trợ lý cũng không mang.

Quá trình quả nhiên rất đơn giản, không khí nhẹ nhàng như đây không phải là hội nghị. Lê Minh Uyên chỉ nói vài câu các quý đại gia vất vả, mau nói về các tình hình của tuyến. Các Tuyến Trường bắt đầu nhao nhao kể công trạng của tuyến mình, hơn nữa còn nộp lên số phúc lộc tuổi thọ mà các tuyến đoạt được.Chỉ từ từ nói sơ một ít tình hình mà tuyến mình gặp được.

Lại kỳ lạ hơn là, Tần Thái luôn cảm thấy Tuyến Trường tuyến mộtchắc chắn có một chân với  ông ta . Rốt cuộc thì ở cái Nhân Gian này, không có quy tắc ngầm thật sự rất ít.

Mặc kệ các tuyến khác, tuyến một chỉ quy củ mà ngồi. Ánh mắt còn không đảo đến Lê Minh Uyên một cái.

Tần Thái nói xong tình hình của tuyến mình, Lê Minh Uyên nhìn nhìn rồi bảo: " Tốt, hôm nay đã đến nơi này. Mọi người cứ chơi thoải mái."

Nói xong.... Ông ta đi luôn.

Hội nghị diễn ra chưa được nửa tiếng, Tần Thái trợn mắt há mồm, thấp giọng hỏi Đàm Tiếu:

" Ông ta..... không ở lại chơi sao?"

Với không gian như vầy, đã là nam nhân hẳn sẽ cực kỳ hưng phấn chứ?

Đàm Tiếu chỉ thấp giọng trả lời: " Đi thôi."

Sau khi chào hỏi xong các Tuyến Trường, Tần Thái với Đàm Tiếu cùng nhau đi ra khỏi câu lạc bộ. Lúc ra ngoài sảnh còn tphải  soát người, máy ảnh hay các thiết bị ghi âm đều không được mang ra ngoài.

Cũng may Đàm Tiếu đã nhắc nhở qua, lúc này hai người không gặp chuyện gì, lục soát xong liền đi ra cửa lớn.

Mãi cho đến khi xe tiến vào trung tâm thành phố, Tần Thái mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: " Thì ra thật sự đơn giản như vậy, chẳng trách anh không chút lo lắng."

Mắt Đàm Tiếu nhìn thẳng: " Buổi tối còn có tụ hội, tôi đã từ chối giúp cô. Mấy tụ hội này chỉ tùy ý, không nhiều người đi lắm, Thông gia chỉ đi theo tâm tình."

Tần Thái cảm động đến lệ rơi đầy mặt: " Đàm Tiếu, anh thật sự là quá tốt!!"

Đàm Tiếu lại băn khoăn cái khác: " Tiên sinh Bạch là sư thúc của cô? Vậy sư phụ của cô là ai?"

Đột nhiên Tần Thái im miệng, cô không muốn nói, Đàm Tiếu không cố hỏi: " Sau này ít tiếp xúc với tiên sinh Bạch đi, cái người này.... Tâm tính tiểu nhân."

Vẻ mặt Tần Thái cực kì bi thống: " Anh nghĩ tôi thích tiếp xúc với hắn ta lắm sao? Tôi ước gì đời này không cần phải gặp hắn."

Đang nói chuyện, di động Tần Thái vang lên. Nhìn cái tên hiện lên, Tần Thái có chút sững sờ.

Cô chậm chạp chưa bắt máy, Đàm Tiếu quay đầu: " Ai đấy?"

Tần Thái ngẩng đầu: " Tào Tháo."

Tiếp điện thoại, trong lòng Tần Thái có chút bồn chồn, ngoài miệng vẫn rất trấn định: " Tiên sinh Bạch?"

Bên kia điện thoại, Bạch Cập lời ít mà ý nhiều: " Buổi tối đến nhà ta một chuyến."

Dứt lời, không chờ Tần Thái có phản ứng, hắn ta đã cúp điện thoại.

Tần Thái giống như bị tạt một chậu nước lạnh, trong lòng cực kỳ cực kỳ lạnh lẽo: " Đàm Tiếu, có phải hắn ta đã nhận ra cái gì không?"

Đàm Tiếu cũng có chút do dự: " Tự cầu nhiều phúc đi."

Trở lại biệt thự, Tần Thái vẫn luôn thấp thỏm bất an, Đàm Tiếu tuy biết nhưng việc anh ta có thể làm là hữu hạn. Nếu Bạch Cập hỏi về chuyện này, hắn ta sẽ hỏi tình hình về Thông Dương Tử rất cặn kẽ tỉ mỉ, chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết.

Tần Thái cũng biết—— chắc chắn hắn ta đã nghi ngờ, hay là có mục đích khác?

Cô đổi lại thân thể của mình, ngồi ở sô pha trong phòng khách nhắm mắt ngủ gật. Đương nhiên, cô cũng muốn nhìn một chút xem lát nữa sẽ có chuyện gì phát sinh. Đáng tiếc trong lòng không yên , không thể ngủ. Cuối cùng thật vất vả mới ngủ được, cô lại thấy một người con gái.

Cô gái đó lẳng lặng nằm trên giường, ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, vừa vặn chiếu lên mặt cô . Tần Thái đi tới để xem kỹ mặt, cô ấy nhắm mắt ngủ sau. Lông mi rất dài, mặt mày thanh lệ, cho dù đã nhìn mòn mắt các mỹ nhân nhưng Tần Thái vẫn không hình dung được từ gì với xứng với vẻ đẹp này.

Hô hấp Tần Thái cứng lại, bây giờ mới tỉnh hơn, cô ấy là ai, rõ ràng cô đang nằm mộng, tại sao lại thấy người con gái này?!

Đang định nhìn cảnh vật xung quanh, cô lại đột nhiên tỉnh mất. Di động trên bàn trà lại vang lên.

Tần Thái bắt máy, là Ngô Tích. Cô gái này đã gọi vài lần mời Tần Thái đi ăn, nhưng Tần Thái nào có rảnh, vẫn luôn từ chối.

Lúc này bắt máy, âm thanh nhẹ nhàng của cô ấy vang lên: " Đại sư Tần."

Giọng của Ngô Tích lộ ra ngọt ngào: " Đại sư, hôm nay tôi đã đi bệnh viện." Trong lòng Tần Thái đột nhiên nhảy dựng, còn tưởng cô ấy xảy ra chuyện gì, Ngô Tíchlại hưng phấn nói: " Tôi mang thai rồi."

Lòng Tần Thái buông lỏng: " Chúc mừng chúc mừng."

Cuối cùng hôm nay cũng nghe được cái tin tốt.

Giọng Ngô Tích mang theo sự vui sướng của người làm mẹ: " Phải cảm tạ cô, nếu không có cô, tôi thật không biết bây giờ ra sao."

Tần Thái không nói chuyện, nếu không ngăn cản con lươn tinh kia, nó sẽ tiếp tục hút tinh khí của Ngô Tích. Đừng nói có khả năng mang thai, cô ấy có thể sống tới bây giờ không còn chưa biết.

Ngô Tích còn đang nói chuyện: " Đại sư, tôi với chồng đã nói qua, đến lúc đó cô nhất định phải đặt cho con chúng tôi cái tên. Nếu cô không chê, tôi còn muốn bảo bảo nhận cô làm mẹ nuôi."

Tần Thái cũng vì cô ấy mà cao hứng: " Được, tôi chờ uống rượu đầy tháng của bảo bảo. có rảnh tôi sẽ xem giúp cô là trai hay gái."

Ngô Tích càng hưng phấn: " Cám ơn đại sư! Nhưng mà trai hay gái không quan trọng, nhớ rõ phải đặt tên. Còn có khi nào thì cô rảnh vậy?" cô ấy có chút ủy khuất. " Có phải tôi đã làm cô không vui không? Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi ở nhà mẹ đẻ. Vẫn luôn không quên ơn cứu mạng của cô. Đại sư quý nhân độ lượng, đừng giận được không?"

Tần Thái không biết nên khóc hay nên cười: " Không phải, chờ tôi hết bận sẽ điện thoại cho cô."

Lúc này Ngô Tích mới thở ra một hơi: " Được được, đại sư không cần vội."

Ngắt điện thoại, Tần Thái nghĩ đến tình hình của mình, lại thở dài, hy vọng đến lúc đó tôi thật sự có thể nghe được bảo bảo gọi một tiếng mẹ nuôi. Cô ngồi một lát, sau đó đổi quần áo chuẩn bị đi đến nhà Bạch Cập. Mặc kệ là họa hay phúc, tới đâu hay tới đó.

Lúc ra cửa, Đàm Tiếu đang đứng tại ban công lầu ba. Anh ta không xuống dưới, Tần Thái phất phất tay: " Cho dù phát sinh chuyện gì, Thông gia thật giả, chỉ có một mình tôi biết."

Dứt lời, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, không quay đầu lại.

Xe đi tới trước cửa biệt thự, Tần Thái suy nghĩ thật lâu, rồi nói với tài xế: " Nhà ga phía Tây thành phố Tam Họa."

Lúc này tất nhiên phải chạy!! thật sự đi tìm Bạch Cập? Cô đâu có ngốc!!

Lúc xe đang chạy về phía ga, Tần Thái quay lại nhìn Thiên Lư Loan. Thật xin lỗi anh, Đàm Tiếu, tôi thật không nghĩ đến chuyện bị người nắm thóp.

Xe đến nhà ga, Tần Thái thanh toán tiền, " vô tình" bỏ lại điện thoại của Thông gia  trên xe.

Cuối cùng cô đến trạm xe bus gần đó đi đến trạm xe khách, mua một vé đi về huyện thành nhỏ khác.

Trên người không mang bao nhiêu tiền, hơn nữa lại không có giấy tờ chứng minh thân phận, cơ bản là cô cũng không đi đâu được. Thời gian xuất phát ngày càng gần, Tần Thái cơ hồ nhìn chằm chằm vào thời gian biểu của xe. Lúc xe khách bắt đầu lăn bánh, nháy mắt Tần Thái trở lại cảm giác được giải phóng lúc trước, có chút nhẹ nhàng, lại có chút buồn bã.

Giống như một giấc mộng Nam Kha, từ nay về sau lại lẻ loi một mình, tồn tại một mình.

Từ Tần tiểu muội ở trấn Chu Dương, đến đồ đệ của Bạch Hà, đến tiên tri của Trật Tự, sau đó là người làm công ở công trường, vào tổ Tam Lụa, làm tổ trưởng của tuyến ba, giả làm Thông Dương Tử, cuối cùng bây giờ một người chỉ có quần áo.

Những sự việc cùng con người, hỗn loạn sôi nổi, hiện lên rõ ràng như phim. Thật ra cô hiểu Đàm Tiếu, vì sao anh ta lại chung chăn gối với cô, vì sao nhất định phải có quan hệ xác thịt cho dù đó chỉ là linh hồn của cô?

Kỳ thật Đàm Tiếu cũng đang lo lắng, anh ta biết sự tình sẽ bị bại lộ. Vì thế chỉ có thể làm hết sức mình, chỉ hy vọng tới ngày bị lộ, Tần Thái sẽ nhớ tình cũ mà không khai ra anh ta.

Tần Thái biết, trên đời này làm gì có việc cho không? Cho dù trong lòng có ý đồ, nhưng dù sao anh ta đối với cô rất có tâm. Còn cần gì hơn?

Đàm Tiếu, cám ơn những ngày anh đã chăm sóc tôi, hy vọng anh bình yên vô sự.

Lúc Tần Thái đang phân tỏ nỗi lòng, đột nhiên xe dừng lại. Tần Thái cả kinh, trong lòng như nổi trống, nhưng tài xế chỉ đón vài người khách. Xe khách đường dài vốn không cho phép đón khách giữa đường, nhưng bây giờ làm ăn ai chê tiền, để có thêm tiền chuyện gì mà không dám làm?

Xe lại lên đường, huyện nhỏ không có đường cao tốc, đường cũ có chút xóc nảy. Tần Thái chú ý động tĩnh bốn phía, hoàn toàn không buồn ngủ. Lúc xe đang đi vào đường quốc lộ, bỗng nhiên ba vị khách vừa rồi mới lên xe đứng dậy: " Tất cả không được nhúc nhích, mang đồ đáng giá bỏ vào bao, lập tức."

Tần Thái quay đầu lại, thấy ba người đàn ông cao lớn đang cầm trong tay thanh mã tấu, còn có cả súng tự chế. Hành khách trên xe đang có người đùa giỡn, lúc này im như ve sầu mùa đông.

Đậu má, gặp cướp!!

Ba người đàn ông kia tính toán không tệ, về huyện nhỏ đều là người làm công trở về quê, trên người đều ít nhiều mang theo tiền.Mà chiếc xe khách này đón người lung tung, rất dễ trà trộn đi lên.

Đoạn đường quốc lộ qua núi này ít người, lúc chạy bốn năm km nữa là đến huyện khác, chỗ giao giới không ai quản lý quả thật dễ hành động.

Đối với mặt dao sáng bóng cùng họng súng tối om, đoàn người chỉ có thể đem tiền bạc vật đáng tiền ném vào túi du lịch của bọn chúng.

Nếu là trước đây, nói không chừng Tần Thái sẽ xả thân làm việc nghĩa một phen, nhưng bây giờ cô như chim sợ cành cong, đương nhiên co đầu rút cổ núp thì tốt hơn.

Cho nên cô rất tự giác móc tiền ra, khi đi cô sợ Đàm Tiếu nghi ngờ nên trên người không mang nhiều tiền lắm, chỉ có ba ngàn đồng.

Mẹ nó ba ngàn đồng mà cũng bị mất? cô thật xui.

Phía sau truyền đến giọng nói cục cằn: " " Lão già kia, để răng vàng chôn xuống mồ hay sao? Mau nhổ đi!!"

Tần Thái nhìn sang, thấy cuối xe có một ông lão ước chừng đã bảy mươi, lúc này ông đang run run: " Không... Không được nhổ..."

Tên kia càng cười dữ tợn: " Không nhổ à, tôi giúp ông!"

Hắn ta đập xuống một quyền, ông lão kia kêu một tiếng, răng thật sự đã rơi hết.

Tác giả có lời muốn nói: cô rốt cuộc cũng  chạy, sư thúc, ngươi thắng......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.