Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 95: 95: Hướng Về Phía Bắc




Zayen thờ ơ: “Ta vừa mới điều tra rõ chân tướng chuyện xảy ra ở trang viên Vine.”

Sắc mặt Thales không thay đổi.

Sau khi trải qua những thử thách, chẳng như Morat, cậu cũng đã có thể hóa thân thành Nhạc chưởng môn.

Zayen nở một nụ cười hoàn hảo nhất và tiếp tục: “Ta đã thẩm vấn đám tay chân xã hội đen ở trang viên Vine đêm đó, không thể không nói…”

“Ngày hôm đó đã chơi một cú rất đẹp đó, Điện hạ Thales.” Zayen nhìn chằm chằm vào Thales: “Ngay cả trong tình thế tuyệt vọng, vẫn có thể chia rẽ đám ma cà rồng và băng Bình Máu để tránh khỏi bị nguy cơ bị giết chết.”

Thales thầm than trong lòng.

‘Cuối cùng thì gã vẫn tìm ra được.’

Nhưng hiện tại, đầu óc của cậu rối bời, cho nên hoàn toàn không có ý định lòng vòng với chủ nhân của Hoa Diên Vĩ.

Thales dửng dưng dang tay ra: “Tôi không biết anh đang nói về cái gì.”

“Nhưng cậu sắp phải đi xa… Cẩn thận, loài trường sinh cũng không phải dạng dễ đối phó,” Zayen chắp tay ra sau lưng, đôi mắt mang ý cười thỉnh thoảng sáng lên: “Trong vô số màn đêm đen, trước khi “Kẻ Địch Của Bầy Sói” và “Nhóm Thợ săn Trường Sinh” của ông ấy giết đến đỉnh núi Hoang Dã và ép chúng phải kí kết “Công ước giữa các vương quốc loài người và giống loài trường sinh”, thì chúng luôn coi loài người như thức ăn.”

“Chắc chắn chúng luôn hoài niệm hương vị của máu người cho tới tận ngày nay… Trong quốc gia của loài người, kiểu gì thì chúng cũng sẽ mang lại rắc rối… Chung thuyền với sài lang, tất có nguy cơ bị lật thuyền…”

‘Thực sự hiên ngang và lẫm liệt… Chỉ có điều những lời này lại được nói ra từ miệng anh…’ Thales gãi gãi đầu.

“Trả lại nguyên lời.” Thales thở dài: “Chủ thuê ban đầu của ma cà rồng.”

Hai người nhìn nhau trong im lặng.

Thales ngày càng cảm thấy bất an.

Zayen đảo mắt, đột nhiên mỉm cười:

“Nhưng đúng là tôi nợ cậu một ân huệ.”

Thales hơi nhíu mày.

Zayen bật cười: “Hôm bị ám sát đó, cảm ơn – mặc dù tôi biết cậu không hề có ý định ngăn tai họa giùm tôi.”

‘Anh ta đang… bày tỏ thiện chí?’

‘Hôm nay là ngày nào? Sao ai cũng bày tỏ thiện chí với mình?’

‘Ngày quốc tế thiếu nhi à?’

“Không cần,” Thales uể oải.

“Anh cũng đã bỏ phiếu tán thành để ủng hộ tôi rồi, đúng không?”

Nhưng những lời vừa rồi của Koshder cứ lướt qua tâm trí cậu.

[Đây đều là các lãnh chúa đang tự bảo vệ mình.]

Thales đột nhiên ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Zayen: “Lúc đó anh nghĩ thế nào? Sao lại bỏ phiếu cho tôi? Anh không phải là kiểu người dễ thay đổi lập trường chỉ bởi tức giận vì bị phản bội.”

“Kể cả là trong tình huống đó thì để một Jadestar trở thành người thừa kế cũng không phù hợp với lợi ích của một lãnh chúa như anh, đúng không?”

Zayen nhìn chằm chằm vào Thales suốt ba giây, sau đó thì hơi nhướng mày.

“Ai mà biết được?”

“Dù sao thì trong tình huống đó, ta cũng không có cơ hội.” Zayen cười khẽ: “Có lẽ ta chỉ nghĩ rằng: so với những tên cáo già và xảo quyệt kia, thì để một hoàng tử ngây thơ và thiếu kinh nghiệm như cậu trở thành người thừa kế của vương quốc…”

“… càng dễ nắn bóp, kiểm soát hơn?”

Thales hơi chau mày.

‘Những công tước này, có thể nói tiếng người có được không?’

“Nhưng trước khi rời đi, ta có một món quà cho ngài, thưa Điện hạ.

Xin hãy vui lòng nhận lấy.” Zayen vẫy tay ra hiệu: “Ngày hôm đó, ở trang viên Vine, người cựu binh của quân đoàn Ánh Sao này đã nhận ra đội kỵ binh, nhưng cũng nhờ hắn giữ chặt mồm nên các người mới có thể rời đi an toàn, nếu không thì, thứ chờ đợi các người chính là…”

“Hai hiệp sĩ cấp Cực.”

Thales rùng mình.

Cậu nhìn về phía xa thì thấy một người đàn ông trông rất mệt mỏi đang bị đẩy về phía đoàn xe của Jadestar một cách thô bạo.

‘Kia là…’

‘Ai?’

“Không phải lo lắng về việc hắn là gián điệp của ta… Genard từng là cận vệ riêng của Công tước Hồ Sao,” Zayen vỗ vỗ bả vai Thales, rồi nở nụ cười bí ẩn.

“Hắn sẽ có ích.”

Vẻ hoài nghi hiện lên mặt Thales.

Nhưng cậu đột nhiên lại nhớ tới lời của Koshder.

[Bờ Nam bị tổn hại nghiêm trọng sau cuộc đấu tranh gia tộc.]

“Công tước Zayen,” Thales lẩm bẩm.

“Tôi nghe nói anh mới trở thành công tước được hai năm?”

Zayen nhíu mày, gật gật đầu: “Cha ta bất hạnh qua đời hai năm trước.

Ta đã trở về sau chuyến du lịch ở đại lục phía Đông để kế thừa tước vị.”

Thales cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Hỏi như này có chút bất lịch sự, thế nhưng tôi nghe nói… bởi vì cuộc đấu tranh trong gia tộc mà Cố công tước Hoa Diên Vĩ…”

Zayen hơi nín lại, cố duy trì biểu cảm hoàn mĩ nhất.

“Đúng vậy, có vài người chú, bác thèm muốn vị trí của ông ấy.

Bọn họ lấy cớ rằng ông ấy đã áp bức họ quá nhiều… Cuối cùng, sau khi thất bại thì họ đã dùng số tiền lớn để thuê sát thủ ám sát.”

Thales khẽ than: “Vậy nên đây là lý do hôm đó anh mới hô lên: thành Vĩnh Tinh không hoan nghênh ám sát?”

Zayen gật đầu: “Coi như đó là một trong số những nguyên nhân đi.”

Thales im lặng.

“Ngài công tước, cái chết của cha anh,” Thales hồi tưởng lại thủ đoạn của Kaiser, nghi hoặc: “Thực sự chỉ bởi vì cuộc đấu đá trong nội bộ gia tộc?”

Zayen kinh ngạc!

‘Thằng nhóc này… Nó…’

“Ý cậu là?” Vị công tước trẻ tuổi không còn duy trì được phong độ của mình nữa.

Anh ta hỏi ngược lại với vẻ mặt cau có.

Thales không chú ý tới biểu cảm của Zayen.

Cậu cúi đầu và tiếp tục suy nghĩ về khả năng vương thất nhúng tay vào việc tranh giành quyền thừa kế.

[Mười chín gia tộc… đều sẽ bị ông ta nuốt chửng…]

Thales nói với vẻ trầm ngâm: “Liệu có một sự thật càng sâu hơn, càng gần với bản chất hơn về cái chết của cố công tước…”

[Vì để những gia tộc từ lúc lập quốc cho đến nay vẫn có thể tiếp tục tồn tại…]

“Chẳng hạn như, ngài công tước đã bất hạnh qua đời để bảo vệ sự tồn vong của gia tộc, bảo vệ tương lai của thế hệ sau khỏi sự xâm phạm của ngoại cảnh?”

Thales ngẩng đầu lên với một ánh mắt sắc bén, như thể cậu muốn nhìn ra điều gì đó từ mắt Zayen.

“Anh nghĩ sao?”

Khoảnh khắc ấy, như có một tiếng sấm nổ vang trong nội tâm Zayen.

Tim anh ta đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp.

Zayen mở to mắt nhìn Hoàng tử thứ hai đứng trước mặt.

Trong tâm trí anh ta, một cơn bão đang ập đến!

‘Sự tồn vong của gia tộc…’

‘Sự tồn vong của Hoa Diên Vĩ… nó là thành viên của vương thất, hiển nhiên biết Công tước Covendier đầu tiên là người đầu tiên đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh của Bí Khoa và người đứng đầu cơ quan tình báo, đồng thời cũng là người phụ trách cao nhất của “Kế hoạch Tịnh Thế”…’

‘Vì vậy…’

‘Tương lai của thế hệ sau…’

‘Tương lai của Covendier – nó đang ám chỉ mình, hay là… Hille?’

Mặc dù tiết trời lạnh giá, nhưng Công tước Zayen Covendier đã bất giác đổ mồ hôi đầm đìa.

‘Chết tiệt…’

‘Về cái chết của cha, về chuyện kia, đến tột cùng thì nó biết những gì?’

‘Chẳng nhẽ nó biết Hille…’

‘Sao có thể có chuyện đó? Nó rõ ràng mới chỉ bảy tuổi…’

‘Không, mình đã biết kể từ Hội nghị Quốc Thị rồi, thằng nhóc này… đúng là một con quái vật…’

‘Vì vậy… nó đang…’

‘Uy hiếp mình?’

‘Cảnh cáo Hoa Diên Vĩ?’

‘Chết tiệt!’

Zayen bất giác run lên, siết chặt nắm đấm.

Lúc này, Thales mới để ý đến sắc mặt tái mét của Zayen.

Cậu đột nhiên ngỡ ra.

‘Ặc… Mới sáng ra đã hỏi nguyên nhân cái chết của cha người khác… Mình có phải hơi quá đáng quá không?’

“Rất xin lỗi.” Thales mỉm cười, áy náy.

“Tôi đã quá mất lịch sự rồi.”

“Không,” Mặc dù chua xót trong lòng, nhưng Zayen vẫn nhắm mắt lại và cúi đầu một cách khó khăn:

“Điện hạ Thales, Hoa Diên Vĩ đã hiểu… hiểu ý của ngài.

Từ giờ, Bờ Nam sẽ sẵn sàng phục vụ mà không có bất kì một lời phàn nàn nào.”

‘Sao anh ta lại đột ngột cúi đầu?’

Thales giật mình, lùi về sau một bước.

‘Rõ ràng mình chẳng nói gì, sao anh ta lại cúi đầu… Lại còn cái gì mà hiểu được ý của mình?’

‘Phản ứng… nhanh quá.’

Thales nheo mắt, nghi ngờ: “Công tước Zayen, thực sự… hiểu được ý của tôi chứ?”

Zayen nghiến răng.

‘Muốn ép mình phải hứa?’

“Ý của tôi là, nếu cuộc đấu đá nội bộ đó không chỉ đơn giản là như vậy…”

“Được rồi! Tôi hiểu!”

Zayen đột ngột ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên quyết: “Châm ngôn của gia tộc Covendier rất rõ ràng: Thà chết vì bạn còn hơn là vì kẻ thù (Rather die for friends than foes).”

Anh ta nhìn về phía Thales vô cùng nghiêm túc: “Tôi vừa mới nghĩ kĩ rồi.

Ngài nói đúng.

Hoa Diên Vĩ nếu muốn nở rộ, thì đích xác phải lựa chọn đồng minh kĩ càng… Chẳng hạn như ngài, Hoàng tử Star duy nhất đủ tư cách, dòng máu của vương quốc.”

‘Anh ta… đây là?’

Thales nhíu mày: ‘Ma nhập?’

Nhưng ở phía xa, giọng của Gilbert vọng đến – họ nên xuất phát.

Đoàn xe của Hoàng tử thứ hai đã rời đi.

Nhưng Zayen vẫn còn sững sờ ở đó.

Quản gia Ashford bước tới từ phía sau, định nói gì đó, nhưng lại bị Zayen đột ngột giơ tay lên, ra hiệu ngừng lại.

Mãi cho tới khi đoàn xe đã cách một khoảng khá xa.

Zayen bây giờ mới gật đầu: “Được rồi.

Ở khoảng cách này thì ngay cả thính giác của ma cà rồng cũng vô dụng.”

Ashford hơi cau mày.

Dường như có gì đó không ổn với người chủ nhân của ông ta.

“Ngài có thăm dò được gì không?” Ashford hỏi một cách thận trọng.

Zayen gật đầu theo bản năng: “Lúc ta hỏi về chuyện đám ma cà rồng, nó đã đồng ý trong vô thức.”

“Đúng là đám quỷ hút máu đang đi với họ.”

Zayen cau chặt mày, lẩm bẩm: “Nó đúng là táo bạo, không biết sợ là gì.”

Ashford cung kính trả lời: “Vậy thì cứ theo kế hoạch ban đầu, thông báo cho băng Bình Máu bắt đầu hủy hoại danh tiếng của…”

“Không!”

Ánh mắt Zayen vô cùng kiên nghị.

Xen lẫn một chút quyết tâm.

Nhìn Thales đang đi xa, Zayen nói nhỏ với người quản gia đứng bên cạnh: “Gửi tin nhắn đi.”

Ashford nhướng mày.

“Bên kia?” Ashford hỏi lại.

“Bên kia.” Zayen nói nhỏ.

Ashford im lặng.

Ông ta đang đợi xác nhận cuối cùng của chủ nhân.

Giọng của Zayen vang lên một cách khó khăn:

“Ông biết nên gửi phần nào.”

Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Ashford rất giỏi trong việc quan sát cách nói và hành vi của người khác, nên ông đã lập tức hiểu ý của Zayen.

Người quản gia già gật đầu, rồi cúi đầu và rời đi.

Một lúc lâu sau.

Zayen mở mắt ra, tự nói với chính mình:

“Hoàng tử Star, người mà ta đã bỏ phiếu tán thành… gánh trên vai tương lai chiến tranh hay hòa bình giữa hai nước.”

“Ít nhất thì ở trong nước, sẽ không có ai dám mạo hiểm để gây nguy hiểm cho tính mạng của cậu, đúng không?”

“Mọi người… hẳn đều sẽ nghĩ như vậy.”

………

Xe ngựa của Hoàng tử thứ hai chạy đến cổng thành phía Bắc.

Từ xa, Thales nhìn thấy khoảng đất trống đã được những vệ binh ngăn cách ra khỏi đám đông đến xem.

Quốc vương tối cao của Star, Kaiser Jadestar, đang đứng giữa ba vị công tước và lặng lẽ nhìn về phía bên này.

“Tôi tiễn ngài đến đây thôi, thưa Điện hạ,” Gilbert dừng tại chỗ, buồn bã: “Đi đường cẩn thận.

Tôi chờ ngài trở về.”

Thales quay đầu lại nhìn Gilbert.

[Nếu như chỉ biết nghe câu chuyện về vị vua đau buồn và vương thất kiên nghị mà đám người ủng hộ quốc vương miêu tả – thì tốt nhất là tự móc hai mắt xuống, chỉ để nguyên hai lỗ tai mà dùng thôi!]

Thales thở ra.

“Cám ơn, Gilbert.”

Sau đó, cậu lùi lại một bước vài cúi sâu đầu:

“Cám ơn thầy.”

Gilbert chống cây gậy chống, cúi đầu, thở dài, nhưng sau cùng vẫn không nói gì.

Thales bước xuống xe ngựa cùng với Potray và Wya (tốt hơn hết là Ralf nên ở lại trên xe với bộ dung nhan kia, còn Aida hiếu động thì chẳng biết vì sao lại không muốn xuống), rồi đi về phía người cha bị nghi ngờ là “bạo chúa”.

Ba vị công tước cúi đầu chào Thales.

Cậu cũng cúi đầu đáp lại với sự tôn trọng.

“Điện hạ, mặc dù việc này rất không công bằng đối với ngài,” Công tước Cullen mập mạp thở hổn hển, khen ngợi: “Nhưng ta vẫn muốn cho ngài biết rằng, lòng dũng cảm của ngài khiến ta vô cùng vui mừng.”

Thales lơ đãng gật đầu: “Với tư cách một hoàng tử của Star, đây là chuyện phải làm.”

[Đông Hải bị dọa tới mức rút đầu vào trong vỏ.] – Một hiện trạng khác của Star qua lời kể của Koshder hiện ra trong tâm trí cậu.

“Hehehe, ta cũng đã từng hi vọng con trai mình có thể xuất sắc như ngài, Điện hạ,” Công tước Fakenhaz có vẻ ngoài đáng sợ tiếp tục mỉa mai: “Nhưng giờ nghĩ lại, thôi… Quá nguy hiểm.”

Thales trợn trắng mắt ngay trước mặt ông ta.

“Cảm ơn lời chúc phúc của ông.”

[Tây Hoang phải mượn tầm quan trọng của mặt trận phía Tây nhằm tự bảo vệ mình.]

Cậu bước đến gần người thiếu nữ kia.

Lyanna Tabark, Nữ công tước thanh tú của lãnh địa Lưỡi Đao, nhìn Thales với vẻ lạnh lùng.

“Tôi nghĩ… Cả hai chúng ta đều biết gánh nặng trên vai người cuối cùng của gia tộc trầm trọng như thế nào.” Nàng nói nhẹ nhàng.

“Tuy nhiên, cũng chính bởi vì như thế,” Sắc mặt nàng không chút thay đổi, nhưng trong lời nói tựa như có dao.

“Mà chúng ta càng mạnh mẽ hơn.”

[Lưỡi Đao gần như phụ thuộc vào vương đô.]

Lyanna khẽ ấn lên chiếc trâm cài Trăng Máu ghim trên ngực và thì thầm: “Điện hạ, sắp phải ly biệt.

Tôi xin tặng ngài châm ngôn của gia tộc Tabark.”

Thales sững sờ.

Người thiếu nữ lạnh lùng hơi cúi xuống, nói từng chữ một:

“Chỉ máu mới có thể mài được lưỡi kiếm.” (Only blood can sharpen the blade)

Thales nhìn cô gái mới chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đứng trước mặt.

Mất vài giây sau cậu mới định thần lại và gật đầu mạnh.

“Khắc ghi trong tim, không bao giờ quên.” Thales nói như thế.

*Cộp* *Cộp*

Cây quyền trượng của quốc vương gõ xuống mặt đất.

Ba vị công tước đều biết ý mà lùi ra.

Thales tiến lên trước vài bước và cúi đầu.

[Cậu quá coi thường cha mình, quá coi thường Đức vua Nắm Đấm Sắt, quá coi thường nỗi sợ mà ông ta mang lại cho toàn bộ Star này rồi.]

“Đã gặp Keya?” Kaiser V nói khẽ.

Thales gật gật đầu.

“Tốt.

Vậy thì con đã biết hai người chúng ta đang đi trên con đường như thế nào rồi.” Kaiser lạnh lùng nhìn cậu.

[Năm Đẫm Máu đã thay đổi ông ta…]

“Trên thế giới này đầy rẫy kẻ địch của chúng ta,” Kaiser thở dài.

“ Đi sai một bước, tai họa ngập đầu.”

[Coi từng lãnh chúa như kẻ địch của mình, không hề thương xót khi đàn áp hay âm mưu chống lại họ.

Ông ta coi Star như cỗ xe ngựa của một mình mình, vung roi không ngừng nghỉ…]

Thales hít sâu một hơi.

Trong mắt Kaiser, cậu có một ánh mắt vô cùng kiên nghị.

“Lên đường đi, Jadestar trẻ tuổi,” Kaiser nói chậm rãi: “Mang lại vinh dự cho quốc gia, vinh dự cho gia tộc.”

“Vì Star mà sống.”

Thales lại gật đầu thêm lần nữa.

Phía sau Kaiser, Jenny không nhịn được mà tiến lên trước một bước.

“Này nhóc,” Dường như Nữ quan cung đình có vẻ hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra vài từ với cảm xúc phức tạp:

“Nhớ luyện kiếm.”

Thales nở một nụ cười: “Vâng, Quý cô Jenny.”

Putray và Wya cúi đầu chào quốc vương, sau đó được ông động viên vài lời.

Thales biết rằng thời điểm khởi hành cuối cùng đã đến.

Tuy nhiên, đúng lúc này có một người mà không ai ngờ đến, chống cây gậy chống và bước tới cạnh cậu.

“Điện hạ.” Giọng nói khàn khàn của Morat Hansen vang lên.

Ông ta để lộ một nụ cười khó coi, rồi nói với Thales đang có vẻ mặt cảnh giác: “Khi nào đến Aixenter, xin hãy giúp ông già này chuyển một thông điệp đến cho một bà già.”

Với ấn tượng không tốt về Hắc Tiên Tri, Thales ngạc nhiên: “Bà già nào?”

Morat nhếch miệng: “Ngài gặp là biết.”

Thales chau mày.

Trên cổng thành, nơi mà Thales không để ý, một bóng người đeo mặt nạ từ từ biến mất trong không khí.

Thế là đoàn xe với lá cờ Thập Tự Song Tinh và lá cờ Sao Chín Cánh chậm rãi lăn bánh.

Hướng về phía Bắc.

“Wya, anh nói vì sao mà…” Thales dựa vào thành xe, thở ra: “Lúc mọi người chào tạm biệt tôi, cứ như là nói lời từ biệt vậy?”

“Vua Nunn thực sự sẽ giết tôi hay sao?”

Cậu vốn không trông đợi gì vào việc Wya sẽ trả lời.

Nhưng người hầu cận của Hoàng tử thứ hai, Wya Caso, vậy mà lại hơi ngẩng đầu lên với biểu cảm phức tạp.

“Điện hạ.”

“Trong Tháp Chung Kết, thầy của tôi đã từng nói một câu.”

Giây tiếp theo, câu nói của Wya khiến đôi mắt Thales sáng bừng lên.

Mãi lâu sau đó, Thales vẫn thỉnh thoảng nghĩ về nó khi mất ngủ vào ban đêm.

Wya Caso thì thầm: “Coi mỗi một lời tạm biệt như lời từ biệt, coi mỗi một giây được sống như thể đang may mắn được sống sót…”

“Có như thế thì mới không bỏ lỡ cuộc đời mình.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.