Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 93: 93: Sứ Đoàn




Ba ngày sau.

Trời vừa đổ tuyết tại thành Vĩnh Tinh trong sáng nay.

Những con đường trở nên lầy lội và bẩn thỉu.

Nhưng con đường trước sảnh Mindis đã được quét dọn sạch sẽ.

Vài cỗ xe ngựa nối nhau mà tới.

“Thời gian có hơi gấp gáp.

Nghe nói Đại công tước Rumba không những không rút quân mà vẫn tiếp tục đưa thêm binh lính tới biên giới.

Không rõ là do vua Nunn không khống chế hắn, hay là không thể khống chế được hắn nữa.”

Gilbert và Thales đã ăn mặc chỉnh tề đứng trong phòng đọc sách trên tầng ba và nhìn xuống những cỗ xe ngựa tiến vào cửa chính của sảnh Mindis qua cửa sổ.

Sắc mặt Gilbert nghiêm trọng:

“Có vẻ như không thể tránh khỏi một cuộc xung đột mang tính dò xét.

Mặc dù đã có Nam tước Murkh và Huân tước Sasere trấn thủ ở pháo đài, cộng thêm Gia tộc Zemuto và Friess cũng đã hứa sẽ hết lòng trợ giúp, nhưng sau khi nghe tin công tước bị bắt giam, lâu đài Mùa Đông và chư hầu của Arunde đã rơi vào hỗn loạn… Tốt hơn hết là chúng ta nên đến đó sớm để giải trừ nguy cơ chiến tranh.”

Thales khẽ gật đầu, yên lặng đứng nghe Gilbert báo cáo.

“Theo thông lệ, với tư cách là một hoàng tử Star, thưa Điện hạ, ngài sẽ cần ba người hướng dẫn để hướng dẫn về các vấn đề quân sự, chính trị và nghi thức.

Cộng thêm với một quan hầu cận, người mà thường sẽ trở thành người hỗ trợ ngài sau này, cùng với hai hộ vệ…”

“Nhưng vì sứ đoàn sắp phải khởi hành… nên chỉ có thể đơn giản hóa mọi thứ, và bổ sung thêm sau khi ngài quay về.”

“Xét đến nơi sắp tới là Aixenter xa lạ, với mục đích chuyến đi này là để tạ lỗi, cho nên chúng ta không thể không giảm bớt số lượng tùy tùng.

Ngoại trừ ba mươi lính tư nhân của Jadestar do Jorah chỉ huy thì còn có ba người đặc biệt được chọn.”

“Một người hướng dẫn – lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho ngài một vị học giả uyên bác – người sẽ đóng vai trò phó sứ trong chuyến đi này; một người hầu cận – đã được chọn và hiện đang ở trên xe ngựa; và một hộ vệ – sự an toàn của ngài hết sức quan trọng, cho nên phải là một cao thủ cấp Cực giàu kinh nghiệm…”

Thales không khỏi ngơ ngác khi nghe đến đó.

“Ứng cử viên cho người hướng dẫn và hộ vệ… Gilbert, ý của ông là ông và Yodel, thậm chí là Jenny… sẽ không đi cùng tôi?”

Gilbert nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Đúng,” Gilbert thản nhiên: “Tôi là người kí tên trong “Hòa ước Pháo Đào”, cũng là “Kẻ chủ mưu” khét tiếng xấu xa ở Aixenter… Sự xuất hiện của tôi tại thành Mây Rồng sẽ chỉ đem lại những rắc rối không đáng có cho ngài.”

“Còn Yodel…”

Gilbert lắc đầu: “Ở Đất Bắc, trong mười năm qua, có năm người mạnh nhất, cấp Cực và rất nổi tiếng.

Họ thường được gọi là “Năm Chiến Tướng”, lần lượt phục vụ cho vua Nunn và vài vị Đại công tước.

Địa vị của họ tương đương với “Ba Danh Tướng” nắm giữ Trang bị Phản Ma truyền kì của vương quốc Star chúng ta.

Điện hạ, nếu ngài gặp bất cứ người nào trong số bọn họ, xin đừng nhắc đến “Cao thủ đeo mặt nạ màu tím”, hay anh ta hiện đang là hộ vệ bí mật cho quốc vương tối cao của Star.”

Thales sững sờ.

Sau một tháng học tập, cậu đã biết “Ba Danh Tướng” của Star… Nhưng còn “Năm Chiến Tướng” của Aixenter…

Chỉ thấy cựu đại thần ngoại giao thở dài: “Yodel… có mâu thuẫn với mỗi một người trong số họ…”

Thales mất một giây mới hiểu được câu nói này, sau đó cơ mặt cậu giật giật: “Mỗi… một người? Mâu thuẫn kiểu gì?”

Gilbert chỉ liếc nhìn cậu trong im lặng.

Thales nở nụ cười bất đắc dĩ: “Được rồi… Tôi đoán nó là kiểu khá phiền toái…”

Lại có thêm một nghi vấn xuất hiện trong đầu Thales.

Quá khứ của Yodel.

‘Đến tột cùng thì anh ấy đã làm gì để rồi chọc tức đồng thời cả “Năm Chiến Tướng”?’

‘Giống như một người là kẻ địch chung của “Ba Danh Tướng” – quả thực không thể tưởng tượng nổi.’

“Còn Quý cô Jenny…” Gilbert nhìn chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa sổ và vài người bước từ trên đó xuống: “Thân phận của cô ấy khá nhạy cảm… Ngài đã biết quan hệ của cô ấy với quốc vương rồi…”

Thales thở dài: “Nói như vậy thì ngoại trừ “Đồng minh” Corleone, đại loại là tôi sẽ không nhìn thấy bất cứ gương mặt quen thuộc nào, đúng không?”

“Đây chính là chuyện tôi muốn nói,” Sắc mặt Gilbert cứng lại: “Ngài thực sự muốn đưa người của nhà Corleone theo?”

Thales trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao thì tôi cũng đã hứa với bọn họ.

Tôi không thích nuốt lời.”

‘Hơn nữa, mặc dù “Lão yêu bà” Serena rất đáng ghét, nhưng đúng là mụ ta đã dùng khả năng truyền âm của ma cà rồng để giúp tôi vào thời điểm quan trọng nhất.

Có thể nói là cứu mạng cũng không quá.’

Thales nhướng mày: “Dù sao thì bọn họ cũng có một người cấp Cực và hai người cấp Siêu Phàm.

Thêm chuyện Serena hi vọng có thể quay lại vị trí cũ dựa vào thân phận của tôi, đây là con bài mặc cả có thể lợi dụng.

Trên đường tới Đất Bắc, họ có thể thay đổi diện mạo của mình và trốn vào trong đoàn tùy tùng…” Cậu nghĩ về hình bóng cường tráng kia, hơi dừng lại một chút: “Hơn nữa…”

“Bệ hạ cũng cho phép, đúng không?”

“Đương nhiên, đó là lời hứa của một vị hoàng tử Star… là lời hứa của Jadestar,” Gilbert thở nhẹ ra: “Chỉ có điều ở trong nước, có quốc vương và lực lượng của chúng ta ở bên, họ sẽ không dám quá xằng bậy, nhưng ở Aixenter xa lạ… Hi vọng họ sẽ không gây ra rắc rối.”

“Này, đừng quên,” Thales đảo mắt nhìn Gilbert: “Ai là người đã thúc đẩy minh ước này.”

Gilbert nở một nụ cười hoàn hảo và khẽ nhấc mũ lên.

Thales thở ra một hơi, xoay người lại và chỉnh cổ áo.

“Midira! Sẵn sàng chưa? Đến giờ xuất phát rồi.”

Một tiếng ma sát yếu ớt và kì lạ của kim loại vang lên từ ngoài cửa.

Midira Ralf đi trên một đôi chân giả bằng kim loại và loạng choạng tiến vào tầm mắt của họ.

Sau đó gã cúi chào Thales bằng một động tác cúi đầu không hợp quy cách.

Gilbert hơi nhướng mày.

Phần cổ và nửa khuôn mặt Ralf được che lại bằng một chiếc mặt nạ bạc kì lạ.

Nó che đi phần thịt thắt lại dưới cổ họng và hình xăm trên mặt.

Nhưng điều kì lạ hơn cả là đôi chân giả dưới đầu gối của gã.

Vương quốc Star và những người lùn ở thành Thép là bạn tốt của nhau, vì thế kĩ năng của những người thợ thủ công trong nước cũng được hưởng lợi rất nhiều từ tình bạn đó.

Nhóm thợ hoàng gia chỉ mất có hai ngày để chế tạo ra một đôi chân giả đơn giản cho Ralf.

Hai miếng thép chất lượng cao, đàn hồi, chống chịu mài mòn, được uốn cong thành hình chữ L, sau đó được gia cố điểm uốn bằng giọt pha lê.

Rồi họ chế tạo một tấm cố định để nối vào đầu gối và gắn chặt với thắt lưng gã.

Nhờ đó mà Ralf đã có thể gắng gượng đi lại mà không cần dùng đến nạng.

Đương nhiên, những động tác như né tránh và đổi hướng trong chiến đấu thì vẫn phải dựa vào dị năng điều khiển gió của gã.

Thales nhíu mày: “Không tệ, nhưng phần dưới đầu gối quá bắt mắt… lần sau nên dùng quần che lại.”

Midira Ralf cúi đầu và rút ra một xấp giấy đã được ghim vào nhau.

Gilbert đột nhiên nhận ra Ralf không phải đang do dự, mà là đang tìm kiếm bản vẽ ngôn ngữ kí hiệu trên tay mình.

Ralf vụng về đã tìm thấy bản vẽ mà mình muốn.

Gã nhìn về phía Thales, giơ nắm tay phải lên và khẽ gập, duỗi cổ tay hai lần.

[Ok.]

Thales cười nhẹ: “Tốt lắm, tất cả những gì anh thiếu là thành thạo ngôn ngữ kí hiệu và chân giả – vừa khít là trên đường đi chúng ta vẫn có thể tiếp tục khóa học.”

Ralf mỉm cười, tìm một mảnh giấy khác và ra dấu.

[Cảm ơn.]

Gilbert thở dài: “Nếu đã quyết định đi theo Điện hạ tới Đất Bắc, tới Aixenter, thì hi vọng anh có thể hiểu được những khó khăn của chuyến đi này mà cố gắng hết sức bảo vệ Điện hạ.”

Ralf hơi cúi đầu xuống.

Lần này, gã không cần phải lật lại “bản ghi chú” của mình mà nhớ lại động tác thích hợp và ra dấu.

Gilbert nhíu mày, không hiểu gì nên chỉ có thể bất lực nhìn về phía Thales.

“Anh ấy bảo,” Thales vừa cười vừa trả lời: “Cố gắng hết sức.”

Gilbert lắc đầu bất đắc dĩ: “Được rồi, ít nhất thì đây là một phương pháp tốt để truyền tin mật…”

‘Người dị năng xuất thân từ băng nhóm xã hội đen, được giải cứu ra khỏi trang viên Vine này… Không, gã thuộc đẳng cấp Siêu Phàm, mặc dù vẫn còn non nớt trong chiến đấu, nhưng nói một cách chính xác thì cũng coi như là một chiến binh dị năng… Đến tột cùng thì vì chuyện gì mà gã lại phục tùng Điện hạ một cách hết lòng như vậy?’

Thales hơi vung tay lên và búng tay:

“Tốt lắm, đi thôi.”

………

Lối vào chính sảnh Mindis.

“Dạo gần đây thế nào, ông bạn cũ?”

Phía trước vài cỗ xe ngựa, Gilbert đưa tay ra và nắm thật chặt tay với một người đàn ông gầy gò đi đầu.

“Rất tệ,” Sắc mặt của người đàn ông gầy gò không vui: “Hiệu suất hành chính của thành Vĩnh Tinh thua xa trại đóng quân nơi tiền tuyến của Tây Hoang.

Tôi đến vương đô để tìm tài liệu của thư viện lớn nơi đây, nhưng bị mất thẻ ra vào cấp cao tầm một tháng trước.

Vì vậy tôi chỉ có thể đợi ở vương đô cho đến bây giờ… Kết quả bọn họ nói với tôi là: bổ sung thẻ mới mất tới nửa năm.”

“Tôi đoán là ông đã tiêu hết tiền đi đường nên mới tới tìm tôi…” Gilbert cười híp mắt, trả lời.

“Và ông đã tìm cho tôi một nhiệm vụ phiền toái như vậy…” Người đàn ông gầy gò thở dài và nhìn Thales với ánh mắt dò xét.

“Nhưng ông cũng không muốn tôi đưa tiền trực tiếp cho ông, đúng không?” Gilbert nghiêng người, để lộ Thales.

“Đây chính là Huân tước Putray Nemain đến từ thành Quạ thuộc lãnh địa Tây Hoang.

Hai người chúng tôi đã từng học cùng một gia sư,” Gilbert giới thiệu với Thales về người đàn ông gầy gò, khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước mặt:

“Putray đã từng là một nhà thơ lang thang và du lịch nửa vòng thế giới.

Ông ấy hiểu biết sâu sắc về địa lý của các đại lục và phong tục của những quốc gia khác nhau, đồng thời cũng đã ở lại Đất Bắc một thời gian dài – Điện hạ, ngài đã từng phàn nàn với tôi rằng không hiểu rõ tình hình thế giới.

Tôi nghĩ Putray sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phó sứ và người hướng dẫn cho ngài trong chuyến đi lên phía Bắc này.”

“Putray, đây là Hoàng tử thứ hai, Điện hạ Thales – sự thông tuệ của ngài ấy sẽ khiến ông khiếp sợ.”

Putray, người đàn ông gầy gò trông có vẻ không vui, nhưng vẫn nâng nắm tay phải lên, đặt trước ngực và cúi đầu chào Thales.

“Rất vui khi có cơ hội được gặp ngài… Putray, tôi có thể gọi như vậy không?” Thales mỉm cười đáp lại.

“Đương nhiên, ngài là hoàng tử, gọi tôi thế nào chẳng được.” Putray dửng dưng nhún vai, không hề có chút biểu cảm cao hứng hay kính trọng nào khi nhìn thấy hoàng tử duy nhất của vương quốc Star.

“Rất xin lỗi, tính khí của ông ấy hơi kì lạ, nhưng tôi nghĩ ngài sẽ ngưỡng mộ kiến thức và kinh nghiệm phong phú của ông ấy.” Gilbert vừa cười, vừa nói với Thales.

Ông không hề lo lắng chút nào về chuyện thái độ khinh khỉnh của người bạn cũ sẽ khiến Hoàng tử thứ hai ác cảm.

Thales nhìn Putray gầy gò đứng trước mặt mình, rồi lại liếc đôi giày cao cổ dưới chân ông ta.

Mặc dù cậu không để lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng thì lại cảm thán.

‘Vận mệnh ư…’

‘Là ông ta.’

Ngày mà Quide nổi điên, những đứa trẻ đã gặp phải một người đàn ông gầy gò, đi giày cao cổ, có sắc mặt không vui ở cổng thành phía Tây.

Bởi vì người đàn ông đó không chịu bố thí, nên Ryan và Kellet đã quyết định dạy cho ông ta một “bài học”, đó là trộm mất tấm thẻ duy nhất trên người ông ta.

Thẻ ra vào Thư viện Jadestar Grand.

‘Khi ấy, bản thân mình còn tưởng ông ta là một vị học giả nào đó đang chán nản.’

Thales đảo mắt sang chỗ không ai nhìn thấy và trợn trắng lên: ‘Rất xin lỗi, ngài Putray, thẻ ra vào thư viện của ngài đang nằm trong một căn nhà bị bỏ hoang nào đó ở khu Hạ Thành.’

Gilbert dẫn cậu đến người tiếp theo.

Đó là một chàng trai trạc tuổi hai mươi, đeo một thanh kiếm trên hông, có sắc mặt cương nghị và dáng người cao, thẳng.

Dù gương mặt của anh ta trông bình thường nhưng ánh mắt thì lại rất sắc bén.

“Đây là người mà tôi và Bệ hạ đã nhất trí lựa chọn đảm nhiệm vị trí hầu cận của ngài – bất luận là ở Đất Bắc hay sau khi trở về Star – anh ta vừa trở về từ Tháp Chung Kết vài tháng trước.” Gilbert nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng trước mặt với cảm xúc phức tạp trong mắt: “Wya Caso.”

Thales phản ứng ngay lập tức và nghi ngờ nhìn Gilbert: “Caso?”

“Đúng vậy, hi vọng việc này sẽ không gây phản cảm cho ngài.

Dù sao thì cũng là gia đình trị (1)… Nhưng tôi xin đảm bảo anh ta là tầng lớp ưu tú còn sót lại sau khi trải qua nhiều cuộc sàng lọc,” Gilbert thở dài: “Nhưng sự thực thì nó cũng là con trai của tôi.”

Chàng trai trẻ tuổi – Wya Caso – thậm chí còn không nhìn cha của mình, mà cúi đầu, kính cẩn chào Thales: “Lần đầu gặp mặt, Điện hạ Thales.”

“Tôi sẽ hết lòng phục vụ ngài cho đến cuối đời.”

Thales có chút ngượng ngùng, vừa mới gặp mặt đã ‘Đến cuối đời’, như vậy cũng được à?

Mặc dù vậy, cậu vẫn vui vẻ gật đầu và đáp lại: “Nhờ cậy vào anh suốt chặng đường này, Wya.”

Wya cung kính cúi đầu: “Mạng sống và cơ thể này là để cho ngài sử dụng.”

Thales trợn trắng mắt trong lòng.

‘Gilbert rõ ràng rất giỏi về xã giao, nhưng tại sao con trai ông ấy…’

‘Nên nói là… quá nghiêm túc hay đần đần?’

Nhưng cậu cũng cảm nhận được Wya dường như không có thiện cảm với Gilbert.

Mối quan hệ cha con lạnh nhạt?

Gilbert thở dài và tiếp tục dẫn Thales tiến lên trước.

Lần này, khi Thales nhìn thấy bóng người dưới lớp áo choàng, không cần phải giới thiệu, cậu đã kinh ngạc hét lên:

“Là cô!”

Dáng người nhỏ nhắn dưới lớp áo choàng quay người lại, chống nạnh.

“Đúng vậy,” Đối phương trả lời một cách vô tư, không khiến người ta cảm thấy kính cẩn hay lãnh đạm mà chỉ cảm thấy chân thành: “Chính là ta.”

Gilbert (dường như trở nên như thế này sau khi gặp con của mình) nói với khuôn mặt vô cảm: “Ngài đã gặp qua rồi.

Giống với Yodel, cô ấy vốn là một trong số những hộ vệ bí mật của Bệ hạ, nhưng lần này đã được Bệ hạ đặc biệt phái đi…”

“Này này này, phái là ý gì! Kaiser không thể ra lệnh cho ta!” Cô gái mặc áo choàng, che mặt, xen ngang lời Gilbert.

Nàng bất ngờ bước tới trước mặt Thales đang chết lặng, rồi dùng tay trái vỗ vào bả vai cậu và chỉ ngón cái của tay phải vào mình:

“Thằng nhóc, tên ta là Aida!”

“Ada?”

Thales sững sờ: “Ada Wong?” (2)

*Cốp*

Dưới sắc mặt khó coi của Gilbert và những người khác, Aida gõ mạnh một phát vào đầu Thales!

“Wong cái gì mà Wong! Ta không đến từ vương triều Mane et Nox ở Viễn Đông… Nghe cho kỹ, tên ta là Aida Laura Carter Gisele…”

Dường như gặp phải trở ngại nào đó, Aida tuyệt vọng gãi đầu trong vài giây.

Cuối cùng, cô gái mặc áo choàng này bỏ tay xuống trong bất lực, rồi nói với sự hụt hẫng:

“Ôi, thôi được rồi.

Tên dài quá, đôi khi ta cũng không nhớ được… cứ gọi Aida là được rồi.”

Thales trợn trừng mắt nhìn Aida.

Cậu chỉ cảm thấy nhân sinh quan vốn nghiêm túc của mình lại vừa được đổi mới.

‘Nhưng… cái cảm giác khi bị gõ đầu này… thật quen thuộc.’

Vài bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mặt Thales – ‘Không biết Jala, với cả mấy đứa trẻ kia dạo này ra sao rồi nhỉ’ – cậu mới chỉ nhận được vài tin tức qua loa từ miệng Morat.

“Quý cô Aida,” Sắc mặt Gilbert tái mét: “Lần sau, xin hãy chú ý cách cư xử của ngài đối với Điện hạ…”

Thales sờ vào cái đầu đã đỡ đau của mình.

Cậu chợt nhận ra rằng dù Gilbert không hài lòng nhưng ông không hề có ý định truy cứu trách nhiệm.

‘Vì vậy, ông ấy đã ngầm thừa nhận: tên này có quyền gõ đầu hoàng tử?’

“Làm sao!” Aida bất mãn: “Chẵng nhẽ ta lại không thể gõ đầu của đứa trẻ này? Năm đó, lúc ta gõ đầu Mindis, ngay cả Keira cũng không dám có ý kiến…”

Thales sững người khi thấy Gilbert không hề có ý định phản bác lại.

‘Khoan đã.’

‘Mindis? Keira?’

‘Là vị Mindis nào của vương thất?’

‘Keira.

Chẳng nhẽ là cao thủ cấp Cực của vương thất – “Kẻ Thù Của Bầy Sói” Keira Jadestar, cách đây hai trăm năm?’

‘Giọng của cô ấy nghe còn rất trẻ, nhưng mà…’

Thales ngước mắt lên nhìn Aida: ‘Chính xác thì cô ấy bao nhiêu tuổi?’

Thales mỉm cười một cách khó khăn:

“Quý cô Aida… Haha, ngài thực sự… rất hoạt bát.”

“Đúng vậy!”

Dường như Aida rất vui dưới lớp áo choàng.

Nàng đấm vào lòng bàn tay: “Cả nhà ta cũng nói như vậy!”

“Cũng bởi vì chuyện này! Mà bọn họ đuổi ta ra ngoài!”

Thales không thèm che giấu mà trợn trắng mắt.

Gilbert ho khẽ, thu hút sự chú ý của vài cỗ xe ngựa:

“Mọi người, nếu như không còn vấn đề gì thì có thể vừa đi vừa nói… Tôi tin rằng mọi người đều đã biết nhiệm vụ và mục đích của chuyến đi lần này.”

“Nếu không còn câu hỏi gì thêm thì chúng ta có thể lên xe.” Ông cao giọng: “Bệ hạ và vài vị công tước đang đợi ở cổng thành phía Bắc để đưa tiễn sứ đoàn.”

Jorad gật đầu.

Ba mươi lính tư nhân của Jadestar bắt đầu bận rộn với nhiệm vụ của mình.

Gilbert gật đầu với Thales và đưa cậu lên xe ngựa.

Người hầu cận của hoàng tử có vẻ mặt nghiêm túc – Wya Caso – nhìn chằm chằm vào Ralf với vẻ khó chịu.

Nhưng dưới vẻ mặt tươi cười của Thales, anh ta vẫn đi theo Ralf và Thales lên cùng một chiếc xe.

“Potray!”

Gilbert gọi với theo người đàn ông gầy gò đang định lên xe ngựa.

Potray xoay người lại, mặt vô cảm.

Chỉ thấy Bá tước Gilbert Caso nói với vẻ mặt nghiêm trang: “Tôi giao hoàng tử và toàn bộ tương lai của Star cho ông.”

“Ông đã du lịch nửa vòng thế giới, từ trận hải chiến ở thành Pha Lê, Năm Đẫm Máu, Cuộc chiến Sa Mạc, Nội chiến Đồng Minh, Cuộc bạo loạn giữa Thép và Cây, cho đến Cuộc chiến Thừa Kế của Hanbol ở đại lục phía Đông và chiến loạn ở Mane et Nox.

Ông biết nó tàn khốc cỡ nào, và chuyến đi này là để giải trừ nguy cơ chiến tranh cho Star…”

“Được rồi!” Putray ngắt lời người bạn cũ.

Người đàn ông gầy gò này vẫn mang vẻ không vui, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng:

“Tôi nhận.”

(1): “gia đình trị”: nepotism, là việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình hoặc bà con thân thuộc

(2): Ada Wong: một nhân vật trong Resident Evil.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.