Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 104: 104: Thức Tỉnh 3




“Họ… Hậu duệ của Thanh Kiếm Tai Họa… muốn bắt chước một loại Lực Lượng Chung Kết?” Kohen nhíu mày.

“Bắt chước? Nói như vậy tức là loại sức mạnh này có nguyên mẫu để bắt chước?”

“Nguyên mẫu,” Zedi nghiêm túc nghĩ về nó một lát, rồi gật gật đầu.

“Đúng, có thể nói như vậy.

Bắt chước một loại Lực Lượng Siêu Phàm như là một nguyên mẫu.”

Kohen nhíu mày, trầm ngâm.

“Lực Lượng Siêu Phàm?”

“Đây là cách chúng ta gọi Lực Lượng Chung Kết từ rất lâu rồi.

Cho nên, Lực Lượng Siêu Phàm nguyên mẫu kia xuất hiện ít nhất cũng phải bảy trăm năm trước, trước cả Trận Chiến Chung Kết?” Kohen nghi ngờ.

“Lâu hơn, thậm chí còn lâu hơn so với tưởng tượng của con.” Zedi hít một hơi vào.

Ông nhớ lại cuộc thảo luận của mình với những người thừa kế khác và nói chậm rãi:

““Nguyên mẫu” theo như lời con đã xuất hiện xuyên suốt từ Thời kỳ của các vị vua cho tới Thời kỳ Đế quốc Cổ Đại.

Tuy nhiên, sự kiện nổi tiếng nhất được ghi chép lại là vào thời kỳ đỉnh điểm của cuộc nội loạn đầu tiên của Đế quốc Cổ Đại.

Có một kẻ đạt được loại Lực Lượng Siêu Phàm “nguyên mẫu” này đã dẫn theo quân tiến vào Kinh đô Khải Hoàn và chặt đầu hoàng đế tối cao.”

‘Chặt…’

‘Đầu…’

‘Hoàng đế?’

Kohen giật mình, há hốc mồm.

“Hoàng đế? Người nói là hoàng đế của Đế quốc Cuối Cùng nhỏ yếu con còn tin, chứ đây chính là Đế quốc Cổ Đại hùng mạnh đó! Tại sao mấy giờ học lịch sử không đề cập tới chuyện này?”

“Suốt hai đời đế quốc, hoàng đế bị ám sát không chỉ một lần, và chỉ có hai lần thành công.

Còn vì sao con không hề biết chuyện này với tư cách là một quý tộc…” Zedi nở một nụ cười tự mãn.

“Thứ nhất, bởi vì nguyên nhân mọi người đều đã biết mà Star không còn giữ lại được nhiều tư liệu lịch sử về hai đời đế quốc.

Nếu muốn tìm những tư liệu lịch sử và sách cổ đầy đủ nhất thì phải đến Hưng Vong Các của vương triều Mane et Nox, hoặc là nơi này, Thư viện Chân Lý của Tháp Chung Kết.”

“Thứ hai, dù sao thì vương thất Jadestar cũng là hậu duệ của Hoàng gia Caros.

Ngay cả khi họ biết chuyện này, con có nghĩ rằng quốc vương tối cao sẽ vui vẻ mà đưa câu chuyện “Hoàng đế bị quân đội chặt đầu” vào trong sách không?”

“Quay lại chủ đề chính,” Zedi khoanh chân ngồi xuống – đây là cách ngồi của Shao, so với cách ngồi kiểu quỳ chân xuống thì cách ngồi của Viễn Đông này mang lại cảm giác của một cao thủ cho Zedi – và vỗ nhẹ vào thanh kiếm của mình.

“Nghe nói kẻ giết hoàng đế kia đã đánh bại gần như tất cả đối thủ trong cùng thời đại với hắn chỉ dựa vào loại Lực Lượng Siêu Phàm nguyên mẫu bí ẩn kia.

Ngay cả các pháp sư cũng phải cực kì cẩn thận khi đối đầu với hắn.”

“Tất cả đối thủ?” Kohen kinh ngạc.

“Loại nguyên mẫu này mạnh ở điểm nào?”

“Không rõ lắm,” Zedi nhíu mày.

“Nó được ghi lại trong ghi chép của Crassus rằng đặc điểm lớn nhất của Lực Lượng Siêu Phàm này là nó không có đặc điểm.”

“Không có đặc điểm?”

Zedi dang hai tay ra, nhún vai, “Dù sao thì đó là những gì mà Crassus đã viết hơn trăm năm trước.”

“Không đúng,” Kohen cau mày, hoài nghi.

“Nếu như Lực Lượng Siêu Phàm này thực sự mạnh như vậy thì chẳng phải mọi người đã tranh nhau để học và tập luyện trong hơn nghìn năm qua hay sao? Và nếu như vậy thì chẳng phải nó đã sớm trở thành Lực Lượng Chung Kết phổ biến nhất hiện tại?”

“Đúng, vì sao nó lại không được lưu hành rộng rãi? Đây chính là điểm kỳ lạ,” Zedi lộ ra vẻ mặt bí ẩn, kiểu như mau hỏi ta đi.

“Bọn ta đã tìm ra điểm này.”

Kohen nhíu mày, khoanh tay trước ngực và từ chối hỏi Zedi.

Cuối cùng thì Zedi trừng mắt lên nhìn Kohen và không nhịn được mà “nói hết”:

“Ghi chép của Crassus khá mơ hồ, chỉ có mỗi quá trình sức mạnh này thức tỉnh và tăng cường là được ghi lại rõ ràng.

Nó chính là nghiên cứu chung giữa hắn và một người thừa kế khác.”

Kohen nhìn chằm chằm vào Zedi với ánh mắt tò mò.

Zedi khẽ mở miệng và trích dẫn một câu tựa như câu thơ mang sắc thái của Viễn Đông:

“Trải sinh tử mà siêu phàm, vượt sống còn mà vươn tới đỉnh cao.”

Kohen trợn tròn mắt, há hốc mồm, lắc lắc cái đầu.

Không hiểu.

Zedi thở dài, “Lực Lượng Chung Kết bình thường của chúng ta, bao gồm cả bốn Lực Lượng Siêu Phàm nguyên thủy, tất cả đều phải được thức tỉnh dựa vào quá trình luyện kiếm chăm chỉ và thực hành chiến đấu không ngừng.”

“Nhưng loại “nguyên mẫu” này không thể thức tỉnh dựa vào luyện tập, cũng như không thể tăng cường dựa trên độ thành thạo,” Zedi nheo mắt lại đầy bí ẩn.

“Nó là một Lực Lượng Chung Kết mà chỉ kẻ rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng, vào thời điểm đứng giữa lằn ranh sống và chết…”

“Mới có một chút cơ hội để thức tỉnh.”

Kohen mở to mắt.

“Trải sinh tử mà siêu phàm, vượt sống còn mà vươn tới đỉnh cao – nó ám chỉ sức mạnh này chỉ có thể thức tỉnh trong tình huống hẳn phải chết.”

Sự tĩnh lặng trải dài Thư viện Chân Lý khổng lồ.

Phải tới ba giây sau, Kohen mới há hốc mồm với vẻ khó tin, “Không thể nào! Vậy nên những người sở hữu Lực Lượng Chung Kết này đều là…”

“Ừ,” Zedi nhíu mày, sau đó cũng nói ra vài từ trong sự nghi hoặc và khó hiểu:

“Những người đã từng trải qua cái chết.”

Kohen sờ vào phần bụng của mình với vẻ khó coi.

Nơi đó, vết thương bị vị kiếm sĩ Tai Họa của băng Bình Máu đâm thủng dường như vẫn nhói lên.

Sắc mặt Zedi phức tạp, “Những người thức tỉnh Lực Lượng Chung Kết nguyên mẫu này đều là số ít người may mắn trên chiến trường.

Họ chỉ có thể thức tỉnh sau khi bị thương cực nặng, gần như sẽ phải chết.

Mà ta cũng đoán phần lớn người sau khi thức tỉnh không lâu cũng chết đi vì thương quá nặng.”

“Chẳng hạn như có người bị cắt đứt cổ họng, nhưng không chết đi ngay lập tức mà lại thức tỉnh thứ sức mạnh này, sau đó thì tự chữa trị vết thương và đứng thẳng dậy với sức hồi phục có thể so với loài rồng?” Kohen cau mày.

“Nghe không giống với chuyện mà loài người có thể làm được.”

Chàng cảnh sát lắc đầu với vẻ khó tin… Anh ta không thể hiểu nổi ý nghĩa của thứ sức mạnh này.

“Nhưng dù sao thì nó cũng đã xuất hiện.” Người thầy của anh ta cúi đầu.

“Ta có một suy đoán khác.

Shao rất đồng ý với ta ở điểm này.” Dưới cái nhìn chăm chú của Kohen, Zedi từ từ nói ra suy đoán của mình:

“Người càng mạnh, chẳng hạn như cấp Siêu Phàm và Cực, thì điều kiện để họ tăng cường Lực Lượng Chung Kết này lên sẽ càng khắc nghiệt.

Yêu cầu đối với “hoàn cảnh chắc chắn sẽ phải chết” sẽ càng tàn khốc và tỉ lệ tử vong cũng sẽ càng cao.

Vậy nên Crassus mới muốn bắt chước chứ không phải sao chép nguyên bản.”

Kohen thở dài, “Con đoán là khí thế điên cuồng và thô bạo kia chính là di chứng của thứ sức mạnh “tự tìm đường chết” này?”

Zedi gật đầu, “Vì vậy, kể cả là người may mắn còn sống sót và sở hữu thứ sức mạnh này, họ sẽ phải tìm đến và trải qua những cái chết thậm chí còn tàn khốc hơn rất nhiều nếu muốn mạnh hơn… Rất ít người còn sống sót, số còn lại thì…”

“Bởi vậy,” Zedi thở dài.

“Cơ bản thì nó không thể lưu hành rộng rãi.”

“Không thấy rằng rất mâu thuẫn sao?” Kohen ngồi dưới sàn nhà giơ tay lên phản đối.

“Muốn thức tỉnh, tìm đến cái chết! Muốn mạnh mẽ hơn, tìm đến cái chết… Vậy rốt cuộc thì luyện thứ Lực Lượng Chung Kết này để làm cái gì?”

“Haha, trở nên mạnh mẽ không nhất thiết chỉ bởi vì sinh tồn.” Zedi Taffner, Người thừa kế của Tháp Chung Kết, khẽ cười.

“Đừng xem thường quyết tâm theo đuổi sức mạnh và trở nên mạnh mẽ của một người.”

““Thanh Kiếm Tai Họa” Crassus chẳng phải là một ví dụ ư? Con cho rằng vì sao hắn lại phải đi bắt chước thứ Lực Lượng Chung Kết cực kì nguy hiểm này?”

Kohen nhíu mày.

‘Sức mạnh?’

‘Trở nên mạnh mẽ?’

‘Raphael…’

‘Vậy còn cậu…’

Kohen gãi gãi đầu, chợt nghĩ tới một vấn đề.

“Ngoại trừ kẻ giết hoàng đế kia ra thì còn có người nào khác thức tỉnh được ghi chép lại không? Người đầu tiên thức tỉnh trong lịch sử là ai?”

“Ta chưa nói cho con à?” Zedi gãi đầu một cách bất nhã.

Nếu như Cảnh sát trưởng Lorbec ở đây thì chắc hẳn sẽ nhận ra động tác gãi đầu này giống hệt Kohen.

“Bọn ta đã lật từng cuốn sách cổ, thậm chí Shao còn đến Hưng Vong Các ở Mane et Nox…”

“Ghi chép đáng ngờ về lần đầu tiên nó xuất hiện là vào Thời kì mông muội, trên “Tuyến phòng thủ cuối cùng của loài người” nổi tiếng của Vua Sắt Đá.

Một người lính mười sáu tuổi thức tỉnh một loại Lực Lượng Siêu Phàm không có cách nào để tăng cường đã trở thành trò cười.

Lần thứ hai là vào Thời kỳ của các vị vua.

Đêm trước Chiến dịch Trục Thánh, một người lính bộ binh cấp Phàm mười tám tuổi sống sót trở về từ vòng vây trùng điệp của Người Thú, sau đó thì thức tỉnh Lực Lượng Siêu Phàm và trở thành cấp Siêu Phàm.”

“Con đoán là ngoại trừ việc “trải qua cái chết” và bọn họ còn rất trẻ ra thì mọi người vẫn chưa phát hiện được gì thêm, đúng không?” Kohen gãi gãi đầu.

Zedi nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc.

“Không, thực ra bọn ta đã phát hiện ra một vài chuyện.” Zedi trầm ngâm.

“Những người này còn có một điểm chung.”

“Điểm chung?” Kohen lập tức phấn chấn và mở to hai mắt ra.

“Còn nhớ kẻ đã chặt đầu hoàng đế kia không? Bọn ta có hồ sơ về cuộc đời của kẻ đó.” Zedi cảm khái.

“Hắn cũng là hiệp sĩ, hơn nữa còn là người Đất Bắc.”

Kohen lộ ra vẻ nghi hoặc.

Zedi nheo mắt lại, “Khi còn là một cậu bé, vị hiệp sĩ mà hắn phục vụ đã chết, nên trước giờ không có ai dạy dỗ kẻ giết hoàng đế đó…”

Kohen lắc đầu, “Cho nên?”

“Cho nên, kẻ giết hoàng đế kia…” Zedi thở ra một hơi.

“Chỉ học đúng một bộ kiếm thuật trụ cột duy nhất.”

Trong cái nhìn đầy tò mò của Kohen, ánh mắt Zedi lóe lên một tia sáng:

“Kiếm thuật khởi nguyên của Lực Lượng Siêu Phàm…”

Kohen chợt nhận ra, khiếp sợ và mở lớn hai mắt.

Zedi chạm nhẹ vào chuôi kiếm của mình và nói ra vài chữ:

“Kiếm thuật quân dụng Đất Bắc.”

………

Thales ngẩng đầu lên.

“Nếu tôi chết ở đây, chiến tranh giữa Star và Aixenter chắc chắn sẽ nổ ra”, cậu bình tĩnh nói.

“Star còn chưa lo nổi cho bản thân mình chứ đừng nói đến chuyện vượt biển để tấn công.”

“Kiếp sống hai trăm năm trong nhà giam đã dạy cho ta một chuyện”, ma cà rồng thắt chặt chiếc áo choàng lại khiến cho vóc dáng mê người của nàng càng hiện ra rõ hơn, nhưng giọng điệu thì lại càng trở nên đáng sợ.

“Quyền lực trong tay mới là của cải lớn nhất.”

“Đừng xem thường sự cám dỗ của quyền lực”, Serena lạnh nhạt.

“Nó có thể khiến con người ta phát điên.”

“Cô có biết chuyện này sẽ gây ra bao nhiêu thương vong không?” Thales bình tĩnh hỏi lại.

“Đúng vậy, những mạng sống quý giá đó, những hy sinh xương máu đó”, Serena thở dài buồn bã.

“Nhưng như một câu nói của Viễn Đông: chiến công vĩ đại của một vị tướng vĩ đại tạo dựng nên từ mười nghìn bộ hài cốt.”

Thales ngẩng đầu lên với ánh mắy đầy kiên nghị, “Tính mạng không phải là món đồ chơi để cho cô nhào nặn và chơi đùa với nó, bà già xấu xí.”

“Đừng gọi ta như vậy, ta sẽ rất tức giận”, Serena nói khẽ.

Thales phớt lờ, “Cô không có tư cách đấy, không một ai có tư cách đấy.”

Nhưng Serena không tiếp tục dông dài cùng cậu nữa mà chậm rãi nói ra:

“Cuối cùng cũng thành công.”

Thales cảm thấy khó hiểu ở trong lòng.

Nhưng cậu liền nhận ra ngay sau đó!

Cậu đột nhiên phát hiện cơ thể mình vậy mà lại không cử động được!

Thales toát mồ hôi lạnh.

‘Chuyện gì vừa xảy ra?’

Thales muốn dùng mảnh gỗ cắt vào tay, nhưng ngay cả ngón tay cậu cũng đã cứng đờ.

“Nói chung là chỉ mất vài giây để “Ánh Mắt Hóa Đá” của ta có tác dụng với kẻ yếu”, Serena dửng dưng bước tới trước người Thales và tước mảnh gỗ trong tay cậu.

“Nhưng không hổ là hậu duệ của hoàng đế, hóa đá mày lại tốn thời gian lâu như vậy.”

“So với em gái của ta thì đây chẳng phải là một kỹ năng thực dụng lắm trong chiến đấu”, Serena cười lạnh.

“Tại sao tao phải nói nhảm nhiều như vậy? Mày nghĩ rằng chỉ có mỗi mày đang kéo dài thời gian hay sao?” Serena lạnh lùng nói, “Mỗi một giây nói chuyện với mày đều khiến tao kinh tởm, thằng ranh con ạ.”

Thales nhìn về phía Serena với sắc mặt tái nhợt, nhưng cổ cậu thì vô cùng cứng nhắc.

Serena mỉm cười, “Sẵn sàng đón cái chết của mình chưa? Hoàng tử Điện hạ?”

‘Sao lại… như vậy?’

Thales đã có thể từ từ cử động, nhưng con át chủ bài lớn nhất của cậu đã mất đi.

Lòng cậu tràn ngập hối hận.

‘Nếu như từ đầu…’

‘Không.’

Cậu đột nhiên tỉnh ngộ.

‘Giờ vẫn còn kịp!’

Thales nghiến răng, bật ra từng chữ một, “Bà… Già… Xấu… Xí…”

Serena không tiếp tục che giấu cảm xúc của bản thân mà để lộ ra vẻ căm hận và chán ghét.

“Thằng ranh chết tiệt này.

Tao thực sự rất muốn hút khô máu mày…”

Tim Thales đập thình thịch.

‘Đúng rồi.’

‘Mau tới hút máu tôi đi.’

‘Như vậy…’

Serena cúi sát vào mặt cậu, rồi hít sâu vào như thể đang ngửi một món ăn ngon.

Hàng mi dài của nàng khẽ cọ vào hàng mi Thales.

Thế nhưng Serena không làm như những gì cậu mong muốn.

“Yên tâm, tao sẽ không khiến mày chảy máu để có thể sử dụng dị năng đó… Đáng tiếc”, Serena vuốt ve gương mặt cậu, rồi thổi nhẹ vào bên tai.

“Câu nói đó đúng là thật…”

“Máu của mày, thực sự rất bổ.”

Ngay sau đó, Thales bị Serena bóp chặt vào cổ và nhấc lên giữa không trung!

‘Tại sao lại là tư thế này!’

Thales tự nguyền rủa trong lòng!

Cậu lại bị ngạt thở.

Serena thở dài, “Mày nghĩ rằng tao thích giả vờ làm bé gái bị ngọng và cố nén sự kinh tởm để làm nũng với mày hay sao?”

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt Serena lạnh dần, “Hay là, mày nghĩ rằng tao sẽ kiên nhẫn chờ đợi mày leo lên ngai vàng, rồi lại đợi đến lúc tóc mày trắng xóa để giúp một đứa lính đánh thuê có cũng được, không có cũng chẳng sao như tao quay trở lại vị trí cũ?”

Tay Serena ngày càng bóp chặt.

“Serena? Em gái?”

“Mày dám gọi tao như vậy? Tao sống còn lâu hơn tổng các đời tổ tiên mày cộng lại!” Nàng nói với vẻ hung tợn, đôi tay thì như thể muốn bóp nát cổ họng Thales.

“Vì sự vô lễ của mày…” Serena lạnh lùng nói, “Tao sẽ cho mày nếm trải nỗi thống khổ khi cận kề cái chết.”

Thales giãy giụa trong đau đớn.

Thế nhưng đôi tay cậu đã bị trói chặt ở sau lưng, thậm chí còn không thể ngọ ngoạy!

‘Chơi quá lố rồi’, cậu nghĩ thầm.

“Rất lâu về trước, Hestad đã nói với ta rằng, có một Darkhan thiện chiến đến từ bộ lạc Sele từng nói như thế này với người đồng minh tốt nhất của mình.” Serena chẳng thèm để ý tới sự vùng vẫy của Thales mà lạnh lùng nói:

“Ta ban cho ngươi một cái chết không chảy máu.”

………

“Hử? Chính là cái bộ kiếm thuật “chịu đánh” ngớ ngẩn, đã rơi vào quên lãng trong mấy nghìn năm đó á?” Kohen giật mình, đập mạnh vào lòng bàn tay.

“Con tưởng rằng không một ai luyện nó nữa kể từ sau Chiến dịch Trục Thánh của Quiquer chiến thắng hơn ba nghìn năm trước?”

“Tôn trọng nó một chút! Mặc dù phần lớn chiêu kiếm của nó là dùng để chống lại người thú và loài rồng, cũng như trông có phần ngây thơ và lố bịch trong các trận chiến sau đó”, Zedi đứng thẳng người dậy, rồi nói với vẻ nghiêm túc và trang trọng.

“Nhưng dù sao nó cũng là “kiếm thuật khởi nguồn” cho những Lực Lượng Siêu Phàm.

Nếu như Bốn Lực Lượng Siêu Phàm nguyên thủy có thể được sinh ra từ nó, thì tại sao lại không thể có loại thứ năm?”

“Khoan đã!” Kohen nhíu mày, “Nếu nói như vậy thì chúng ta có thể suy luận ra tất cả các điều kiện tất yếu để thức tỉnh loại Lực Lượng Chung Kết nguyên mẫu này?”

“Đúng vậy”, Zedi gật đầu.

“Thứ nhất, phải rất trẻ tuổi, có lẽ là trên mười hai và dưới hai mươi, hơn nữa không được tập luyện bất cứ Lực Lượng Chung Kết nào.”

“Thứ hai, phải kế thừa hoàn chỉnh trụ cột của Kiếm thuật quân dụng Đất Bắc.”

“Thứ ba, quan trọng nhất, chính là phải trải qua tử vong, nhưng lại chưa thể lập tức chết đi.”

“Và cuối cùng, phải có – như con nói – khả năng hồi phục mạnh mẽ có thể sánh ngang loài rồng để có thể sống sót sau khi bị thương cực nặng và đảm bảo rằng khoảnh khắc thức tỉnh không phải là khoảnh khắc cuối đời của mình.”

“Sau đó lại lặp lại quá trình này.”

Zedi nhớ tới hình bóng trầm mặc, đeo kiếm kia, cùng với lời thề của hắn trước khi rời đi.

[Ta sẽ đi tìm thứ sức mạnh này.]

[Bất kể vất vả đến đâu, bất kể phải trả cái giá như thế nào.]

[Nếu như đây là con đường của ta.]

Zedi Taffner cúi đầu, thở dài.

“Nhưng đây là điều không thể.”

Im lặng một hồi lâu.

“Thưa thầy, Lực Lượng Chung Kết này có tên không?” Sắc mặt Kohen nghiêm túc.

Lần này anh ta đã không còn nói chuyện kiểu bất lịch sự nữa mà thêm kính ngữ vào.

Zedi ngừng lại một chút, rồi từ từ gật đầu:

“Có.”

“Kẻ giết hoàng đế kia đã lấy tên cho nó.”

“Truyền thuyết của Giáo hội Thần Sáng kể lại rằng, sau khi người ta tử vong, nếu như linh hồn không thể trở lại Thần Quốc, thì sẽ phải xuống địa ngục.”

“Tại cửa ngõ của địa ngục, phía trước nơi ở của bảy vị quân chủ, có một dòng sông nguy hiểm mà đáng sợ chảy qua.

Trên đó có một người đưa đò xảo quyệt đưa đò quanh năm, phụ trách tiếp dẫn những linh hồn đã chết này.”

“Dòng sông ấy có tên… Ngục Hà.”

Kohen rùng mình trong lòng.

Đây là câu chuyện mà anh đã được nghe mẹ, thầy, thậm chí là người hầu kể cho từ khi còn nhỏ.

Có lẽ… nó không chỉ là truyền thuyết?

“Vì vậy, lúc nhìn thấy Ngục hà, cũng là lúc nhìn thấy cái chết.”

“Nhưng kẻ giết hoàng đế kia cho rằng, thế nào cũng sẽ có một vài người mà ngay cả Ngục Hà cũng không nguyện tiếp nhận linh hồn.

Người đưa đò Ngục Hà sẽ đưa bọn họ lần nữa quay trở về nhân gian.”

“Bọn họ nhìn thấy Ngục Hà, nhưng lại trở về từ cõi chết.”

Kohen mở lớn hai mắt.

Và nghe Zedi nói từng chữ một:

“Vì vậy…”

“Lực Lượng Chung Kết có được sau khi trở về từ cái chết…”

“Được kẻ giết hoàng đế kia gọi là…”

“Ngục Hà Tội Lỗi.”

………

Thales cố giãy giụa đôi tay bị trói ở sau lưng.

Đôi môi run rẩy của cậu dần chuyển sang màu tím.

Từng lỗ chân lông trên người cậu đều nổi da gà dưới áp lực cực lớn, xương cốt thì ma sát dữ dội vào nhau do các khớp xương chặt lại dần, còn máu thì tụ lên ngoài bề mặt da và tim đập nhanh dần.

Những ngôi sao và bóng tối lóe lên trước mắt cậu và dần mờ đi.

Như thể có một lớp pha lê khổng lồ ngăn cách giữa không khí và mũi, miệng của cậu.

Đôi mắt màu xám của cậu nhìn về phía tay Serena đang siết chặt dần.

Thales không ngừng đá đấm để thoát khỏi bóng ma của hắc ám và tử vong này.

Nhưng bóng tối trước mắt cậu ngày càng lớn dần, ngày càng tối dần.

Cho tới khi mọi tầm nhìn biến mất.

Não bộ cậu hoạt động ngày càng khó khăn hơn, vất vả hơn, chậm chạp hơn vì thiếu dưỡng khí.

Suy nghĩ của cậu đã không còn rõ ràng nữa.

Ký ức bắt đầu hỗn loạn, vô số mảnh vỡ ký ức chồng lên nhau.

Trái tim cậu đập loạn xạ để cố gắng truyền oxy lên não.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Cho đến khi người thừa kế duy nhất của vương quốc Star, Thales Jadestar không còn giãy giụa nữa.

Đôi mắt cậu vô thần, hai chân rũ xuống một cách vô lực, hai vai buông thõng, tĩnh mịch như chết lặng.

Serena nở một nụ cười thỏa mãn.

Mặt trời đã lặn, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.

Thales TherrenGirana Kaiser Jadestar…

Chết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.