Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 1: Chương 1




\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi mau đứng lên cho ta\."

Giọng nói vừa dứt liền có một dòng nước lạnh xối xuống người Giang Chỉ khiến cô run rẩy tỉnh lại.

\- " Con mẹ nó\, tên điên nào dám đổ nước lên người bổn cô nương?"

Cô lấy tay vuốt đi dòng nước lạnh buốt trên mặt cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một dáng người lả lướt, thân vận một bộ hồng y, trâm cài đầu trân quý, nhưng khuôn mặt lại ngược lại, tức giận đến mức tím lên.

\- " Tiện nhân\, ngươi dám chửi ta? "

Khoan khoan , có gì đó không đúng, cô rõ ràng đang trên đường đi làm mà, sao giờ lại ở đây nghe chửi oan rồi, còn bị xối một gáo nước nữa chứ? Ah, lão thiên gia người đây là đang đùa ta sao?

\- " Bình tĩnh nào tiểu cô nương\, mạn phép hỏi ngươi là ai vậy?"

Khuôn mặt kia càng trở nên vặn vẹo đến cực điểm, một khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ đây lại khiến người khác khiếp sợ.

\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi giả điên giả khùng gì ở đây\, chê mạng mình quá dài à? Đến cả chủ tử của ngươi cũng không nhớ\, đáng chết"

Hạ Nhược Khê? Hạ Nhược Khê là ai? Bà đây là Giang Chỉ mà.

\- " Ta nghĩ ngươi nhầm người rồi\, ta tên Giang Chỉ chứ ko phải Nhược Khê gì đó của ngươi"

\- " Người đâu lên đánh chết tiện tì đó cho ta"

Cô nghe vậy chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy một bên má đau rát, đầu ngoẹo sang một bên.

\- " Ngươi nhớ kĩ cho ta\, Hạ Như Tuyết ta chính là chủ tử của ngươi\."

Khốn thật, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa ai đánh cô.

Ha, điên rồi đấy.

\- " Chủ tử à\, vậy được\, ta cho ngươi biết thế nào là chủ tử thực sự\."

Giang Chỉ vùng khỏi mặt đất, không thương tiếc mà đá một cước lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia khiến cho Hạ Như Tuyết ngã lăn xuống đất, tay ôm mặt, có thấy vài cái răng rụng xuống.

Ah, thật hả giận, 5 năm học taekwondo là để dùng cho thời khắc này.

Cô dùng chân giẫm lên bụng cô ta nói với giọng hả hê.

\- " Ây da\, chủ tử\, ta lỡ đá ngươi rồi\, nhưng ta là đầy tớ của ngươi nên ngươi sẽ không so đo với một cước này với ta nhỉ\."

Nếu để ý kĩ sẽ cảm thấy thân thể Hạ Như Tuyết đang run rẩy, không biết là run vì sợ hay vì giận dữ, vài khắc sau nghe tiếng cô ta hét lên.

\- " Các ngươi mù hết rồi hả? Ta bị tiện nhân này đánh còn không mau xông lên\."

Như được thức tỉnh, các nô tỳ gần đó liền giương nanh múa vuốt về phía cô.

Thầm nghĩ : " Thảm rồi, các ngươi chọc ai không chọc, chọc trúng ta thì tàn phế chắc rồi."

10 phút sau, trong sân liền vang lên hàng loạt tiếng rên rỉ đau đớn.

Một đám nô tỳ lệ rơi đầy mặt dập đầu xuống đất.

\- " Đại tiểu thư tha mạng\, chúng nô tỳ thực sự chỉ nghe theo lời chủ tử mà hành động\, chúng nô tỳ vô tội"

Nghe được câu này, Hạ Nhược Khê quay đầu lại nhìn người vẫn đang còn nằm dưới đất, mặt biến sắc, nở một nụ cười thật tươi.

\- " Nhìn xem nô tỳ của ngươi cũng thú tội rồi\, sao ngươi không làm theo\, không khéo ta sẽ tha cho ngươi"

\- " Ngươi ngươi\, ta sẽ méc thái tử ca ca"

\- " Hầy\, cho ngươi méc\, hắn là cái thá gì mà đòi động đến ta\.

Lần này tha cho ngươi\, ta mệt rồi\.

À nếu muốn có thể đến nói với phụ thân và nương của ta\, có khi ta sẽ bị phạt đấy"

Trước khi đi còn bỏ lại một nụ cười khinh bỉ hướng về Hạ Như Tuyết, thấy nụ cười đó, cô ta gần như tức đến hộc máu tới nơi.

\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi chờ đó cho ta\."

Tym Tym.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.