Vương Phi, Xin Đừng Chạy

Chương 36




VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 36)

Nhược Khê chạy một đoạn dài, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, quay đầu lại vẫn thấy binh lính đuổi theo mình, mỉm cười vội vàng rồi tiếp tục nhấc chân mà chạy thục mạng. Chạy đến ngự hoa viên, cô lo mải nhìn phía sau mà không chú ý phía trước có người, liền đụng phải người nọ. Vị kia bị đụng mạnh, té xuống đất hét lên một tiếng, là tiếng của một cô gái.

- " Ah, tên nào không có mắt mà đụng trúng ta?"

Nhược Khê cũng bị loạng choạng, thấy người mình đụng té xuống liền bước đến đưa tay ra muốn đỡ lấy.

- " Vị cô nương này, thực xin lỗi, do lúc nãy ta chạy có chút nhanh lại không chú ý phía trước, liền vô tình đụng vào cô. Thực lòng rất xin lỗi."

Nữ nhân kia hất tay cô ra, dựa vào thị nữ bên cạnh mình mà đứng lên, phủi đi bụi đất trên làn váy, sau đó liếc xéo cô rồi mở miệng mắng chửi.

- " Chỉ là một thị nữ nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện với ta, còn không mau quỳ xuống tạ lỗi, người đâu, tiến lên vả miệng ả cho ta."

Giọng nói của người này bị ép xuống, the thé đến mức chói tai khiến cô nhíu mày, lại thêm cách nói mang ý khinh bỉ không mấy lịch sự. Cô hít sâu lấy hơi, giơ tay chỉ thẳng vào mặt cô ta.

- " Ta thao con mẹ ngươi, bổn nương đã ăn nói rất đàng hoàng với ngươi, còn hạ mình xin lỗi ngươi, ngươi có cái gì không vừa lòng? Đánh nhau với ta, ngươi thắng không nổi. Cái đầu ngươi sinh ra chỉ để mọc tóc với dán khuôn mặt này lên à? Ta khẳng định một đứa con nít ba tuổi còn thông minh hơn loại não tàn như ngươi."

Nữ nhân kia bị cô chửi một hơi dài, nhất thời cứng đơ cả người. Một lúc sau cô ta mới tiêu hóa được lời nói của cô, mặt biến sắc mà gào lên.

- " Ngươi... tiện tì ngươi dám nói vậy với ta. Ngươi có biết ta là ai không?"

- " Ngươi là ai thì mắc mớ gì tới ta? Tại sao ta phải biết? Ngươi có là thượng đế thì ta cũng dám đánh gãy hai chân chó của ngươi. May cho ngươi, tâm trạng của ta rất tốt sẽ không đánh người."

Thân thể nữ nhân kia run lên, nhấc chân đến muốn nhào đến cô mà cấu xé thì một giọng nói của nam nhân khiến cô ta dừng lại.

- " Chuyện gì mà ở đây lại ồn ào vậy?"

Nhược Khê bĩu môi, cái tên khốn này sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào bây giờ. Khiến cho tâm trạng tốt của cô tiêu tan hết rồi. Nữ nhân kia nghe thấy giọng nói của Khải Lâm, bày ra bộ dạng đáng thương, mắt rưng rưng nước, chạy đến chỗ Khải Lâm mà kể lể.

- " Thái tử, chàng phải đòi lại công đạo cho thiếp, Thị nữ kia đụng phải thiếp, còn buông lời mắng chửi thậm tệ.

- " Ai lại to gan như vậy?"

- " Là ta đấy. Sao nào?"

Khải Lâm nhìn về hướng phát ra giọng nói, thấy Nhược Khê mặc y phục của thị nữ, ngồi trên ghế, chống một tay lên bàn, dựa mặt vào.

- " Ể, sao không tiếp tục đi? Đang vui mà, mau đuổi ta khỏi hoàng cung để báo thù rửa hận đi."

Khải Lâm dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô khiến cho nữ nhân ở bên cạnh giật mình hoảng hốt.

- " Thái tử, người phải...."

- " Trịnh Uyển câm miệng."

Nhược Khê ngồi trên ghế bày ra bộ mặt chán nản, vân ve đuôi tóc.

- " Mong thái tử đuổi ta đi, ta đang rất mong chờ."

Khải Lâm bước đến cạnh cô, cúi người xuống mỉm cười nói với cô.

- " Ai lại có thể đuổi thê tử tương lai của mình đi chứ?"

Nếu anh là nam 9 thì anh sẽ là một ngừi toẹt zời, nhưng rất tiếc em lại cho anh làm nam 8, thôi thì chúc anh may mắn lần sau:smile:)))

Tym Tym <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.