Vương Phi, Xin Đừng Chạy

Chương 3




Lão thái thái mặc dù khó chịu nhưng vẫn lên tiếng.

- " Được được, cứ làm những gì ngươi muốn"

- " Người đâu, mau vô đây."

Một đám nô tỳ được đưa vào liền run lẩy bẩy mà quỳ xuống. Lâm thị thấy người đã vào liền mở lời.

- " Các ngươi hôm nay đi theo đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến vườn hoa, chắc cũng nhìn thấy. Nói, có đúng là đại tiểu thư đã đánh nhị tiểu thư?"

Bọn chúng bị khí thế của Lâm thị chèn ép liền sợ hãi trả lời.

- " Thưa.... Đúng ạ."

- " Vậy đánh như thế nào? Có đúng là chỉ tát nhẹ không? Các ngươi còn muốn giữ mạng thì liệu hồn nói cho đúng."

Bọn nô tỳ ở dưới càng run dữ dội hơn nữa, ngẩng đầu lên định khai hết tất cả, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Nhược Khê. Trên môi là một nụ cười tươi, nhưng có thể nhìn thấy sát khí ở trong đôi mắt xinh đẹp kia. Cảm giác nếu họ khai ra tất cả sự việc, vị đại tiểu thư này nhất định sẽ khiến họ sống không bằng chết ở phủ thừa tướng này. Hạ Như Tuyết cũng thấy được vẻ mặt này của cô liền sợ hãi: " Tại sao Hạ Nhược Khê lại có một vẻ mặt này? Cô ta thường ngày rất nhu nhược cơ mà." Bọn nô tỳ liền dập đầu xuống đất nói ra.

- " Thưa lão thái thái, đại tiểu thư đúng chỉ tát nhẹ một cái ạ."

Hạ Như Tuyết nghe vậy liền nổi giận tiến lên nắm tóc nô tỳ vừa nói.

- " Ah, tiện tì nhà ngươi nói láo, rõ ràng là tỷ ấy đá ta."

Nô tỳ kia bị nắm tóc liền khóc lên. Nhược Khê nghĩ thầm: " Một con nhãi ranh mà cũng dám đối đầu với bà đây, lần sau nhìn kĩ đối thủ trước khi đánh giùm."

- " Muội muội, trước mặt lão thái thái mà trừng phạt một nô tỳ như vậy thật không đúng phép tắc, muội để sau này rồi hẵng trừng phạt. Nếu muội cứ khăng khăng rằng ta đã đánh muội thành như vậy, vậy thì...... ta để cho muội đánh lại."

Lão thái thái nghe vậy liền đập bàn đứng dậy.

- " Khê nhi, con hồ đồ rồi sao? Dù con là tỷ tỷ của nó cũng không thể để nó lộng hành được, huống gì nó cũng không phải do con đánh."

Cô cũng đâu muốn, chỉ là thấy cô ta muốn trưng bộ dạng yếu đuối, thảm thương, cô liền cùng cô ta diễn vậy.

Nước mắt liền rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, lão thái thái thấy vậy dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía mẹ con Lâm thị vừa ôm cô vào lòng.

- " Khê nhi ngoan, không khóc nữa, ta chỉ không muốn con chịu ủy khuất thôi."

- " Nhưng mà lão thái thái, Tuyết nhi muội ấy cứ cho là con đánh, con liền cho muội ấy đánh lại. Không phải việc này sẽ nhanh được giải quyết hơn sao? Người sẽ không phải phiền muộn nữa" Cô nói xong liền kín đáo liếc mắt về phía hai mẹ con kia, nhận ra hai người đó cũng đang nhìn mình, liền nở nụ cười châm chọc.

- " Vậy để ta đánh."

Lão thái thái giơ tay lên, tát nhẹ vào một bên má của Nhược Khê.

- " Còn hai mẹ con Lâm thị kia, ta đánh cũng đã đánh. Trước tiên đem nhị tiểu thư đây ra đánh mười trượng tội nói dối, sau đó cấm túc 1 tháng."

- " Lão thái thái, con bị ủy khuất mà, lão thái thái con thực sự bị oan." Cô ta bị người hầu lôi ra ngoài.

Lâm thị thấy con gái của mình bị vậy liền khóc như mưa.

- " Mẹ, Tuyết nhi của ta chỉ là phạm một lỗi nhỏ, cầu xin người tha cho nó lần này. Là ta dạy bảo nó không tốt, xin người tha cho nó."

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói của nam nhân mang vẻ đùa cợt.

- " Ây da, phủ thừa tướng có việc gì mà vui vậy. Làm bản thái tử cũng muốn tham gia."

Nhược Khê thầm la hét trong lòng: " Tên phá gia chi tử nhà ngươi, sớm không đến, muộn không đến. Đến đúng lúc kịch hay, hay cho cái danh thái tử điện hạ của ngươi, xem sau này bổn cô nương hành hạ ngươi thế nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.