VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 26)
Nhược Khê cùng Hách Phong ở lại phủ thừa tướng nghỉ ngơi, ăn uống một lúc nương kêu cô cùng hắn về phòng nghỉ, cô biến sắc lắc đầu mãnh liệt.
- " Nương, con muốn ngủ với người, Hách Phong hắn cầm thú lắm, con muốn ngủ với người."
- " Ăn nói hồ đồ, sao con lại nói tướng công mình như vậy. Đứa con này, đến vợ của ta cũng giành, con muốn ta sống kiểu gì?"
Giọng nói ông tuy nghiêm nghị nhưng trên môi vẫn giữ cười dịu dàng. Nương cười cười xoa nhẹ đầu cô, ngon ngọt nói.
- " Con ngoan, như vậy không phải tốt sao? Con và Hách vương phu thê tình thâm, như vậy cháu của ta càng sớm ra đời chứ."
Khóe miệng Nhược Khê giật giật, quay sang liếc tên đang ngồi nhàn nhã uống trà làm như chuyện này không liên quan đến mình. Hắn đặt ly trà xuống, mỉm cười nói.
- " Nghĩa mẫu thật chí lý. Nhược Khê, nàng phải nghe lời mới mau có cháu cho nghĩa mẫu bế."
Cảm thấy cha với nương không đứng về phía mình, cô liền chạy lại nắm tay lão thái thái.
- " Lão thái thái, ta biết người thương ta nhất, nhười nỡ để đứa cháu gái này chịu khổ ư?"
- " Hách Phong, đưa nó về phòng, làm cho tốt, ta muốn có chắt lắm rồi."
- " Tuân mệnh,"
Trước khi bước ra khỏi phòng khách cô còn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn vế phía bọn họ nhưng họ chỉ mỉm cười ẩn ý. Cô khóc ròng:" Thế là hết, biết kiếm lí do gì để thoát giờ?" Hách Phong như nhìn ra cô đang nghĩ gì, giơ tay muốn nhấc bổng cô lên cô vội cản hắn lại.
- " Đừng đừng ta không trốn."
Cô vô tình liếc thấy một bóng người đứng trên nóc nhà cách đây không xa, thấy dáng vẻ như đang giương cung nhắm vào Hách Phong, máu nóng dồn lên não, không nghĩ nhiều liền đẩy hắn ra. Mũi tên lao nhanh trong gió, chính xác đâm vào bả vai cô. Cô đau đớn hét lên một tiếng.
- " Ah"
Hách Phong bị đẩy ra đột ngột tuy đã kịp đứng dậy nhưng vẫn không đỡ kịp mũi tên cho cô. lúc nãy hắn muốn bế cô lên để trốn đi nhưng cô lại cản hắn lại. Nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô, hắn hốt hoảng chạy lại bế cô lên lo lắng hỏi.
- " Nhược Khê, xin nàng đừng có chuyện gì."
- " Aissss, cái tên này, một mũi tên thôi mà, làm gì được ta."
Tiếng hét của cô kinh động đến những người trong phủ, cha mẹ cô hốt hoảng chạy đến, thấy mũi tên cắm trên vai cô liền tột cùng sợ hãi.
- " Con gái ta, Khê nhi, con Bị sao thế này? Ai làm gì con gái ta thế này?"
- " Nương, người bình tĩnh, ta chỉ bị thương một chút thôi mà."
Hai mẹ con Lâm thị cũng chạy ra, thấy cô bị thương, Hạ Nhược Tuyết liền phấn khởi.
- " Nương, người xem, chúng ta còn chưa làm gì đã có người giúp chúng ta thực hiện rồi."
Hách Phong là người lo lắng nhất, thấy sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, liền không kiêng nể mà hét lên với cha cô.
- " Mau, mau gọi đại phu đến."
Cha Nhược Khê bây giờ mới hoàn hồn, gấp gáp kêu người đi gọi đại phu đến. Chuyện hôm nay làm kinh động khắp nơi " Hách Vương phi bị kẻ lạ ám sát.". Gọi đại phu đến băng bó, tưởng rằng chỉ là vết thương nhỏ nhưng sắc mặt ông ta lại xanh mét. Hách Phong nhận ra sự sợ hãi của ông ta, liền túm lấy hỏi.
- " Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
- " Bẩm... Bẩm Vương gia, vết thương của vương phi tuy không sao nhưng.... trong mũi tên đó có Hồng Liên độc."
Hách Phong nghe được câu đầu thở phào nhẹ nhõm, đến câu sau da đầu hắn liền căng ra, tay run rẩy. Hồng Liên độc là loại độc nặng, rất ít người biết cách giải nó, người trúng kịch độc này sẽ bị nó hành hạ, đau đớn cho đến chết, là loại đau đớn mà con người không thể nào chịu nổi. Nương của Nhược Khê nghe xong liền khóc lớn.
- " Ây da, mấy người cứ làm quá, ta có bị làm sao đâu, không phải vẫn đang so..."
Chưa nói hết câu, cô cảm thấy trong miệng một vị tanh nồng, cảm giác một dòng chất lỏng ấm nóng từ trong miệng chảy ra, lục ngũ phụ tạng đau đớn kịch liệt. Cô cố gắng đưa tay lên chạm vào khóe miệng, bỏ tay ra liền thấy nguyên bàn tay toàn là máu. Ngẩng đầu lên nhìn những người trước mặt rồi mơ hồ trực tiếp ngất đi, trước khi chìm vào hôn mê cô nghe thấy tiếng hét bi thương của nương cùng với tiếng gọi đau đớn của cha và Hách Phong.
Tym Tym