VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 17)
- " Đừng đừng, Hách Phong, ngươi bình tĩnh lại, đừng làm điều xằng bậy. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện trong hòa bình nào."
Hắn vẫn đè ở trên thân của Nhược Khê, không hề có ý định nói chuyện trong hòa bình như cô nói.
- " Ta động phòng với nương tử của ta, có gì mà xằng bậy?"
- " Nhưng người bái đường thành thân với ngươi là Hạ Như Tuyết, ngươi phải động phòng với..."
Dường như nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức cô đưa tay lên che miệng lại:" Chết con mẹ nó rồi, cái này là cái mồm hại cái thân rồi." Hách Phong nở một nụ cười ma mị.
- " Sao lại không nói nữa? Nói tiếp đi, nói rằng nàng kêu muội muội của nàng thay nàng xuất giá."
- " Hahahahaha, Hách phong ngươi uống nhiều rượu rồi, để ta kêu người nấu canh giải rượu cho ngươi."
Cô lách người muốn thoát khỏi hắn, hắn lại bộng dưng ép cô lại, nắm lấy hai cổ tay cô ép lên đầu.
- " Thay vì phức tạp như vậy thì nàng giải cho ta luôn đi."
Cô mở miệng muốn nói gì đó, hắn lại bất chợt cúi xuống, chặn lời nói của cô lại. Môi lưỡi quấn quít với nhau, hắn hôn một cách chiếm hữu mãnh liệt, gần như muốn rút hết không khí trong phổi của cô. đến khi cô không thở nổi nữa hắn mới rời ra. Cô thở hổn hển một cách khó khăn, lồng ngực phập phòng tiếp nhận không khí, khuôn mặt đỏ bừng lên. Hách Phong cúi đầu xuống tai cô nói bằng giọng khản đục.
- " Ta rất thích nàng trong bộ dạng nam nhân này của nàng. Nàng biết tại sao không? vì y phục của nam nhân rất dễ xé."
Cô chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của hắn, chỉ nghe một tiếng roẹt, cảm giác thân thể mát lạnh, cúi xuống liền thấy thân thể không một mảnh vải. Cảnh xuân hiện trước mắt khiến Hách Phong không thể kiềm chế, ngay lập tức hắn vùi đầu vào giữa ngực cô mà hít lấy hương thơm của thiếu nữ. Nhược Khê vùng vẫy kịch liệt.
- " A, đừng."
Hách Phong ngẩng lên, gỡ sợi dây buộc tóc của cô trói hai tay cô lại trên đầu giường, hai tay giữ chặt lấy eo cô không cho cô cùng vẫy. Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy nhũ hoa trước ngực cô, bỏ một tay ra nhào nặn bên còn lại. Nhược Khê bị kích thích ưỡn người lên, rên rỉ thành tiếng.
- " A..a.. ưm. Đừng."
Hắn buông điểm trước ngực cô ra, môi hắn lướt khắp thân thể cô, lướt qua đâu liền để lại chỗ đó một dấu hôn đỏ chói. Bỗng nhiên hắn đưa tay xuống nơi tư mật của cô khiến cô rên lên thành tiếng.
- " Aaaa."
- " Nàng xem, cơ thể nàng thành thật hơn lời nói của nàng nhiều."
Cô xấu hổ nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, bỗng dưng cô cảm thấy hai chân mình bị tách ra, giọng nói của Hách Phong vang lên.
- " Nàng cố gắng một chút, sẽ hơi đau."
Nói hết hắn liền đẩy hông lên, Nhược Khê cảm thấy như thân dưới của mình bị xé ra làm hai, đau đến mức ứa nước mắt.
- " Bỏ ra đi, đau quá, ta xin ngươi."
Hắn nghe cô cầu xin liền hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô,
- ' Ngoan, một chút sẽ không đau nữa."
Hắn nhẹ nhàng tiếp tục đẩy lên, vừa an ủi Nhược Khê đau đến chết đi sống lại dưới thân, Cuối cùng cũng vô được hết, Hắn nhìn cô xụi lơ ở dưới thân khó xử nói.
- " Nàng cho ta lần này, ngày mai ta sẽ bồi tội với nàng."
Hắn nhẹ nhàng luận động, từ từ liền tăng tốc độ lên khiến Nhược Khê rên rỉ không ngừng.
- " A..a.. chậm... chậm một chút."
Hắn như không nghe thấy lời cô nói, càng lúc càng nhanh, Nhược Khê ở dưới thân hắn hồn như muốn lên mây luôn rồi, miệng liên tục rên rỉ không ngừng. Hách Phong Gầm nhẹ một cái, sau đó liền giải phóng tất cả vào trong cô. Cô nằm dưới thân hắn nhắm mắt lại, không quan tâm gì nữa thì cảm thấy một cánh tay xốc mình ngồi dậy, tiếp tục đâm sâu vào bên trong.
- " Hách Phong, ngươi tha ta đi, ta sắp lên trời tới nơi rồi."
- " Như vậy chưa đủ, ta muốn nữa."
Nói rồi hắn liền tiếp tục luận động bên trong cô, mặc cho cô la hét van xin hắn cũng không dừng lại. Đêm đó trong căn căn phòng tân hôn đỏ chói vang lên những âm thanh ái muội, tiếng gầm gừ thỏa mãn của nam nhân và âm thanh thở dốc van xin của nữ nhân.
Mình lần đầu viết H, có khá nhiều hố, góp ý để mình sửa nha
Tym Tym