Vương Phi, Xin Đừng Chạy

Chương 16




VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 16)

Hạ Như Tuyết nghe Hách Phong hỏi mình, trái tim nhưng treo ngược cành cây nhưng cô ta mau chóng bình tĩnh lại, Nhược Khê đã nói dung mạo của hai người giống nhau, chỉ cần bỏ khăn ra để hắn thấy khuôn mặt này là được. Cô ta giơ tay lên muốn bỏ khăn trùm đầu ra thì bỗng nghe Hách Phong gào lên.

- " Nàng ấy đang ở đâu?"

Hắn gào xong liền mất khống chế đấm vào chiếc bàn cạnh đó, tiếng đổ vỡ khiến Hạ Như tuyết sợ hãi đến trào nước mắt, run run mở miệng nói.

- " Tỷ... tỷ ấy đang trên đường rời khỏi hoàng thành."

Hách Phong nghe được câu trả lời mình mong muốn, mang khuôn mặt đằng đằng sát khí bước ra ngoài.

- " Người đâu, đem người này nhốt vào đại lao, mau chuẩn bị ngựa cho ta. Chuyện hôm nay kẻ nào dám mở miệng nói nửa chữ ta liền diệt cả nhà hắn."

Trong lúc Hách Phong đang điên tiết phi ngựa đi tìm cô, Nhược Khê mới cưỡi ngựa lén lút ra khỏi phủ thừa tướng. Cô phi một mạch đến cổng thành, cô mặc bộ nam trang màu đen như hòa nhập vào trong bóng tối, thật may lúc trước cô có học qua một chút kiến thức về cưỡi ngựa nên hôm nay mới có đất dụng võ. Đến trước cổng thành, chỉ thấy một đám lính đang gật gù ngái ngủ, cô mỉm cười vui mừng. Nhưng một lúc sau lại nhìn thấy một người mặc y phục đỏ chói đứng trước cổng.

- " Quái thật, ngày người ta thành thân cũng bắt đi canh gác. Thôi kệ, ra khỏi thành càng nhanh càng tốt."

Nói vậy cô phi ngựa càng nhanh, đến trước cổng cô leo xuống ngựa đi về phía người mặc y phục đỏ nọ, nở nụ cười tươi nhất có thể.

- " Đại ca, ta có việc gấp, có thể mở cổng thành cho ta bây giờ được không? Ta sẽ hậu tạ ngươi."

Cô với tay ra đằng sau lưng tính lấy một ít tiền đưa cho hắn thì trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc.

- " Vương phi của ta có việc gì ngoài đó sao?"

Thân thể cô ngay lập tức cứng đờ lại, từ từ ngẩng mặt lên đối diện với người kia.

- " Hahahaha, chào Hách vương gia."

Không thêm bất cứ câu từ thừa thãi nào liền quay người co giò bỏ chạy. Nhược Khê khóc không ra nước mắt:" Wtf, thế quái nào hắn lại phát hiện ra được?" Nghe được tiếng vó ngựa đang chạy trên đường, quay đầu thấy hắn đang cưỡi ngựa cho ta.

- " Hạ Nhược Khê, nàng đứng lại cho ta."

- " Aaaaaaa, tha cho ta. Ta chỉ muốn đi chơi thôi mà."

Còn chưa kịp đặt được bước chân tiếp theo xuống đất, eo bị một cánh tay quắp lại, cả thân thể bị nhấc bổng đặt lên thân ngựa, đối diện với khuôn mặt xám xịt của Hách Phong liền co đầu rụt cổ không dám phản kháng. Hách Phong phi ngựa thẳng một đường về Hách vương phủ, không ngần ngại mà vác cô trên vai. Đến phòng tân hôn, hắn đá cửa bước vào, khống chế lực tay ném cô lên trên giường. Nhược Khê bị ném đến choáng váng đầu óc, chưa kịp định thần thì thân thể của Hách Phong đã áp lên.

- " Ngươi làm cái gì vậy? Tránh ra."

Hắn mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thân thể không run mà nói ra một câu.

- " Động phòng với nàng."

Cháp sau là có H nha bà con, trẻ em dưới 18 tuổi khuyến khích không nên đọc nha.

Tym Tym


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.