Vương Phi Thất Sủng

Chương 80: Thiên ý trêu người (2)




Có người nói, khi cảm thấy cô đơn thì hãy uống một ly rượu. Vì thế, nàng uống rượu.

Một ly rồi lại một ly, hương rượu cay nồng cũng không thể khiến cho trái tim nàng hết tịch mịch.

Đột nhiên trong lúc đó, một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến bên tai nàng. Trong măt Bạch Phi Yên loé lên một tia sắc lạnh, sau đó lại trở lại bình thường "Người tới là khách, đến uống với ta vài chén đi." Nàng mặc kệ người đến là ai, nàng chỉ muốn có người cùng nàng uống rượu.

"Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi." Người nọ đứng bên ngoài cười lạnh, dựa theo thanh âm mà phán đoán thì đây hẳn là một nữ tử.

Bạch Phi Yên ngẩng đầu lên, làm cho chất lỏng trong chén trôi xuống cổ họng "Xem? Ngươi có ý gì?" Miệng nàng cong lên thành hình vòng cung, có chút chua xót.

Tất cả mọi người đều xem thường Bạch thất cô nương nàng, còn nàng ta, lại đánh giá cao nàng. Trộm trái tim người ta, lại đánh mất trái tim mình. Nàng thua, rất thê thảm.

"Có thể nghe được tiếng bước chân của ta, ta có lẽ đã xem thường ngươi?" Tiếng cười lạnh lùng truyền đến bên tai Phi Yên.

Nàng cười lạnh, lười biếng liếc mắt nhìn bóng đen ngoài cửa "Võ công của ngươi rất cao sao?"

"Ngươi nói sao?" Nữ tử hừ lạnh "Ngươi đã biết, có phải hay không?"

"A... đúng vậy...ta đã biết." Đúng vậy, võ công của nàng ta rất giỏi, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng khó tìm được địch thủ.

"Nếu đã đến đây thì ta cũng không nghĩ sẽ còn sống trở ra."

"Ta nói cô nương, ngươi tốt nhất đừng bốc đồng." Những kẻ bốc đồng đứng trước mặt nàng chỉ có một kết cục.

"Liễu Thiên Mạch, ngày này năm sau sẽ là ngà giỗ của ngươi." Hàn quang loè loè, ở trong bóng đêm thấy rất rõ ràng "Ta sẽ đốt nhiều giấy tiền vàng mã cho ngươi." Bảo kiếm xuyên qua cánh cửa, hung hăng đâm về phía Bạch Phi Yên. Ngay sau đó là một bóng thân y phục dạ hành xuất hiện trước mặt nàng.

"Một khi đã như vậy..." Bạch Phi Yên nghiêng đầu, "vụ lý hoa" lập tức rơi vào tay nàng.

Trong đôi mắt của nàng hiện lên những tia sắc lạnh, môi khẽ nhếch lên "Ta sẽ không khách khí." Nàng vung tay, vĩ trâm lập tức tung ra hình thành một mảnh sóng màu bạc.

Ngân tiên bay múa trong tay nàng, linh động hướng về phía Hắc y nhân.

Ngân quang chói mắt, sát khí lãnh liệt khiến cho đối phương không mở được mắt, thối lui vài bước.

Hắc y nhân lùi đến bậc cửa mới miễn cưỡng định thần lại, nàng nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ngân tiên trong tay Bạch Phi Yên "Roi tốt."

Khoé miệng Bạch Phi Yên nhếch lên "Đương nhiên." Nụ cười của nàng lạnh thấu xương.

"Hãy xưng tên ra, ta không động thủ với vô danh tiểu tốt." Hăc y nhân vung kiếm, trên mặt đất đã xuất hiện một vết lõm hình vòng cung.

"Hãy xưng tên ra, ta cũng không động thủ cùng vô danh tiểu tốt." Bạch y của Phi Yên bị gió thổi bay dính sát vào người. Mái tóc đen bay toán loạn che mất tầm nhìn của nàng. Tóc, có thể che được tầm mắt của nàng, chứ không che được đôi mắt sắc bén của nàng.

Con ngươi trong rẻo của nàng đang toả sáng trong đêm đen.

Hắc y nhân hít một hơi thật sâu, kiêu ngạo vênh mặt lên " Nam Việt Dạ cơ..."

"Sảng khoái." Ngân tiên ại huy động "Người biết thân phận của ta đều đã hoá thành tử thi." Cho nên, nàng ta không cần biết.

"Đê tiện."

"Hừ, binh bất yếm trá, ai bảo ngươi ngốc như vậy?"

"Kẻ biết thân phận của ta cũng phải chết."

Đôi mắt của Dạ cơ nhíu lại, hung quang hiện ra.

"Nhìn ngươi không biết có năng lực đó không." Bạch Phi Yên vũ động ngân tiên ngăn kiếm của nàng.

Thanh kiếm của Dạ cơ uyển chuyển như rồng bay. Ban đêm không có ánh trăng, chỉ mở hồ thấy được hàn quang chớp động, hai bóng người bay lượn trong không trung.

Cao thủ quyết đấu, thắng bại khó dò. Chỉ hơi sơ ý một chút thôi cũng đủ để ôm hận cả đời.

Nếu Dạ cơ là Nam Việt đệ nhất tử sĩ, thì Bạch Phi Yên nàng cũng là Thiên Diệp đệ nhất sát thủ, lại còn là một sát thủ tâm cao khí ngạo, ra tay độc ác. Cho nên, nàng đã thắng.

Thời điểm ngân tiên của nàng cuốn quanh cổ của Dạ cơ, nàng cũng không ngạc nhiên "Ngươi thua." Nàng nói rất lãnh đạm, tựa hồ đã sớm dự đoán được kết cục như vậy. "Đúng vậy, ta thua." Dạ cơ cũng không bất ngờ.

"Không hổ danh là Nam Việt đệ nhất tử sĩ." Dạ cơ dù thua cũng không hề sợ hãi.

"Ta đã dự đoán được kết cục, thời điểm ngươi lên tiếng, ta đã biết mình sẽ thua." Nàng buông bảo kiếm ra, mặt không chút thay đổi.

Bạch Phi Yên nheo mắt, lấy tay giật cái khăn che mặt của nàng ra. Lúc cái khăn che mặt của Dạ cơ rơi xuống, trong nháy mắt, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười "Thải Y cô nương, chúng ta lại gặp nhau."

"Liễu phi nương nương, không nghĩ đến sẽ có lúc ta nằm trong tay ngươi." Nàng chưa bao giờ xem Liễu Thiên Mạch là đối thủ, ai mà ngờ...

"Ta nghĩ, chúng ta cần nói chuyện." Nàng thu hồi ngân tiên, thản nhiên nói "Ngươi là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng thấy, ta có mấy việc muốn hỏi, ngươi có thể trả lời không?"

Dạ cơ tự chế giễu chính mình "Tù nhân nào có tư cách cự tuyệt." Thua ở trong tay Bạch Phi Yên, nàng không có lời nào để nói.

"Ta thực nghi hoặc, ngươi đã hãm hại Hàm Thuý như thế nào?" Vấn đề này Bạch Phi Yên vẫn nghĩ không ra.

"Hàm Thuý vẫn cho rằng ta là một nữ nhân không có đầu óc, sau khi ngươi được sủng ái, nàng cùng ta liên hợp để cùng nhau đối phó ngươi. Ta trong lúc vô ý đã phát hiện ra Hàm Thuý có võ công, lúc Liễu Thiến tiến vào Vương phủ, ta giật dây cho nàng đi ám sát Liễu Thiến, cũng lặng lẽ đem lệnh bài của ta nhét vào người nàng."

"Ngươi làm sao biết lệnh bài trên người nàng sẽ rơi ra?" Bạch Phi Yên nheo mắt.

"Ta cúng không biết, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Ta nhìn thấy Phi Dương quay về Thính Phong hiên nên mới để cho nàng đi. Mục đích của ta là để cho Phi Dương băt lấy nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ hết đường chối cãi. Không nghĩ đến nàng cư nhiên bị Liễu Thiến đả thương. Sau khi nàng chạy trốn đến Thải Nguyệt hiên, Vương gia lại cố ý muốn xem lưng của ta, ta lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cho nên, ta cố tình lừa nàng quay về Thuý Nghi các, cũng cố ý phân phó nha hoàn đi mời nàng." Chỉ có ở thời điểm này, nàng mới có thể đem mọi chuyện nói hết ra.

"Trong đồ ăn của ta hạ hoa hồng, đem xạ hương bỏ vào trong túi thơm là do ngươi làm?" Trừ bỏ Dạ cơ, ai có kỹ thuật tốt như thế?

"Ngươi phát hiện?" Dạ cơ thở dài một tiếng "Tại sao ta lại làm chuyện ngu ngốc thế này?" Vốn tưởng rằng Liễu Thiên Mạch chỉ là một nữ tử bình thường, không nghĩ tới.... Dùng cái loại phương pháp này để đối phó với nàng đúng là quá ngu xuẩn.

Bạch Phi Yên đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng của nàng đối diện với Dạ cơ "Nếu ta đoán đúng thì nhiệm vụ của ngươi là đi ám sát Tần Mộ Phong? Vì cái gì tới giết ta?"

Dạ cơ cúi đầu cười khổ "Bởi vì ta ghen tị với ngươi, ghen tị Vương gia đối xử tốt với ngươi. Trước khi giết hắn, ta muốn giết ngươi." Bây giờ nàng mới phát hiện, Liễu Thiên Mạch quả thực là một nữ tử rất đáng để yêu.

Phi Yên ảm đạm "Ngươi yêu Vương gia có đúng không? Nếu không, ngươi sẽ không trái lệnh Nam Hận Thiên. Trước đây hắn dùng bồ câu đưa tin lệnh ngươi ám sát Tần Mộ pPhong, nhưng là, ngươi đã không xuống tay. Ngươi hạ thủ không được." Lại là một nữ tử đáng thương vì tình yêu mà mê muội.

Nụ cười của Dạ cơ có chút cô đơn "Liễu Thiên Mạch, thật đáng tiếc, chúng ta lại là kẻ thù." Không nghĩ đến người hiểu nàng nhất lại là nàng ta.

"Ta chỉ là một tiểu nữ tử, cần gì phải tìm nhiều người như vậy tới giết ta? Sau khi giết ta, ngươi tính làm gì?" Giờ này đối mặt với Dạ cơ không phải là đại nội đệ nhất mật thám Tuyết Nhạn mà chỉ là một nữ tử bình thường.

Dạ cơ cười thê lương "Ý tưởng thực ngu xuẩ phải không? Biết rõ hắn không thương ta nhưng thuỷ chung vẫn không muốn rời đi. Cho dù làm công cụ làm ấm giường cho hắn cũng vẫn vui vẻ chịu đựng." Một khi đã yêu sâu đậm thì đều trở thành những kẻ ngu ngốc.

"Ta không biết." Bạch Phi Yên lắc đầu.

Nếu nàng đứng ở lập trường của Dạ cơ, có phải hay không nàng cũng sẽ làm như vậy? Nàng không dám xác định, thực sự không xác định.

"Tình chôn sâu ở trong đáy lòng a..." Dạ cơ thở dài một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Một giọt nước măt lăn trên má, yên lặng rơi xuống đất.

"Có lẽ là thế." Bạch Phi Yên đồng dạng thở dài một cái.

"Nếu chúng ta không phải đối thủ thì làm bằng hữu đi?"

"Hẳn là thế, ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta giao thủ ở Thính Phong hiên, ta biết giữa chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Quả nhiên giữa chúng ta còn có chuyện khó nói a..."

"Đúng vậy, lần đó ta đã gặp được đối thủ chân chính." Chuyện Liễu Thiên Mạch là người đã cùng nàng giao thủ ở Thính Phong hiên thật sự là nằm ngoài ý liệu của nàng. Thải Y là Dạ cơ, Liễu Thiên Mạch đương nhiên cũng có một thân phận khác mà người ta không biết.

Nàng thua, nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại còn cảm thấy may mắn. Trong cuộc sống rất khó gặp được đối thủ chân chính, nhưng, nàng đã gặp.

"Bạch Phi Yên này tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, chỉ có ngươi và Tần Mộ Phong xứng đáng là đối thủ của ta." Bạch Phi Yên chậm rãi giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào ngân tiên trong tay "Sống trên đời mà không có đối thủ đúng là rất tịch mịch."

Dạ cơ cúi đầu nhìn vào vết đỏ trên cổ tay "Nếu không phải ngươi hạ thủ lưu tình thì cánh tay của ta đã bị phế. Đánh cũng đã đánh rồi, ta không phải đối thủ của ngươi. Ngươi thực sự rất thất vọng, đúng không? Thật xin lỗi, ngươi đã đánh giá ta quá cao." Nàng sờ cổ, cười cười " Tay bị phế là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn." Nếu không phải Liễu Thiên Mạch hạ thủ lưu tình thì nàng đã sớm rơi đầu.

Phi Yên lắc đầu cười khổ "Không, ta không thất vọng. Nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất tiếp được ba trăm chiêu của ta."

Dạ cơ đột nhiên nở nụ cười "Ta cư nhiên bại dưới tay ngươi, thật không cam lòng a." Nàng đã mất tất cả. Người được xưng là Nam Việt đệ nhất tử sĩ như nàng lại thua ở trong tay Liễu Thiên Mạch, thật sự quá châm chọc.

"Trong cuộc sống, có lúc thắng lúc thua. Có nhiều lúc, thắng hay thua cũng không quan trọng." Ngân tiên trong tay nàng lại vung lên, một mảnh sóng màu bạc lại hiện ra.

"Ta năm tuổi bắt đầu luyện võ, vì cái gì mà lại kém ngươi." Dạ cơ cười càng chua xót.

"Ta sáu tuổi." Bạch Phi Yên thản nhiên nói "Đều như nhau cả thôi."

Đạ cơ chậm rãi lắc đầu "Không, không giống nhau. Ngươi có thể tay không bẻ kiếm, ta thì không thể." Ánh mắt của nàng di chuyển, nhìn vào thanh kiếm gãy trong tay.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến bảo kiếm trong tay Dạ cơ nàng lại bị một người bẻ làm hai đoạn. Mà người kia, lại là nữ nhân cướp đi tất cả của nàng.

Nàng cười thành tiếng "Ta tự nhận tài mạo song toàn, văn thao võ lược nhưng cuối cùng vẫn bị ngươi đoạt đi tất cả, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng của ta cũng bị ngươi đoạt đi." Một trận chiến này, nàng thất bại thảm hại, ngay cả tôn nghiêm cũng mất nốt.

Dạ cơ đánh mất tôn nghiêm nhưng lại thắng được sự tôn trọng của Bạch Phi Yên. Cho dù nàng làm chuyện sai lầm, Bạch Phi Yên vẫn như cũ tôn trọng nàng. Trên thực tế, tôn trọng cũng là đồng tình, hai cái này đã không thể phân rõ, nhưng việc này không quan trọng.

Dạ cơ cảm thấy được nguyên nhân lớn nhất khiến cho nàng mất đi tôn nghiêm chính là do Tần Mộ Phong. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ngươi thích Tần Mộ Phong ở chỗ nào?" Nàng không biết mình đang hỏi Dạ cơ hay là hỏi chính nàng, các nàng rốt cuộc thích Tần Mộ Phong ở điểm nào? Hắn đáng giá đến mức khiến cho các nàng đối với hắn một lòng một dạ hay sao?

"Không biết." Dạ cơ lắc đầu, nước mắt theo hốc mắt tràn ra "Hắn phong lưu, vô tình, lãnh khốc, vốn không đáng để yêu. Nhưng là, ta lại thương hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã yêu hắn đến mức không còn thuốc chữa." Nàng đột nhiên nở nụ cười, nước mắt dính đầy hai gò má.

"Ngươi đã biết như vậy thì tại sao còn yêu hắn? Hắn không xứng." Bạch Phi Yên trong lòng cũng đang cười nhạo chính mình. Nàng cùng Dạ cơ giống nhau, đều là nữ nhân ngốc.

"Chính là ta thương hắn." Trên môi Dạ cơ hiện lên một nụ cười thê lương "Liễu Thiên Mạch,tuy chỉ là một chữ tình nhưng không thể nói rõ. Lúc ngươi gặp được, ngươi tự nhiên sẽ minh bạch." Một nữ nhân không vương khói lửa nhân gian như Liễu Thiên Mạch có thể hiểu được tình yêu hay sao?

"Thập lý bình hồ sương mãn thiên,

thốn thốn thanh ti sầu hoa niên,

đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ,

chích tiện uyên ương bất tiện tiên." Nàng giương mắt nhìn Dạ cơ "Ta sớm đã gặp được, như thế nào lại không hiểu?" Một năm trước, nàng không hiểu. Nhưng bây giờ thì nàng đã hiểu.

Lời nói của Bạch Phi Yên khiến cho Dạ cơ cảm thấy bất ngờ.

"Ngươi cũng yêu Tần Mộ Phong đúng không? Nếu không ngươi sẽ không ở lại bên người hắn. Một nữ tử như ngươi nếu không thương thì làm sao lại cam tâm tình nguyện ở cùng hắn? Cam tâm tình nguyện để hắn thương tổn?"

"Ai, ta cũng không biết, nếu có thể lựa chọn thì ta sẽ không tuyển hắn." Trong tình yêu, làm sao tự chủ?

Dạ cơ thanh nhẹ một cái, con mắt chuyển quan nhìn Bạch Phi Yên "Ngươi là ai?"

Bạch Phi Yên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng "Vô Tranh sơn trang Thất tiểu thư, võ lâm đệ nhất phi tặc, đệ nhất sát thủ phi Yến - Bạch Phi Yên." Chuyện đến lúc này nàng cũng không muốn giấu diếm nữa.

Dạ cơ mỉm cười, trong mắt không che dấu được một tia tuyệt vọng "Ta nhớ kỹ, Bạch Phi Yên." Dạ cơ nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống, nàng nâng kiếm lên, kề vào cổ.

Ngay khi đoạn kiếm gãy kia vừa chạm vào cổ nàng thì một cây roi đã quấn lấy nó.

Nàng mở to mắt, bình tĩnh liếc mắt nhìn phi Yên một cái "Bạch Phi Yên, để cho ta chết." Nàng thất bại thảm hại, chỉ có thể dùng cái chết để giải thoát.

"Ngươi cho rằng chết đi thì xong hết mọi chuyện sao?" Chết, là cách ngu xuẩn nhất.

"Ta không còn lựa chọn nào khác." Dạ cơ thấp giọng.

"Không, Thải Y, ngươi còn có sự chọn lựa khác."

Một thân ảnh tuấn dật từ trong bóng tối đi ra, nhẹ nhàng đoạt lấy kiếm trong tay Dạ cơ "Ngươi còn có thể lựa chọn."

Dạ cơ trợn mắt há mồm nhìn Tần Mộ Phong hồi lâu, vẻ mặt lúng túng "Vương gia, ngươi tới khi nào?" Nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng xấu xí của nàng.

Tần Mộ Phong trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng "Thải Y, ta cần nói chuyện với ngươi."

Bạch Phi Yên ngẩng đầu liếc Tần Mộ Phong một cái, xoay người đi vào. Vừa mới bước đến bậc cửa thì nghe thấy giọng nói của Tần Mộ Phong "Phi Yên, nàng có thể đi với ta không?"

Nàng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười "Phi Yên nguyện ý đi cùng chàng." Hắn gọi nàng là Phi Yên, tự nhiên đã chấp nhận thân phận của nàng. Từ nay về sau, nàng sẽ không dùng thân phận Liễu Thiên Mạch nữa. Mà nàng sẽ là nữ nhân yêu của hắn, Bạch Phi Yên.

"Phi Yên, lại đây." Hắn vươn tay ra.

Bạch Phi Yên đi đến bên người hắn, để tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của hắn "Mộ Phong, chàng hiểu suy nghĩ kỹ rồi chứ."

Hắn nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng "Hai ngày hai đêm, vậy là đủ rồi." Đúng vậy, hai ngày hai đêm, hắn đã nhốt mình trong phòng suốt hai ngày hai đêm, đủ để đem một cái gì đó suy nghĩ thật thấu đáo.

"Chỉ cần chàng không buông tay, ta cả đời sẽ để cho chàng nắm." Bạch Phi Yên cười ôn nhu.

Khoé miệng Tần Mộ Phong hơi nhếch lên, cười như không cười "Kiếp này hay kiếp sau, ta cũng sẽ không buông nàng ra." Ánh mắt thâm thúy của hắn chiếu thật sâu vào đáy mắt của nàng, Tần Mộ Phong biết, đây là lời hứa hẹn của hắn đối với nàng. Hắn thề, đời này dù sống hay chết cũng không vi phạm lời hứa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.