Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 586: Chuyện ma quái trong tướng phủ




Chuyện Sở Nhược Hề mang thai, truyền qua lại trong tướng phủ, tướng gia đương nhiên vô cùng xúc động vui mừng.

Cháu trai ngoại dù tốt, cũng là của nhà người ta, mình chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn. Cháu trai ruột, mỏi mắt trông mong bao năm rồi, không thể hưng phấn được sao? Phủ tướng quân bên này, cũng cầm đèn kéo quân chạy đến Tướng phủ, đủ các loại lo lắng, thiếu chút nữa đạp hỏng cánh cửa Tướng phủ

Sở Nhược Hề được cả nhà bảo vệ rất chu đáo, cũng không cho phép nàng nhảy múa cầm đao kiếm, ai cũng không được làm nàng tức giận.Chỉ còn kém chút coi nàng như Phật Tổ mà thờ cúng rồi.

Không ngờ như vậy, vẫn có thể gặp chuyện không may mắn. Lãnh Băng Cơ đang thăm khám lần cuối cùng cho Na Dạ Bạch. Tướng phủ cử người hấp tấp đến, mời nàng nhanh đến tướng phủ một chuyến, nói là Sở Nhược Hồ bị té ngã, chảy máu rồi.

Tướng Phủ và Lãnh Thanh Hà hiện tại không tin tưởng ai cả, chỉ tin vào y thuật của một mình Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ bị dọa đến sửng sốt, không kịp sửa soạn, hoảng sợ nhanh chóng đi đến Tướng phủ.

Tại Tướng Phủ, vài vị đại cữu ca trong phủ tướng quân cùng phu nhân của tướng quân, còn có mấy vị thiếu phu nhân tất cả nghe được tin đều đến đây, đứng đầy trong phòng của Lãnh Thanh Hà, làm nó chật như nêm. Vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đến, so với nhìn thấy người thân càng thêm thân, vây xung quanh sôi nổi, mà trăm miệng một lời. ! "Vương phi nương nương, người nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng của Sở Nhược Hề."

Lãnh Băng Cơ sau khi trọng sinh, gặp rất nhiều chuyện huynh đệ tỷ muội lừa lọc lẫn nhau, duy chỉ có vài người huynh đệ phủ Tướng quân, kể cả tỷ muội tẩu tẩu, tất cả sống chung với nhau đều mười phần hòa hợp.

Đối với nàng tử Sở Nhược Hề này, mấy tẩu tẩu đều là thật sự đau lòng.

Tướng gia cùng Sở tướng quân lúc mấu chốt này, còn ở một bên ồn ồn ào ào.

Sở lão tướng quân oán trách Tướng Gia, Tướng gia không phục, hai người giận giữ trừng mắt nhìn nhau, nước miếng bay tứ tung, ai cũng không chịu nhường ai giống như chọi gà. Nhưng mà hiện tại, không ai phản ứng, cũng không ai can ngăn, tất cả mọi người cũng quen với điều này rồi.

Lãnh Băng Cơ lập tức đi vào phòng Sở Nhược Hề, Sở Nhược Hề đang dựa người vào giường, không dám cử động dù một chút. Lãnh Thanh Hạc trông nom ở một bên, gấp gáp đến độ mồ hôi đầy trán, hai mắt đều đỏ.

Không nói nhiều, tiến đến kiểm tra, dùng thuốc là được, may mắn không có vấn đề gì lớn cả, dấu hiệu báo trước sinh non, không quá nghiêm trọng.

"Như nào cũng là gia đình luyện võ, đi như thế nào lại có thể té ngã?"

Lãnh Băng Cơ trước tiên giải thích cho mọi người yên tâm, sau đó thuận miệng chế nhạo.

Lời kia vừa thốt ra, trong phòng im ắng trong chốc lát.

Sở phu nhân đem vài vị Thiếu phu nhân tất cả đều chạy ra ngoài: "Vạn Hạnh, Nhược Hề không có chuyện gì rồi, nhanh đến phòng bếp nhìn chút, lấy chút canh bổ cho Nhược Hồ lót dạ.”

Vài vị Thiếu phu nhân một chút cũng không có cử chỉ khách sáo, cười toe toét đi đến phòng bếp, hoàn toàn coi tướng phủ là địa bàn nhà mình.

Lãnh Thanh Hạc than nhẹ một hơi, lúc này mới mở miệng: "Gần đây trong phủ vẫn luôn không yên ổn”

Lãnh Băng Cơ chút kinh ngạc: "Làm sao vậy? Có trộm?"

"Không phải: “Lãnh Thanh Hạc ấp a ấp úng: "Là có chút chuyện kỳ quặc, từ sau khi Lãnh Băng Nguyệt ra đi”.

Sở Nhược Hề nhìn hắn sốt ruột nói chuyện: "Cùng Băng Cơ nói chuyện, sao phải ấp a ấp úng như vậy làm gì? Vẫn là để thiếp nói. Kỳ quái, bất an cái gì, theo thiếp thấy là có người cố ý giả thần giả quỷ, dọa người khác bất an.”

Lãnh Thanh Hạc không phản bác. Băng Cơ tạm dừng động tác ở trong tay: "Có chuyện gì vậy?".

"Chuyện là như này, từ lúc tang sự xong xuôi cho Băng Nguyệt, bà lão phụ trách giúp nàng khâm niệm bị ma quỷ ám ảnh, điên điên khùng khùng, có phải là Băng Nguyệt quay về rồi. Không biết phải làm như thế nào, ta đành sai người đưa cho bà một chút bạc, tiễn bà ta rời phủ rồi”.

Phụ thân trong lòng bất an, cũng nói Băng Nguyệt không cam lòng, sợ là còn có thể trở về, đặc biệt tìm cái gì mà gọi là Cao tăng đắc đạo đến phủ để siêu độ. Ta cũng không ngăn cản, tốt xấu gì cũng là để giúp người trong phú thêm an tâm.

Ai biết, người nọ miệng nói hươu nói vượn, cái gì mà nơi này phong thuỷ không tốt, cái kia thì canh giờ là đại hung, mọi việc như vậy rối tung rối loạn. Không những chấn an được hoang mang trong lòng mọi người, mà ngược lại còn làm vấn đề trầm trọng thêm.

Phụ thân y theo lời người nọ nói, đem Tướng phủ phong thuỷ đổi hết, tiêu phí rất nhiều bạc, một hồi sống yên ổn.

Nhưng trước hồi này, bọn họ nhận lại bắt đầu sau lưng khe khẽ bàn luận, nói trong phủ có việc lạ. Nói thập phần mơ hồ, kẻ khác cũng khiếp sợ”

Sở Nhược Hề rốt cuộc cũng tìm được tri kỉ rồi, tiếp tục nói: "Còn có a, phòng sau của nhà đằng trước, nửa đêm, luôn nghe được có bà già ho khan, khụ khụ khụ không dứt, nhưng mà đi ra ngoài nhìn lên, lại ngay cả bóng người đều không có. Người nói cái này có phải kỳ quái không?"

Lãnh Băng Cơ không có cách nào khác giải thích, dù sao cũng không phải chính mình gặp. Nhưng là nghe lên xác thực rất sợ hãi.

"Còn có: “Sở Nhược Hề nói tới đây có điểm kích động hẳn: "Hôm qua ban đêm, sư huynh ngươi có được một quyển sách hay, xem đến mê mẩn, truyền tin nói là ở tại thư phòng ngủ, miễn quấy rầy ta nghỉ ngơi, bảo ta cứ ngủ trước. Sau đó, ta chợt nghe đến bên ngoài có người gõ cửa.

Ta tưởng sư huynh người đã trở lại, phân phó ma ma gác đêm đi ra ngoài mở cửa, kết quả bên ngoài không có một bóng người. Ta cảm thấy được có điểm buồn bực, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, tiếp tục ngủ. Ai biết nửa đêm lại có người gõ cửa trêu cợt ta. Qua lại hai ba lượt, ma ma gác đêm cũng nghe được rõ ràng, đáng tiếc mở cửa đi ra ngoài, chính là không có ai.

Đêm hôm khuya khoắt, ma ma nhát gan, có điểm sợ hãi. Còn nhắc tới chuyện ầm ĩ gần đây trong phủ, không dám đi ra ngoài nhìn tiếp. Ta này trong lòng rất tức tối, cũng không quay về trên giường nghỉ ngơi nữa. Ngồi an vị ở ghế chờ, nhìn xem đến tột cùng là ai lớn mật như vậy, chạy tới trêu cợt ta.

Lần này mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, lại có tiếng đập cửa vang lên đến. Ta cái gì cũng không quan tâm, một phen kéo cửa phòng xông ra ngoài. Ai biết, đi lại nóng nảy, trượt chân một cái, liền té lăn quay trên mặt đất”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.