Ngược lại là Lãnh Băng Cơ, thầm hi vọng có thể cho Tiểu Vân Triệt thêm một người bồi bạn, không liên quan đến quyền thế, mà là tương lai, huynh muội hoặc huynh đệ hai người có thể giúp đỡ nhau.
Giống như mình và ca ca.
Cốt nhục chí thân là người không thể vứt bỏ được tình thân, trong thời điểm nguy nan dốc hết sức kéo bạn lên.
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: “Ta vẫn cứ không?” “Vẫn cứ không?"Mộ Dung Phong cười xấu xa: “Đây lại là nàng mời ta mà, ta phải theo tâm ý của nàng chứ”
Lãnh Băng Cơ lúc này mới biết bản thân mình đã rơi trúng bẫy của hắn, hờn dỗi tiến lại, cắn một cái vào vai hắn.
Mộ Dung Phong bị đau, không như không vội, mà còn cười nhẹ. Hắn tự nhiên là có phương pháp để nàng phải tự nhả ra và đồng thời xin tha.
Thừa lúc vắng mà vào, một hơi xâm nhập. Dòng nước bỗng nhiên phun trào, âm thanh "róc rách”, có chút chảy xiết. Tựa như, ở dưới mặt nước, có một con thuồng luồng đang ẩn náu, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bọt nước lớn bốc lên.
Lãnh Bằng Cơ sởm đã nhả ra, nhấc đầu lên, trầm kim tước trên mái tóc rơi xuống nước, mái tóc như thác nước rủ xuống, trải ra khắp mặt nước, theo dòng nước phun trào, dập dờn như tảo biển.
Cái cổ đẹp như thiên nga của nàng cong lại đẹp mắt, khiến xương quai xanh càng thêm đẹp nổi bật. Bờ môi anh đào, hơi hé, đỏ tươi ướt át, tràn đầy dụ hoặc vô tận. Giống như một mỹ nhân ngư đuối khí, tham lam hít thở.
Xung quanh hai người, hơi nước mờ mịt, lượn lỡ giống như tiên cảnh.
Băng Cơ chính là một tiên tử bay lên nhẹ nhàng trong tiên cảnh, lúc cao lúc thấp, nhíu mày nghiến răng, trong miệng ríu rít du dương, thở dốc như khóc như kể.!Cánh tay của Mộ Dung Phong cơ bắp nổi lên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, giọt nước lăn xuống từ trên da thịt màu mật ong, lại thêm giọt mới rơi xuống, dấu răng hoàn chỉnh trên đầu vai dần dần biến mất.
Cả người, tựa như ẩn chứa một sức mạnh bộc phát vô cùng mạnh mẽ, giống như ngọn núi, vững như thái sơn. Có thể dễ như trở bàn tay nâng tiện tử trong lòng bàn tay lên, càng quét nổi sóng to gió lớn.
Sóng nước dần lắng xuống.
Hai đuôi cá, bị nước nóng bao quanh, chậm rãi chìm xuống đáy, sức cùng lực kiệt.
Lúc đó Lãnh Băng Cơ, vẫn đang nghĩ, hình như mình quên điểm gì đó?
Giống như, mình muốn nói cho Mộ Dung Phong cái gì đó? Làm sao mà mình ngược lại quên mất rồi?
Mệt quá, chỉ muốn ngủ.
Cuối cùng, thật sự có thể yên tâm mà ngủ rồi.
Giữa cơn mơ màng, cảm giác được khuỷu tay ấm áp của Mộ Dung Phong, mình bị vớt ra ngoài, giống như Tiểu Vân Triệt vậy, bị quấn trong tấm thảm, ôm đến đặt lên trường kỷ.
Một đôi tay lớn ấm áp nhẹ nhàng lau sạch mái tóc ướt sũng cho mình. Mí mắt nặng nề, ngủ một giấc đến ngày hôm sau, cơm tối cũng chẳng muốn ăn nữa.
Nắng ấm lên rồi, tuyết tan dần dần.
Trên nóc nhà còn đọng tuyết, có khói lửa lượn lờ, người trong gian bếp nhỏ không biết đang nấu món canh gì, mà tràn ngập hương vị thơm ngọt, vén màn lên mùi hương liền ập vào mặt.
Hai người Mộ Dung Phong và Tiểu Vân Triệt làm mặt xấu khoát tay ra vẻ thần bí với nàng, ra hiệu im lặng.
Hai người đang ở ngoài sân dùng cái rổ đan chụp chim sẻ.
Chim sẻ sau tuyết bị đông đến úng não rồi, nhìn thấy hạt gạo nhỏ trên tuyết liền chui vào bẫy. Kéo dây thừng một cái, cái rổ đan liền chụp đám tham ăn ở phía dưới lại.
Tiểu Vân Triệt cười càn rỡ mà còn oang oang, tiếng cười lạnh lảnh như chuỗi chuông bạc lan tỏa trong buổi sáng sớm bình thường.
Tất cả đều là sự tốt đẹp trên đời này, hương vị tinh khiết không tranh giành.
Đây chính là ngày tháng mà bản thân luôn hướng đến, một lần vất vả, suốt đời an nhàn, hưởng thụ bốn mùa, uy phong lẫm liệt, ngàn người yêu thương, gia tài bạc triệu.
Chắc cũng là tâm nguyện của Mộ Dung Phong: Một đời một kiếp, hai trái tim gắn kết mãi mãi, ba người trong nhà, bốn phương định viện, năm là chăn nuôi thịnh vượng, sáu là luôn luôn thuận lợi, vợ chồng vinh hạnh, tài lộc tảm phương, luôn luôn mạnh khỏe, thập toàn thập mỹ, vô lo trăm bề, chung một tấm lòng, vạn sự như ý.
Đã viên mãn rồi.
Đồ ăn sáng từng món bưng lên, người trong nhà dùng bữa sáng, Băng Cơ dự định tiến cung một chuyến.
Thứ nhất, muốn hồi báo cho Hoàng đế lão gia tử về tình trạng hồi phục cơ thể của Na Dạ Bạch, đem răng giả trong ông ấy thay lại. Nhưng bản thân không muốn nhìn ông ấy nghiêm mặt, dáng vẻ mặt trầm như nước, giống như mình đang nợ ông ấy mười vạn lượng bạc trắng vậy.
Thứ hai, sau khi Huệ phi bị trúng sầu độc, tuy nói đã rất nhanh bình an vô sự rồi. Nhưng mà, làm vãn bối, lẽ ra phải nên đi thỉnh an, xem thân thể bà ấy có còn chỗ nào khó chịu không.
Thứ ba, muốn tìm Lục Vu, muốn ước lượng kích thước ba vòng thật tốt để may vá cho nàng, cũng phải nhanh chóng bắt đầu làm hỉ phục, thời gian rất vội vàng.
Nàng mang theo hình thêu, dựa theo kiểu dáng váy cưới hiện đại của mình, hình vẽ thiết kế cải tiến hỉ phục, để cho Lục Vu lựa chọn.
Đương nhiên, vẫn không thiếu Tiểu Vân Triệt nó chính là giấy thông hành cho mình ra vào hoàng cung. Giả dụ không mang theo nó, có khi còn bị Hoàng đế lão gia tử cự tuyệt ở ngoài cửa.
Ngự lâm quấn quanh cổng, có thể không biết Lãnh Băng Cơ nàng, gặp Tiểu Vân Triệt đều lễ độ cung kính. Dù sao, dám leo lên cổ Hoàng đế, nhổ rầu Hoàng đế, Vân Triệt chính là người duy nhất trong thiên hạ, trước đó không có ai sau này cũng không.
Vừa tiến cung, tự nhiên đi đến chỗ của Hoàng để lão gia tử.
Lão gia tử nhìn thấy răng giả trong tay nàng, mắt cũng sáng lên. Trông mong nhiều năm nay, cũng không dễ dàng gì.
Đưa răng giả cho Hoàng để lão gia tử xong, nói ngắn gọn về tình trạng khôi phục của Na Dạ Bạch, lão gia tử hiếm khi khen ngợi nàng vài câu, làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
Thỉnh an thái hậu xong, nàng để lại Tiểu Vân Triệt vui vẻ này ở cùng lão nhân gia, Băng Cơ lại đi đến tẩm điện của Huệ phi.
Mấy ngày nay Huệ phi luôn rầu rĩ không vui.
Cẩm Ngu làm bà ấy buồn quá.
Sau đó, bà ta nghe cung nhân nói, phản ứng của Cẩm Ngu sau khi mình trúng cô độc, nếu không phải Lãnh Băng Cơ uy hiếp thêm đe dọa, đánh cho một trận tơi bời, ả ta chắc chắn không chịu nói ra phương thuốc giải độc, lòng lạnh như khối băng.
Nghĩ đến lúc trước vì ả ta, mà ngày càng xa cách con trai trong nha, lần lượt làm khó dễ Lãnh Băng Cơ, không thèm nói đạo lý làm chỗ dựa cho á ta, bản thân chính là đáng đời mà, báo ứng.
Huệ phi có chút đắc ý, sau lưng nàng lầm bầm: “Đó là đương nhiên, cho là ta già mắt mờ rồi hay sao? Phong Nhi cũng thật là, y phụ thânng con chồn chưa thấy đồ ăn mặn, nhìn là thấy triển vọng, ngậm cổ cũng không chịu mở miệng không phải sao?”
Lãnh Băng Cơ vấp chân, xém nữa té. Cúi đầu, Huệ phi vừa mới kéo lại khóc trên vai mình, cố áo bị kéo xuống, lộ ra...hụ hụ, vết dâu.
Mộ Dung Phong đúng là hộ trồng dâu chuyên nghiệp, lần nào cũng bội thu.
Mẹ chồng này, thật sự già mà không tôn trọng, làm ngưỡng chết người rồi!
Nàng chật vật chạy đến chối chết, Huệ phi sau lưng nàng cười trên nỗi đau của người khác, so với người vừa mới khóc lóc sướt mướt, thành tâm sám hội kia như hai người khác nhau.
Là biết giả vờ rồi.