Trong đầu Như Ý vang lên một trận ầm ầm, chịu đựng sự kích động, hậu quả gì cũng bất chấp, trực tiếp đâm vào, cuồng loạn mà ầm ĩ, suýt chút nữa thì ảnh hưởng đến mạng người.
Lúc này, xung quanh có một đám người bao vây xem náo nhiệt, huơ tay múa chân, nói chuyện sôi nổi. Kim Vũ mặc thường y đã bỏ chạy. Như Ý tức giận bại hoại, ngồi ở Lâm Lang Các gào khóc một trận.
Khóc xong thì lau nước mắt, đứng dậy, xoay người rời đi. Na Trát Nhất Nặc thấy vậy cười tủm tỉm với đôi mắt đỏ bừng, có ý giận dữ chặn lại trên đường phố, mở miệng nói: “Phò mã gia đã bị mê hoặc tâm trí, ta có thể chữa”
Như Ý vốn không biết Na Trát Nhất Nặc.
"Ngươi là ai?"Nàng chằm chằm nhìn nàng ta với sự cảnh giác.
Một thân trang phục tây vực phong tình của Na Trát Nhất Nặc rất nổi bật, một cái nhún vai, cũng đủ khiến đồ trang sức bạc trên đầu vang lên.
"Công chúa Nam Chiếu Na Trát Nhất Nặc”
Đối với thân phận này, Như Ý cũng không xa lạ gì, trận đấu sức giữa nàng ta và Lãnh Băng Cơ, cũng đã nghe nói qua.
Nàng ta nhìn Na Trát Nhất Nặc từ trên xuống dưới: "Mặc dù người đã thua dưới tay Lãnh Băng Cơ, nhưng nghe nói, cố thuật của người quả thật rất lợi hại. Nhưng tại sao người lại muốn giúp ta?
"Sau này ta còn phải ở lại Trường An, có thêm một người bạn, có phải là tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ địch không”!Như Ý không nói gì, đối với một nàng công chúa của nước đã đầu hàng, nàng ta cũng không để ở trong lòng, cũng không cho rằng, nàng ta sẽ có tâm tư gì, xoay người giương cao giọng nói đi qua người nàng ta.
Na Trát Nhất Nặc cũng không gọi nàng ta lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta có thể chữa bệnh cho phò mã gia, hơn nữa còn có thể khiến hắn yêu người, chỉ yêu một mình người. Nếu như người cần, thì có thể đến trạm dừng chân tìm ta”
Bước chân Như Ý dừng lại, không thể đi được nữa.
Sự mê hoặc trong lời nói của Na Trát Nhất Nặc quá lớn, khi nàng ta hòa ly không thành với Kim Vũ, cả đời cũng chỉ có thể trói vào người hắn, lời nói của Na Trát Nhất Nặc đối với nàng ta mà nói, chính là một ngọn cỏ cứu người trong tay người sắp chết đuối.
"Trên đời này có pháp thuật thần kỳ như vậy sao?"
Na Trát Nhất Nặc rất nghiêm túc: "Không phải pháp thuật, là chữa bệnh. Mạch tượng của phò mã gia vừa hay chính là tâm bệnh, ta biết trị. Chỉ cần có thể mở nút thắt của hắn, đương nhiên có thể không dùng thuốc mà lành. Ta từ nhỏ đã thích nghiên cứu các loại y thuật thần kỳ sư huynh ta có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ, chính là công lao của ta”
Như Ý từ từ xoay người lại: "Có cần ta làm gì không?”
"Cái gì cũng không cần”.
Nàng ta rung động rồi, vậy tại sao lại không thử chứ? Cho dù là bảo hộ lột da, thì cũng đảng..
||||| Truyện đề cử: Kiều Nương Xuân Khuê |||||
"Điều kiện thì sao?"
Na Trát Nhất Nặc lắc đầu: "Ta đã nói rồi, chỉ muốn kết bạn với người thôi.”
Như Ý lắc đầu: “Ta không tin. Ta chỉ là một công chúa không quyền không thế, còn bị người ta coi thường. Mở cửa ra nói chuyện ban ngày, ta không nghĩ rằng giữa người và ta có giao tình, nhưng có thể có giao dịch”
"Thành thật mà nói, ta rất thích Hiên vương điện hạ, cho nên, ta muốn lấy lòng người"
"Nhưng ta nghe nói, người mà người muốn gả là Phong vương”
Na Trát Nhất Nặc vẻ mặt đùa giỡn cười cười: “Phong vương đoạt thành trì Nam Chiếu của bọn ta, là sự sỉ nhục của Nam Chiếu bọn ta, sao ta có thể thích hắn chứ? Mà thủ phạm của tất cả những chuyện này không phải là người khác, chính là Lãnh Băng Cơ. Lúc trước muốn gả cho Mộ Dung Phong, là vì cái gì, Như Ý công chúa vốn thông minh, có lẽ là đã đoán được."
"Lấy đại sự cả đời của mình đi đánh cược, chính là vì để cho bọn họ không sống dễ dàng?" "Là một công chúa, ta tuyệt đối không bao giờ ảo tưởng gì về tương lai của mình”
Như Ý bỗng nhiên cảm thấy, bản thân mình và Na Trát Nhất Nặc có điểm giống nhau.
"Cho nên, sau khi kế hoạch của người thất bại, ngươi liền muốn gả cho đại hoàng huynh ta sao?"
"Lương cầm chọn gỗ mà sống, cho dù là lập thử hay lập trưởng, Hiên vương chính là thái tử người người lựa chọn. Cho nên, ta đánh cược Hiên vương thẳng"
Như Ý lại nhìn lại nàng ta một lần nữa. Nữ nhân này rất thức thời, cũng rất thông minh. Quan trọng nhất là, nàng ta không kiêu ngạo, có thể khuất phục, đây là độ cao mà người bình thường không thể đạt tới.
Bản thân đối với nàng ta có giá trị lợi dụng, vậy tại sao bản thân không lợi dụng nàng ta cơ chứ?
Mấy năm nay quan hệ của nàng ta với Hiên vương phi không quá tốt, rất căng thẳng. Nàng ta hận Hiên vương phi vì lôi kéo nhà họ Kim, mà không mang đến hạnh phúc cả đời mình.
Nàng ta không thể chịu được bản thân bị người ta nghị luận chỉ trỏ, ngày nào cũng nàng độc trong phòng một cách thê thảm.
Nàng ta không ngại gây thêm chuyện cho Hiên vương phi. Để cho đại ca kết niềm vui mới, cũng để cho nàng ta nếm thử mùi vị lạnh nhạt bị bỏ rơi của nam nhân của mình là như thế nào.
Nàng ta nhìn Na Trát Nhất Nặc, nữa tin nữa nghi ngờ: "Nhưng ta không giúp được gì cho ngươi cả, ngươi có thể gả cho đại hoàng huynh của ta hay không, không phải là chuyện chúng ta có thể làm chủ. Huống hồ, quan hệ của chúng ta, gần đây không tốt låm."
Na Trát Nhất Nặc nở nụ cười: “Công chúa không cần phải vội từ chối ta, nếu như ta chữa khỏi bệnh cho phò mã, có chuyện gì chúng ta nói cũng không muộn”
Như Ý suy nghĩ một lúc, từ từ nâng cao cằm lên: “Được, ta chờ người ở phủ”
Điều này có nghĩa, mọi thứ đã thành.
Na Trát Nhất Nặc gật đầu: "Quyết định vậy đi.”
Như Ý lên xe ngựa, một mạch rời đi.
Nếu người hạ cổ độc đã ở đây, vậy tại sao bản thân lại trổ tài làm gì?
Na Trát Nhất Nặc đi lên, lấy thuốc giải từ tay áo ra, đút cho Huệ phi uống. Sắc mặt đỏ ửng nóng bỏng của Huệ phi dần dần hồi phục, cơ thể đang ngâm trong nước lạnh bắt đầu run lên, chứng tỏ cơn sốt đã giảm dần.
Lãnh Băng Cơ hoảng hốt gọi người kéo Huệ phi lên, vứt bỏ bộ y phục ướt át, lau khô nướt, đặt cơ thể lên giường, đắp kín chắn lại, đợi nàng ta tỉnh dậy.
Na Trát Nhất Nặc không đợi đến khi hoàng đế hỏi tội, mở miệng nói: "Cẩm Ngu trước đây luôn theo ta học cổ thuật, nhưng ta không biết, nàng ta lại ôm tâm tư xấu, muốn ám sát Huệ phi nương nương"
Chỉ với một câu nói mà rủ bỏ hết trách nhiệm một cách sạch sẽ.
Hoàng để cười “ha ha”: “Cổ thuật của Nhất Nặc công chúa cao minh, còn việc Cẩm Ngu giấu cổ trùng trên người thì trong lòng biết rõ, nắm trong lòng bàn tay, nhưng, chưa bao giờ nghe người nói qua. Khó tránh, nghi ngờ mượn đao giết người”