Lãnh tướng nhìn Lãnh Thanh Kiêu, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Đứa trẻ này vốn phải nhận được trăm ngàn sự sủng ái thể nhưng bây giờ Kim thị lại bị đi đày, cũng không biết trong lòng đứa trẻ này nghĩ thế nào nữa.
Ông ta nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên bờ vai của Lãnh Thanh Kiều, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ con đi rồi cũng tốt, có lẽ đối với con bé mà nói đây chính là một loại giải thoát.”
Lãnh Thanh Kiêu cúi thấp đầu, che giấu đi ánh sáng trong đáy đôi mắt, thấp giọng nói: “Những lời phụ thân nói rất đúng, con trai cũng nghĩ như thế." “Chuyện này không thể trách đại tỷ của con được, là do nhị tỷ của con gieo gió gặt bão thôi.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Lãnh Thanh Kiểu cuộn chặt lại thành nắm đấm, hắn ta cười nói với Lãnh tướng: “Phụ thân không cần nói gì nữa, Thanh Kiêu hiểu rõ mọi chuyện, con cũng không trách đại tỷ”
Lãnh tướng nghe vậy vô cùng vui mừng: “Con hiểu được là tốt rồi, bởi vì con với Kim Nhị vô cùng thân thiết nên vi phụ chỉ sợ rằng con sẽ tin lời nói linh tinh của bọn họ”.
“Sao con có thể như vậy chứ?"Lãnh Thanh Kiều một mực phủ nhận: “Trong vụ án của Phương Phẩm Chi lần trước, biểu ca của Kim Nhị cũng bị liên lụy vào. Khó khăn lắm mới được tự do, hắn ta cũng không dám gây chuyện gì nữa, hơn nữa hắn cũng chưa từng nói bất cứ điều gì trước mặt con cả”.
Nói đến đây Lãnh tướng cũng biết phải khuyên nhủ hắn ta thế nào cho phải.
Lãnh Băng Cơ vừa mới quay về Trường An, Lãnh Bằng Nguyệt đã lựa chọn cái chết dứt khoát như thế. Hơn nữa trên bia mộ của nàng ta còn khắc tám chữ tràn đầy nỗi thống hận và sự không cam lòng kia, thể hiện rõ nỗi hận thấu xương của nàng ta với Lãnh Băng Cơ. Ông ta chỉ sợ Lãnh Thanh Kiểu cũng bị ảnh hưởng từ nàng ta.
Nếu Thanh Kiều đã nói như vậy, có lẽ trong lòng hắn ta cũng đã hiểu rõ rồi. Hơn nữa, dù sao thì hắn ta và Lãnh Băng Nguyệt cũng là tỷ đệ ruột thịt, hắn muốn đưa tiễn nàng ta đoạn đường cuối cùng cũng là chuyện rất bình thường. Vì thế ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
“Vậy cũng được, chuyện vui của Hoàng gia thì chúng ta không thể làm gì được rồi. Con đi tiễn nhị tỷ con đoạn đường cuối đi, đợi đến khi làm xong chuyện vui của đại tỷ con, chúng ta sẽ an táng con bé”
Khóe môi của Lãnh Thanh Kiêu nhếch lên, thấp giọng “vàng” một tiếng, sau đó lĩnh mệnh rời đi.
Khi Lãnh Băng Cơ tỉnh lại, mặt trời đã lên cao rồi. Sân trong viện vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không có. Thường ngày vào giờ này Tiểu Vân Triệt đã sớm thức dậy sau đó gào thét đủ kiểu rồi.
Nàng ngồi dậy từ trên giường, hạ nhân tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt. Lúc này Sở Nhược Hề từ bên ngoài tiến vào, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt.
Trong tay của nhà đầu ở phía sau đang bưng một cái mâm, bên trên có đặt một chén canh sủi cảo trắng như tuyết, trông vô cùng ngon miệng.
Sở Nhược Hề cầm lấy đôi đũa đưa cho nàng: “Chúng ta đã ăn từ sớm rồi, bát sủi cảo này là phân phó phòng bếp để phần cho ngài đấy”.
Lãnh Băng Cơ có chút ngượng ngùng: “Làm sao lại làm phiền tẩu tẩu tự mình bưng qua đây cho ta chứ?”
Hôm nay tẩu tẩu đã là nữ chủ nhân của tướng phủ còn bản thân nàng đã trở thành khách rồi.
“Khách khí cái gì chứ, đây là nhân thịt và tôm đấy, cắn một miếng nhân sẽ tràn ra. Ngài mau ăn nhiều một chút, lát nữa trong phủ sẽ có khách tới chơi, tới trưa sẽ có yến tiệc, có lẽ phải đến tối mới kết thúc, ngài đừng để bản thân bị đói”
Hôm qua nàng ta nghe thấy Lãnh Thanh Hạc nhắc đến, hôm nay đồng liệu của phụ thân sẽ tới nhà làm khách uống rượu, phải đến mấy bàn tiệc. Không phải cuối năm, không phải lễ tết gì, cũng không biết có những người nào. Nghĩ đến khách của phụ thân hẳn rất quan trọng nên hôm qua người trong phủ đã quét dọn hết rồi, mọi thứ cũng được chuẩn bị hết sức cẩn thận.
Lãnh Băng Cơ không hề quan tâm lập tức gắp lên một miếng sủi cảo cho vào trong miệng. Vừa cắn một miếng đã nhổ ra: “Sao lại còn sống thế này?” Sở Nhược Hồ vỗ nàng một cái: “Đây là sủi cảo lên kiệu hoa đấy, sống là đúng rồi, sinh nhiều mấy đứa mới tốt.”
Lãnh Băng Cơ sững sờ, lúc này mới hiểu được Sở Nhược Hà đang trêu ghẹo bản thân mình, lập tức trừng nàng ta một cái: “Ta cũng không phải là đại conuong lên kiệu hoa, ăn sủi cảo lên kiệu hoa làm gì chứ?”
Sở Nhược Hề lệnh cho nha đầu bê bát súi cao xuống nấu chín rồi đưa đến đây. Sau đó có một ma ma trông vô cùng nghiêm túc bề một chiếc hộp để chải đầu đi vào phòng, hành lễ với Lãnh Băng Cơ, sau đó cung kính đứng ở một bên, vô cùng câu nệ.
Sở Nhược Hề kéo Lãnh Băng Cơ đến trước bàn trang điểm: “Một lúc nữa trong phủ sẽ có khách đến, có lẽ là muốn bái kiến vương phi nương nương, vì vậy ngài phải ăn mặc thật đẹp vào”
Chỉ là có khách thôi chứ có phải xem mắt đầu, ta trang điểm làm cái gì chứ? Nhưng nhìn thấy Sở Nhược Hồ mặc một bộ quần áo mới tinh, trang sức lộng lẫy, cả người toát lên vẻ vui mừng thì nàng cũng không thấy buồn bực nữa.
Lãnh Bằng Cơ cũng không từ chối ý tốt của Sở Nhược Hề, ngoan ngoãn ngồi ở đó để mặc cho ma ma kia chải đầu cho nàng. Truyện Lịch Sử
Sở Nhược Hề ở trong phòng nhìn mà gấp không chịu được, cả người như bị lửa đốt, lúc lúc lại nhìn ra bên ngoài. Còn chưa được bao lâu thì đã có hạ nhân đến tìm nàng ta, ghé vào tai nàng ta bẩm báo mọi chuyện..
Cũng không biết hôm nay rốt cuộc là thần thánh phương nào đến đây nữa, tại sao phải cần huy động nhiều người như vậy chứ?
Lãnh Băng Cơ ăn một chút điểm tâm sáng ở trong này, còn ma ma vô cùng thành thục búi tóc giúp nàng, sau đó thoa lên mặt nàng một chút phấn. Hương phấn thoang thoảng tràn ngập khắp cả khuôn mặt, cánh môi anh đào cũng được điểm hồng, giữa hai đầu lông mày vừa toát lên vẻ duyên dáng và e thẹn, vừa như cảnh sắc mùa xuân giữa núi rừng.
Thế này gọi là trang điểm à? Có phải là đánh phấn quá dày không? Hương thơm gì mà nồng quá vậy? Quá yểu điệu rồi! Hơn nữa cái búi tóc này cũng hơi cổ quái.
Hạ nhân ở bên ngoài vô cùng bận rộn, thì thầm nói chuyện dường như rất náo nhiệt. Trong lòng Lãnh Băng Cơ lại càng phiền muộn, ra lệnh cho ma ma ngừng tay lại, sau đó nàng phủi phủi quần áo, đứng dậy đi ra ngoài xem xét một vòng.
Ma ma muốn ngăn cản nàng nhưng lại không dám. Cũng không biết đám người Nhi Nhi và Vương ma ma đang bận rộn cái gì nữa mà không thấy một ai ở đây trông coi.
Mọi thứ đều rất bình thường, không hề thấy có chuyện gì khác thường cá. Nhưng tại sao khi hạ nhân trong phủ nhìn thấy mình thì trên mặt đều hiện lên nét cười vậy nhỉ? Hơn nữa nụ cười đó còn hàm chứa điều gì đó.
Tiểu Vân Triệt nhìn thấy nàng thì giống như một quả bóng vậy vừa nhảy vừa chạy đến bên cạnh nàng.
Hôm nay thế mà hắn lại mặc một bộ cảm bào màu đỏ chót, đến cả đôi giày đang đi cũng là màu đỏ. Mặc dù bộ cảm bào này làm nổi bật lên vẻ phần điệu ngọc trác của hắn, hơn nữa trông cũng rất đẹp. Nhưng hôm nay không phải cuối năm cũng không phải lễ tết gì, hắn ăn mặc quần áo như vậy để làm gì chứ? Trông như một chiếc đèn lồng lớn màu đỏ vậy.
Nàng cầm lấy góc áo của Vân Triệt, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ: “Sao con lại mặc bộ quần áo này chứ? Nhìn giống y như một bao lì xì vậy”.
Tiểu Vân Triệt cau mày nói: “Nhưng cữu cữu không biết luyện kiểm, thật là chán. Mẫu thân, khi nào thì chúng ta mới về nhà? Con nhớ Hoan Hoan rồi”
Lãnh Băng Cơ mím mím môi, tại sao nghe được cái tên Hoan Hoan này từ trong miệng nhi tử lại cảm thấy không được tự nhiên vậy chứ? Hơn nữa, nàng đã về tướng phủ được hai ngày rồi, thế mà lần này Mộ Dung Phong vẫn giữ được bình tĩnh như thế cũng không hỏi han quan tâm gì đến bản thân nàng và hài tử cả?
Nàng còn cho rằng ngày hôm sau hắn sẽ vội vàng chạy đến tướng phủ đón nàng và hài tử về nhà chứ.
Chẳng lẽ đã mất đi cảm giác nhiệt tình và mới mẻ lần đầu tiên gặp mặt rồi sao? Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau, một ngày hắn chỉ mong được canh giữ bên cạnh nàng cả mười ba canh giờ, chỉ trong nháy mắt cũng không muốn tách ra.
Có phải tình yêu đã mất đi rồi đúng không?
Nàng mím mím môi, còn chưa có câu trả lời thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng trống nhạc vô cùng náo nhiệt, còn có cả tiếng ồn ào, theo gió bay qua tường cao của tướng phủ mà vào.