Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 446: Sợ rằng Cẩm Ngu đã hồi kinh




Tế Cảnh Vân ôm chặt ngực, cố nén đau đớn, cố gắng tự mình đứng dậy: “Ý ông là gì?”

“Bản thân người đã là người sắp chết rồi, còn quan tâm tới việc của người khác làm gì?”

Vừa rồi, khi thấy Lãnh Băng Cơ tiến vào nhà giam, Vân Hứa đạo sĩ đã rướn cổ sang bên này nhìn, vừa hay thu hết chuyện xảy ra bên này vào trong mắt. Chẳng qua, ông ta không dám lên tiếng, một thân sát khí lạnh thấu xương trên người Mộ Dung Phong khiến ông ta kinh hồn bạt vía, chỉ sợ vừa không cẩn thận là mất ngay cái mạng nhỏ của mình.

Tề Cảnh Vân dựa vào cửa buồng giam, từ từ trượt xuống, tiếng xích sắt leng keng vang dội.

“Bởi vì, ông đã nói có lẽ sẽ có cơ hội ra khỏi nhà lao này”

Vân Hứa đạo sĩ "Xi” một tiếng: “Bản thân người còn khó bảo toàn, còn có thể lo cho sống chết của người khác? Tuy nói nhìn ngươi cũng có vẻ là người có bản lĩnh, nếu không cũng không hề xứng huynh gọi đệ với Kỳ vương phủ

Tề Cảnh Vân khẽ ho hai tiếng, làm động tới nội thương, hắn đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh: "Ta không ra được, không có nghĩa là ông không thể ra, ta có thể cho ông cơ hội lấy công chuộc tội”

Vân Thanh im lặng trong chốc lát, dường như đang suy tính thiệt hơn. Sau đó, ông ta cũng đi tới cửa nhà lao, nắm lấy hàng rào, dùng giọng điệu chắc chắn nói với Tề Cảnh Vân: “Tuy nói ta chỉ có bản lĩnh của một tay gà mờ nhưng ta có thể nhìn ra, Kỳ vương phủ đã trúng tà thuật!”.

“Tà thuật gì? Ông biết?" “Biết, nhưng ta không biết phá giải, cần mời cao minh khác” “Ai? Thiên Nhất không ở Thượng Kinh "Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả ưng, trừ phi ta có thể ra ngoài, nếu không ta sẽ không nói” Tề Cảnh Vân hơi khép mắt lại.

Hắn biết, những gì người bị nhốt ở phòng giam đối diện này nói có lẽ là thật. Hắn và Mộ Dung Phong cùng nhau lớn lên từ bé, hắn hiểu Mộ Dung Phong còn hơn cả bản thân mình.

Mộ Dung Phong bên ngoài lạnh lùng, dữ tợn, giống hệt một Diêm La đòi mạng, nhưng hắn là người ngoài lạnh trong nóng, là người mềm lòng, sao có thể đối xử lạnh nhạt, quá đáng với Lãnh Băng Cơ như vậy? Chuyện này quá khác thường.

Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra chỉ là tất cả mọi người đều không biết mà thôi. Hắn từ từ mở mắt, thoải mái đồng ý: “Được, ta cho ông cơ hội này, ông nhất định phải cố gắng hết sức mình”

Có câu nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó. Hiện tại, hắn đã là hổ xuống đồng bằng, những người khi xưa thường qua lại với hắn đều tránh xa, chỉ hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với hắn, còn ai cất công chạy tới đại lão tìm hắn ôn chuyện chứ?

Ngoại trừ Thẩm Phong Vân.

Tuy nói hắn là trong phạm cơ mật nhưng Thẩm Phong Vân là người chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra và giải quyết vụ án này, vì thế muốn gặp hắn ta không hề khó.

Tề Cảnh Vân nói với lính cai ngục rằng hắn chợt nhớ tới vài chuyện muốn nói lại rõ ràng, nhất định phải gặp Thẩm Phong Vân. Lính cai ngục lập tức gọi Thẩm Phong Vân tới.

Hai người gặp mặt, cũng chỉ là nhìn nhau nhếch miệng cười cười, mọi thứ đều không cần dùng lời nói diễn tả, không có gì để nói, cũng chẳng có gì để khuyên.

“Có phải huynh có gì muốn nói với ta không?”

Tề Cảnh Vân gật đầu: "Ta biết triều đình muốn có những tư liệu cơ mật mà Phi Ưng vệ của ta đã thu góp được trong những năm này, ta nói cho để biết chúng ở đâu?

"Thể nào, đột nhiên nghĩ thông rồi, không phải huynh vẫn luôn không chịu nhận tội sao?”

Tề Cảnh Vân cười cười: "Ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ, cơ hội lập công này cho đệ. Nhưng để đừng ngu ngốc mà tự mình chạy đi điều tra, làm vậy sẽ khiến tất cả người trong triều đình đều kiêng dè đệ, sợ đệ sẽ xem trộm sơ hở của họ”

“Đa tạ huynh đã nhắc nhở, ta sẽ về báo lên Hoàng thượng biết” Tề Cảnh Vân lại ho khan hai tiếng, cảm giác tình ngọt dần dâng lên trong miệng. Thẩm Phong Vân lập tức căng thẳng, hỏi: “Huynh bị thương rồi?”

“Vừa bị Kỳ vương gia đánh hôm nay

“Biểu ca?" Thẩm Phong Vân có chút kinh ngạc: “Tại sao?” “Có phải hai hôm nay để không gặp mặt huynh ấy?”

Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Đệ vẫn luôn bận bịu với vụ án này, chỉ qua đó lúc biểu tẩu vẫn hôn mê”

"Tính tình biểu ca đột nhiên thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác, cũng trở nên chán ghét biểu tẩu vô cùng. Hôm nay, huynh ấy suýt chút nữa đã làm tấu ấy bị thương”

“Sao lại như vậy?” Thẩm Phong Vân cả kinh.

Tề Cảnh Vân bĩu môi, nhìn hướng phòng giam đối diện: “Đệ đi hỏi ông ta”

Thẩm Phong Vân kinh ngạc quay đầu, Vân Hứa đạo sĩ vừa hay đang đứng ở cửa nhà lao, nhìn hắn đầy khát vọng, chắc chắn nói: "Kỳ vương gia đã bị trúng tà thuật rồi.”

Không ngờ Thẩm Phong Vân lại biết ông ta: “Ông chính là tên lừa bịp giả danh đạo sĩ bị biến tấu của ta vạch trần, và bị giam ở đây phải không?”

Vân Hứa đạo sĩ cười lấy lòng: “Quả thật ta là một kẻ lừa bịp, giả danh nhưng ta hành tẩu giang hồ, có nhiều kiến thức. Nhất là ta lại có quan hệ rất tốt với Linh Bà nên cũng có chút hiểu biết về tà thuật của bà ta. Kỳ vương gia đã bị trúng Nhiếp Hồn Thuật của Linh Bà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.