Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 60: Sách này nhà ta chỉ lấy chùi mông




Mộ Dung Phong cười lạnh: “Lãnh Băng Cơ ngươi cười niềm nở với bổn vương như vậy, vừa nhìn liền biết nàng nhất định là làm việc gì trái lương tâm rồi, đưa cuốn sách ra đây”

Lãnh Băng Cơ lùi hai bước: “Một cuốn Tam Tự Kinh mà thôi, vương gia cũng cảm thấy hứng thú sao?”

“Trong vương phủ của ta không có tam tự kinh!” Mộ Dung Phong ép gần lên hai bước: “Ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, hay là | bổn vương tự mình lấy?

Lãnh Băng Cơ hận không thể nuốt nửa cuốn sách vào bụng tiêu hủy dấu vết. Mắt thấy Mộ Dung Phong đứng ngay trước mặt mình, so với bản thân còn cao hơn nửa cái đầu, một luồng áp lực đè nặng lên đỉnh đầu mình. Hắn chỉ cần vung một tay, liền có thể vòng ra phía sau lưng nàng, sau đó cướp lấy nửa cuốn sách đáng chết kia.

Nàng liền ngoan ngoãn dâng sách lên: “Nếu vương gia đã thích, vậy thì tặng cho vương gia đó”.

Mộ Dung Phong ánh mắt sắc bén lướt qua mặt nàng, bàn tay lớn chụp lấy cuốn sách, Lãnh Băng Cơ nhân cơ hội thoa dầu lên chân, muốn chuồn đi..

Đằng sau lưng, Mộ Dung Phong cắn chặt răng: “Người đứng lại cho bổn vương!”

Lãnh Băng Cơ giả vờ không nghe thấy, sau đó, y phục phía sau bị người nắm chặt, tiếng thở của Mộ Dung Phong mang theo hơi nóng nhà trên đỉnh đầu nàng: "Ngươi lại lấy tập thơ của Đạo Lâm Tăng Nhân mà bổn vương trân quý đi nhóm lửa?”.

Lúc này Lãnh Băng Cơ biết bản thân mình sai rồi, không giống dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thường ngày, chỉ ngượng ngùng cười trừ: "Ta không biết chữ, không biết cuốn sách này đáng giá, hôm khác ra ngoài sẽ mua đền lại cho người”

“Mua?” Tư thế của Mộ Dung Phong hình như hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân đáng hận trước mắt: “Đây là do Đạo Lâm Tăng Nhân tự tay chép! Bên ngoài đến cả bản sao cũng đã tuyệt tích rồi!”

"Ngươi đây là dọa dẫm đúng không?” Lãnh Băng Cơ thử cò kè mặc cả: “Ta còn thật sự không biết sao? Cuốn sách này khắp phố đều có bán. Lúc trước trong nhà xí ở nhà ta cũng có một cuốn dùng để chùi mông đó”

Mộ Dung Phong đen mặt, hướng về Lãnh Băng Cơ tiếng nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lời nói thô tục như vậy ngươi cũng mở miệng nói ra được sao? Trong quân doanh của bổn vương những hán tử lộn xộn cũng nhã nhặn hơn nàng”

Lãnh Băng Cơ nghi hoặc nháy nháy mắt: “Không nói cái mông thì nói cái gì? Bàn tọa? Hay là hoa cúc?

Mộ Dung Phong nghẹn họng, nhìn nàng hùng hồn nói với giọng điệu đầy lý lẽ, lần này đến tay cũng có chút ngứa rồi. Nữ nhân đánh nhau rất dũng mãnh, không biết có thể chịu được một đẩm của hắn hay không?

Ánh mắt quét qua mặt nàng một vòng, bị khuôn mặt giống con mèo hoa không ra làm sao của nàng lại bị chọc cho dở khóc dỡ cười, hừ lạnh nói: “Ngươi không phải nói khắp nơi trên phố đều có sao? Cho người thời gian ba ngày, tìm về một cuốn cho bốn vương. Nếu không, người tự giác dọn ra khỏi điện Triều Thiên của bổn vương, quay trở về kho củi của ngươi đi!”

Hắn nổi giận đùng đùng quay người rời đi, Lãnh Băng Cơ ngáp, còn lặng lẽ không phục lẩm bẩm một câu: “Rõ ràng chỉ là một người thô kệch chỉ biết động tay động chân, hết lần này đến lần khác cầm sách giả vờ nhã nhặn. Học vấn là để trong bụng, chứ không phải là ở trong thư phòng

Mộ Dung Phong tại thỉnh hơn người, tự nhiên nghe thấy rất rõ ràng, quay mặt dữ dằn trừng mắt nhìn nàng: “Đến lúc đó đừng trách bổn vương không khách khí!”.

Nhi Nhi cả mặt bụi đen xì y chang xuất hiện phía sau: “Xong đời rồi, nếu là bản duy nhất, tiểu thư người đi đầu mà tìm được một cuốn giống y chang trả lại cho vương gia? Chúng ta vẫn là tự giác một tí, dọn về đi, tránh cho tới lúc đó bị đuổi ra, còn khó khăn hơn”.

Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Đường đường là vương gia mà cũng đi lừa người, không ngại mất mặt. Ta từ nhỏ rõ ràng đã thấy qua rồi, còn hiếm lạ gì nữa”

Nhi Nhi trợn tròn mắt: "Sớm đã nghe nhà mẹ của tiểu thư là thư hương thế gia, số sách cất giữ trong nhà những hiệu sách bên ngoài sao có bì lại? Nhìn đại thiếu gia một bụng học vấn uyên thâm là biết”

Nói như vậy cũng phải, nhà ngoại tổ là nhà nho giáo lớn có tiếng ở trong nước, cho nên mới có thể dạy dỗ một người con gái vừa đoan trang vừa hiểu chuyện như mẫu thân, ca ca mới có thể nhận được lợi ích không nhỏ, mặc dù sinh ra ở quê, lại từ nhỏ đã học được một bụng văn chương uyên bác.

Chỉ tiếc là, tổ phụ chỉ xem trọng học vấn, xem nhẹ nhân phẩm, năm đó lại nhìn trúng thư sinh nghèo kiết như phụ thân, đmuội con gái bảo bối gả cho ông ta, giúp đỡ một kẻ vong ân bội nghĩa, hủy hoại cả cuộc đời của con gái.

Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một cái: "Xe đến trước núi tất sẽ có đường, có gì phải lo lắng chứ. Muốn ta dọn chỗ cho hai người cẩu nam nữ bọn họ chứ gì, không có cửa đâu!”

Lời nói thật khí phách, xoa xoa cái mũi, chung quy là đuối lý, bản thân cũng chột dạ. Hay là, tìm cho hắn. Có cầu lấy lông gà làm mũi tên, có mệnh lệnh của Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Cơ càng có cớ đi ra ngoài đi dạo.

Hai tên thị vệ vẫn theo lệ cũ một bước không dời, bản thân đi đâu, bọn họ theo đó, một chữ cũng không nói thêm, cả ngày giống như đi cùng người câm.

nhiên:

Lãnh Băng Cơ tìm qua vài hiệu sách trong kinh thành, chưởng quỹ vừa nghe thấy tên sách liền khoát khoát tay, hoảng hốt ngạc

“Đừng nói đến bản chép tay, đến bản sao cũng đều tuyệt tích hết rồi. Cho dù có đi nữa, bản chép tay đó là độc nhất vô nhị, càng huống hồ đó là vết tích thật sự Đạo Lâm Tăng Nhân, nói đáng giá ngàn vàng cũng không quá đáng, phu nhân thật sự không tiếc để mua sao?”

Lãnh Băng Cơ ăn mặc không có hoa lệ gì cả, bị mắt chó người ta xem thường cũng là bình thường. Không đúng, dùng từ này hình dung là không thỏa đáng, bản thân vẫn thật sự keo kiệt, không lấy ra nổi ngàn lượng bạc để mua cuốn sách nát kia đầu.

Ngẫm nghĩ, bản thân lấy ngàn lượng bạc nấu con chim bồ câu, loại chuyện đốt đàn nấu hạc như vậy sao lại xảy ra trên người mình chứ, thật là vừa phá hoại vừa ngu xuẩn. Cũng khó trách tên vương gia cá nóc phập phồng kia bị chọc tức đến xanh cả mặt.

Sao bản thân lại ngu ngốc rước thêm nợ vào người chứ?

Vứt bỏ hoàn toàn suy nghĩ tìm sách, Lãnh Băng Cơ đúng lúc nhân cơ hội đi thăm ca ca nhà mình.

Vừa nói đến ra khỏi thành, thị vệ đã chặn lại: “Vương gia giao phó, vương phi nương nương có thể đi dạo phố trong kinh thành, nhưng không thể ra khỏi thành”

| Lãnh Bằng Cơ cười rất chân thành: “Chưởng Quỹ nói, phủ của một vị học sĩ ở thành Nam có cất giấu sách này, bổn vương phi dự tính đến đó tìm thử”.

Cánh tay chắn ngang của thị vệ vẫn không bỏ xuống: “Chưa hề nghe nói thành Nam có học sĩ gì đó, chưởng quỹ đó sợ là nói lung tung thôi”

“Cho dù là tia hi vọng cuối cùng, ta cũng muốn đi thử xem. Nếu không, vương gia giáng tội xuống, mấy người có chịu trách nhiệm không?”

“Vậy phải mời vương phi hồi bẩm qua vương gia, được bằng lòng sau hãy đi. Tôi đợi không dám tự mình làm chủ”

Lãnh Băng Cơ quay mặt qua hỏi Nhi Nhi:

“Muội biết đánh xe không?”

Nhi Nhi lắc đầu: “Không biết”

Lãnh Bằng Cơ than dài: “Muội cái gì cũng không biết, sao làm nha hoàn của người ta được chứ? lẽ nào muội còn muốn tiểu thư đây làm phu xe, chở muội theo?

Nhi Nhi cảm thấy oan ức, ai nói làm nha hoàn là phải toàn năng chứ? Vừa nghĩ chỉ tay sai hai thị vệ kiêm luôn phu xe, phát hiện. hai người đã dựa vào thùng xe nghiêng đầu ngủ mất rồi.

Lãnh Băng Cơ mỗi người một tay, kéo ngược bọn họ lại: “Mau đmuội bọn họ kéo vào trong xe.”

Nhi Nhi đối với hành động kỳ lạ của tiểu thư nhà mình đã không còn lạ gì nữa, cùng Lãnh Băng Cơ phí sức đmuội hai người họ kéo vào bên trong.

Lãnh Băng Cơ đưa cho nàng hai cây ngân châm: “Nhìn thấy bọn họ ai mà tỉnh lại, muội liền châm người đó một cái”

Nhi Nhi nhận lấy ngân châm mặt khổ cau mày: “Người không sợ vương gia tính sổ với người sao?”

Lãnh Băng Cơ ngồi lên phía trước xe, lắc cương ngựa một cái: “Quay về ta mua cho muội một cái gậy, hắn ta nếu dám hành | hung lần nữa, muội đi từ phía sau cho hắn một gậy”.

“Người đùa cái gì vậy? Thân thủ của vương gia. Ta chưa kịp giơ gậy lên thì người đã bị ném bay lên rồi”

“Ta chỉ là để muội làm bia đỡ đạn, đánh lạc hướng chú ý của hắn, ta cũng đúng lúc nhận thời cơ hạ thủ, đầm hắn một cái bán thân bất toại luôn”

Hai người mỗi người một câu, nói cười thẳng tiến nghĩa trang Tương Phủ.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.