Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 128: Ra tuyệt chiêu cuối cùng




Xuất phát từ tình thương muốn bảo vệ con của người mẹ Lãnh Băng Cơ liền ôm lấy bụng mình, sống lưng căng thẳng, đầy cảnh giác nhìn Mộ Dung Phong, giống như là một con gà mái xù lông.

"Phong vương gia, ta không biết chàng nói như vậy đến tột cùng là dựa vào tâm trạng gì mà nói ra. Có thể là muốn tốt cho ta, cũng có thể là đứa bé này tồn tại làm chàng mất hết mặt mũi, thậm chí còn bị người ta bàn luận sau lưng”

“Nhưng ta có thể nói rõ ràng cho chàng biết, nếu ta đã quyết định giữ lại đứa bé này thì nó chính là mạng sống của ta, ai cũng không được làm tổn thương nó, một chút cũng không?

“Chàng yên tâm, chỉ cần chàng thả ta đi tất nhiên ta sẽ cho nó một thân phận hợp lý. Có khả năng ta sẽ lựa chọn tạm thời cao chạy xa bay, chờ đứa trẻ sinh ra rồi lại quay về Thượng Kinh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không trở về. Nói tóm lại, sẽ không tạo ra thiệt hại gì cho mặt mũi của Phong vương gia chàng đầu”

“Cho nên xin chàng tốt nhất đừng có ý đồ gì với đứa bé này"

Tay cầm cương ngựa của Mộ Dung Phong bỗng nhiên căng thẳng, khớp xương đều trở nên trắng nhợt, trong mắt giãy dụa một lúc nhưng vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng: "Hắn đáng giá cho nàng làm như vậy sao? Vì hắn mà nàng bị hủy hoại danh tiết, còn muốn trả giá bằng hạnh phúc nửa đời sau của mình”

Lãnh Băng Cơ hiểu “hắn” trong miệng Mộ Dung Phong đến tột cùng là chỉ ai. Sao gần đây hắn luôn thích đụng chạm vào chủ đề mẫn cảm này vậy nhỉ?

Nàng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Phong, dũng cảm đối diện với ánh mắt hắn: "Không liên quan gì đến người kia. Sở dĩ ta muốn sinh đứa bé này ra là vì trên người nó có một nửa dòng máu là của ta, là người gần gũi nhất với ta trên đời này, đáng giá để ta nhiệt tình yêu thương bằng cả tính mạng”

“Nếu về sau ta may mắn, còn có thể gặp được người thích ta thì hắn phải chấp nhận được đứa bé này từ trong nội tâm. Bởi vì nó là biểu tượng cho sự không hoàn mỹ của ta. Nếu không ta tuyệt đối không lấy chồng"

"Vậy... người kia thì sao? Hắn không chịu trách nhiệm sao?"

Hai mắt Lãnh Bằng Cơ tối sầm lại, hàng mi rũ xuống, lông mi dày che đi vẻ u buồn và lạnh lẽo nơi đáy mắt.

"Không đề cập tới hắn được không?"

Mộ Dung Phong luôn khẩn trương chờ đợi đáp án hắn muốn biết, thấy sắc mặt nàng không tốt thì không hề truy vấn thêm nữa, tỏ vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chỉ là ta thuận miệng đề nghị mà thôi, nghe hay không nghe đều tùy nàng."

Giờ Lãnh Băng Cơ mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người chậm rãi đi, ai cũng

không mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí hơi kỳ lạ.

Người đàn ông bên người có vẻ ngoài đẹp đẽ khôi ngô, khí độ bất phàm, đi trên đường cái như một viên trân châu chói mắt, hấp dẫn rất nhiều người vụng trộm thưởng thức.

Từ lúc ban đầu hai người họ nước lửa bất dung, cho tới bây giờ đã có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau như hai người bạn, đã có sự tin tưởng và giúp đỡ cơ bản nhất. Còn cùng nhau trải qua đủ chuyện, hình tượng của Mộ Dung Phong trong lòng nàng đã dần dần thay đổi.

Người đàn ông này không chỉ ưu tú, dưới vẻ bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của hắn che dấu một trái tim nóng hổi nặng tình nặng nghĩa, ngẫu nhiên còn ngượng ngùng xấu hổ, tính cách trẻ con, dùng lời nói của ca ca thì thật đúng là một phu quân thế gian khó có được.

Đáng tiếc nàng và hắn chung quy là có duyên không có phận, nhất định phải cắt đứt quan hệ. Hắn thích Lãnh Băng Nguyệt, mà nàng thì không còn là một thân trinh trắng. Ắt phải có một ngày rời đi, sau đó càng lúc càng xa.

Đi một lúc lại cảm thấy ấm ức.

Tên đàn ông canh lúc người ta gặp khó khăn ăn người ta sạch sẽ rồi phủi mông bỏ chạy kia, nhất định đừng để cho ta biết ngươi là ai! Nếu không ta sẽ đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi lên. Hạnh phúc cả đời của lão nương cứ như vậy là đi tong.

Tin tức Kim di nương bị đi đày đã truyền đến Phong vương phủ trước hai người một bước.

Lãnh Bằng Nguyệt bởi vì luôn giả bộ bệnh cho nên không đi Đại Lý Tự xem phán xét, nghe tin dữ này thì nàng ta như bị sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ra như phỗng.

Nàng ta tràn đầy vui mừng ngóng trông kết quả thẩm tra xử lí, hi vọng Lãnh Băng Cơ sẽ chịu liên lụy, bị Mộ Dung Phong giận chó đánh mèo, cho nên phải người đi đến trước Đại Lý Tự tìm hiểu tin tức, ai biết thế mà lại chờ được một tin tức sét đánh giữa trời quang như vậy.

Trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ nàng ta ngã ngồi trên mặt đất, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng gào khóc ra tiếng.

Kim thị là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta, nếu Kim thị không còn ở tướng phủ thì nàng ta còn có gì để đấu với Lãnh Băng Cơ? Còn nữa, chuyện này có thể liên lụy đến nàng ta hay không? Mộ Dung Phong sẽ nghĩ về nàng ta thế nào? Làm sao bây giờ?

Tri Thu đứng một bên, đầu hạ thấp xuống, không nói được một lời.

Triệu ma ma tiến lên nâng nàng ta dậy: "Nay sự việc đã xảy ra phu nhân có khóc cũng không có tác dụng gì. Vương gia lập tức sẽ trở về phủ, việc cấp bách của người bây giờ là phải nghĩ kỹ xem nên ứng đổi thế nào. Người ngẫm lại xem, núi xanh còn đó sao sợ không có củi đốt, chỉ cần người có thể ổn định địa vị trước mặt Vương gia thì Kim di nương mới có khả năng quay về kinh"

Triệu ma ma nhắc nhở làm Lãnh Bằng Nguyệt nhất thời tỉnh ngộ lại: "Đúng vậy, di nương vẫn chưa đi đâu, nếu ta van cầu Vương gia có khi Vương gia lại có thể khai ân thì sao?"

"Sự việc cụ thể là như thế nào thì lão nô không biết chuyện, cho nên cũng không biết nói gì cho tốt."

Bởi vì Lãnh Băng Nguyệt không tin bà ta, cho nên Triệu ma ma cũng không biết chân tướng của chuyện này.

Bây giờ Lãnh Bằng Nguyệt không có lấy một chút chủ ý nào, trong lòng có cảm giác nguy cơ, cảm thấy dường như mọi chuyện đều đã hỏng. Khóc lóc nỉ non một lúc lâu vẫn thật sự không có chủ ý gì liền nâng mặt nhìn về phía xà nhà, hung hăng cắn chặt răng.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không phát biểu ý kiến gì.

"Vậy, vậy Vương gia có thể trách tội Băng Nguyệt vì chuyện này không?"

Mộ Dung Phong trầm mặc, nói lời trái lương tâm: "Bà ta là bà ta, nàng là nàng"

Lãnh Bằng Nguyệt nhỏ giọng khóc thút thít, bả vai rung lên từng đợt làm lòng người đau xót.

"Nhưng, nhưng chung quy thì bà ấy vẫn là mẫu thân thân sinh của thiếp. Ở quý phủ vẫn còn tiểu đệ thiếp, tuổi còn nhỏ như vậy nếu di nương đi rồi thì ai sẽ chiếu cố đệ ấy, nghĩ tới đó thiếp lại cảm thấy lòng đau như dao cắt. Thiếp đây làm con gái thật bất hiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị người ta bắt nạt mà bất lực không làm được gì."

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.