Bước vào doanh trại, Liên Vương đảo mắt một vòng nhìn xung quanh rồi đi tới ghế ngồi xuống.
Bên trong, một quân sĩ mang ra hai tách trà đặt lên bàn cho Liên Vương và Thiên Song.
Hắn nhìn chén trà mùi thơm thoang thoảng khiến y cảm thấy dễ chịu một phần.
- Liên Vương, nghỉ ngơi một lát chúng ta đi ra phía kia xem được không ?
- Được.
Y cầm tách trà lên nhàn nhã uống.
Nếu như bây giờ đang ở hoàng cung thì có lẽ chuyện đó cũng đã xong rồi.
Cái suy nghĩ của y lập tức bị dập tắt.
Cũng do công việc ở Bắc Vực quá nhiều nên y đành phải thay phụ thân đảm nhiệm việc này.
Mở rộng ranh giới giữa hai nước không phải là chuyện gì không tốt.
Nhưng để làm vậy cần tốn rất nhiều thời gian.
- Chúng ta đi được chưa ?
Thiên Song mở lời khiến y giật mình đặt tách trà xuống bàn đứng dậy.
- Mời huynh.
Cả hai bước ra khỏi doanh trại.
Nơi đây gần với núi Thư Hồ giáp ranh giới của hai nước.
Nhìn từ đây sang bên đó có thể dễ dàng thấy được thành La Tử nhỏ bé khuất sau cánh rừng rộng lớn.
- Về việc mở rộng ranh giới chúng ta nên bàn kĩ tránh để lại hậu quả về sau.
Nhìn vạch kẻ dọc phân chia hai nước, y suy nghĩ một chút.
Một vết nứt rộng mở ra một bờ vực sâu không thấy đáy.
Nếu bây giờ mở rộng ranh giới để thương buôn qua lại thì sẽ phải dựng cầu qua khe hở này sang bên kia.
Nhưng vấn đề ở đây là không có trụ cột để bắc cầu.
Liên Vương đi lại gần vết nứt nhìn xuống rồi nhíu mày.
Y đưa tay ném mọt hòn đá xuống nhưng đến giữa khoảng không nó liền vỡ nứt thành từng mảnh vụn rồi biến mất.
Chẳng phải hòn đá nên rơi thẳng xuống dưới khi chạm phải vách đất mới vỡ nát sao ? Nhưng hòn đá này lại dừng giữa chừng không hề tiếp xúc với vật gì lại liền vỡ nát.
Y lại đưa tay ném một hòn đá nhỏ hơn xuống.
Lần này khi vừa rơi xuống được một chút nó ngay lập tức vỡ vụn rồi biến mất.
“ Chuyện này là sao chứ ? “
- Thiên Song, huynh có biết ở dưới vách hở này có gì không ?
- Đệ hỏi vậy là sao ?
Hắn nghe thấy câu hỏi liền nhíu mày như đang khó hiểu.
Thấy biểu cảm của Thiên Song y liền đoán được rằng hắn không biết chuyện này.
Ở dưới kia dường như có một nguồn nội lực rất mạnh mà y không hề biết.
Chuyện này trước giờ lại chưa từng để ý tới.
- Không có gì.
Chuyện mở rộng ranh giới đệ nghĩ là vẫn phải suy nghĩ thêm một chút.
- Được thôi.
Chuyện này cũng không cần quá gấp.
Y nhìn xuống vách núi sâu thẳm.
Chỉ là một màu tối đen như mực.
Chắc chắn ở phía dưới có bí mật gì đó.
- Tại sao đột nhiên đệ lại muốn suy nghĩ thêm vậy ?
Thiên song nhìn xuống vực sâu trước mắt rồi nhìn y.
Khi ở hoàng cung thực chất Liên Vương vẫn chưa đồng ý hẳn.
Chỉ là có thiện chí nên hắn nghĩ cũng sẽ dễ dàng hơn.
- Không có gì đệ chỉ muốn chắc chắn hơn thôi.
Y trầm ngâm nhìn xuống dưới.
Đột nhiên lại cảm nhận được một lực gì đó muốn kéo y xuống.
Nhưng nó rất nhanh, chỉ thoáng qua rồi vụt mất.
Liên Vương quay sang Thiên Song muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Chuyện này chưa làm rõ không thể nói bừa.
- Gió lên rồi chúng ta vào trong thôi.
Thiên Song đi đến cạnh y nhắc nhở.
Không phải là gió, thứ này nhất định có gì đó không đúng.
Gió không thể làm y cảm thấy nôn nao như này được.
- Vậy chúng ta vào doanh trại trước.
Để nhiễm phong hàn sẽ không tốt.
Y quay người đi vào trong.
Ở đây chỉ là một doanh trại bình thường không có tài liệu nào để y tìm hiểu.
Nhưng muốn tìm hiểu về nó phải hiểu nó trước.
Như vậy lại phải ở đây thêm vài ngày.
Bữa ăn ở doanh trại vô cùng đơn giản diễn ra nhanh chóng.
Y nằm dài trên giường quay qua quay lại rồi đứng lên bước ra ngoài.
Thiên Song đã sớm nghỉ trưa cùng các quân sĩ.
Hiện giờ cũng chỉ có một mình y không ngủ được.
" Thứ này như đang hút vào.
Là lực hút sao ? "
Thực sự không biết ở phía dưới là có thứ gì.
Nhưng y đã dám chắc rằng nơi này thật sự không ổn.
Nhẹ chạm nhẹ vào bề mặt vách nứt.
Bàn tay y theo lực hút của nó mà kéo xuống.
Liên Vương thu tay lại đứng dậy.
Y xé một mảnh vải rồi vứt vào cái vách vứt kia.
Mảnh vải để trên mặt vách vứt đã như bị hút vào rồi sau khi rơi được một khoảng cách liền bị xé rách thành từng mảnh nhỏ mà biến mất.
" Thật khó hiểu.
Cái nội lực như này là lần đầu ta nhìn thấy.
Hút vào rồi co bóp nát sao ? "
Liên Vương quay người đi vào bên trong.
Cơn gió thổi qua vừa nãy cũng không ổn chút nào.
Suy đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra được thứ nào thứ vậy.
Bên trong doanh trại im lặng chỉ nghe được tiếng gió thổi.
- Đệ không nghỉ ngơi à ?
Giọng nói của Thiên Song làm y giật mình quay lại.
Hắn bước từ trong ra gương mặt vẫn còn một chút mệt mỏi.
- Đệ làm huynh tỉnh giấc sao ? Đệ không ngủ được nên đi ra ngoài hóng gió một chút.
Y quay lại nhìn hắn mà trả lời.
Thiên Song dụi dụi mắt mỉm cười.
- Không sao.
Đệ có muốn hồi cung không ?
- Chúng ta ở đây thêm vài ngày tiện cho việc quan sát của đệ.
- Vậy nghe theo ý đệ.
Nếu hồi cung ngay bây giờ chẳng phải là sẽ không tìm hiểu được sao.
Cái nội lực này càng ngày càng khiến y tò mò muốn xem xem rốt cuộc nó xuất phát từ đâu.
" Nhưng ở lại đây quá lâu Tuyết Dao liệu có xảy ra chuyện gì không ? "
Nhớ tới cái cảnh Dư Niên ôm nàng, hôn nàng lại khiến y như muốn nổ tung.
Nếu y không sớm đánh dấu chủ quyền lên Tuyết Dao thì chắc chắn những chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra.
Liên Vương quay sang nhìn Thiên Song như chợt nghĩ ra gì đó liền mở lời.
- Thiên Song, mối quan hệ của tam điện hạ và Tuyết Dao công chúa là gì vậy ?
Thiên Song đứng bên cạnh thấy y hỏi về đệ đệ hắn liền nhíu mày trả lời.
- Sao đệ lại hỏi về chuyện đó ?
Lúc này y hơi ấp úng không biết phải nói ra cái lý do gì.
Tại sao y lại muốn biết chuyện này ư ? Chẳng phải là vì đệ đệ quý của hắn dám đụng tới Tuyết Dao sao ? Y còn nhớ lần trước đã có lần hắn động thủ với y.
Là đêm ở Nam Vân.
- Đệ chỉ là tò mò muốn biết.
Tại đệ thấy dường như hai người họ rất thân thiết.
Thiên Song suy nghĩ một chút rồi mới quyết định nói.
- Dư Niên ngày trước cứu Tuyết Dao một mạng nên con bé hay lui tới Chu Diệu chơi.
Thái hậu cũng yêu thích con bé vô cùng.
Dư Niên thì yêu chiều Tuyết Dao hết mực ôn nhu nhẹ nhàng.
Ta thấy thằng bé như là thích Tuyết Dao vậy.
Lời nói vừa dứt y liền nhếch môi mà cười.
Không phải việc hắn thích Tuyết Dao là rõ như ban ngày rồi sao ? Lại còn giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt bao người chiếm tiện nghi của nàng.
- Tuyết Dao cũng yêu thích thằng bé lắm.
Lúc nào có chuyện gì cũng đem kể với nó đầu tiên.
Đôi lúc huynh cảm giác như hai đứa nó là một đôi vậy.
Haha.
Đến lúc này thì gương mặt y đã đen như than.
" Chuyện gì cũng đem kể cho hắn sao ? Có phải nàng ấy ngốc đến như vậy đâu chứ ? "
- Đệ cũng thấy hai người họ rất thân.
Đã quen lâu rồi sao ?
- Đúng vậy.
Hai đứa quen nhau cũng phải được 7 năm rồi.
Quen lâu như vậy hắn không phát sinh tình cảm mới lạ.
Nhưng y chỉ thắc mắc một điều là tại sao Tuyết Dao lại không nhìn ra ý nghĩ của hắn.
Hay là do nàng cố tình tránh né mà bỏ qua.
Cái ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu y.
" Vậy rốt cuộc nàng xem ta là gì chứ ? "