Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 56: 56: Giải Buồn 1




Edit: Cá Mực 99Bởi vì chuyện thích khách mà mọi người bất an, vì thế sau khi bách gia yến kết thúc một đám người đều không dám ở lại núi bách thú lâu, liền xuống núi hồi phủ.Lâm Chỉ ngồi ở trong xe ngựa cảm thấy hơi buồn ngủ, tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng sức lực lại yếu đi một chút, hơn nữa có lẽ do thuốc thái y phát huy tốt, ngồi trên xe ngựa Lâm Chỉ lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy được miệng vết thương ẩn ẩn đau, nàng nhắm mắt tựa vào nệm êm bên trong xe ngựa cả người như không có tinh thần.Xe ngựa lung la lung lay đột nhiên ngừng lại, Lâm Chỉ mở mắt nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào, hỏi Bạch Lộ: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"Bạch Lộ xuống xe xem xét, một lát sau xốc mành ngựa lên nhìn Lâm Chỉ nói: "Tiểu thư, đằng trước có một nữ tử ngăn cản ngựa của Đại công tử."Lâm Như Mộ nắm lấy dây cương, cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt đất chút nữa đã bị vó ngựa của hắn dẫm đạp, nhíu mày: "Ngươi là người phương nào?"Trên người nữ tử xiêm y có chút rách nát, một gương mặt vô cùng bẩn nhưng mắt lại rất sáng, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Như Mộ, phun một ngụm ngôn ngữ Trung Nguyên không quen thuộc nói: "Xin hãy giúp ta một chút."Lâm Như Mộ nghe giọng nữ tử không được tự nhiên, cảm thấy có chút quen thuộc, Lâm Niệm An bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Nghe giống như khẩu âm của tộc Cao Thưởng."Lâm Như Mộ đánh giá nữ tử đang co rúm bất an trước mắt này, quay qua nhìn Lâm Niệm An nói: "Dùng ngôn ngữ Cao Thưởng hỏi nàng một chút." Bọn họ ở biên quan hàng năm cùng tộc Cao Thưởng giao tiếp, Lâm Niệm An liền dùng ngôn ngữ Cao Thưởng đã được luyện tập cực kỳ tốt nói.Lâm Niệm An xuống ngựa, dùng ngôn ngữ Cao Thưởng hỏi cô gái kia: "Ngươi từ đâu tới đây?"Nữ tử nhìn thấy Lâm Niệm An, như thật bất ngờ hắn nói được ngôn ngữ mà mình có thể nghe hiểu, lắc đầu nói: "Ta không nhớ rõ nữa."Lâm Niệm An tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi như thế nào tới được nơi này?"Nàng kia lập tức nhìn Lâm Như Mộ, lại nhìn về phía Lâm Niệm An đáp: "Ta.

.

.

.

.

.

Trốn tới đây.

.

.

.

.

."Lâm Niệm An lại hỏi nữ tử mấy vấn đề, nữ tử đều qua loa đáp không rõ ràng, Lâm Niệm An nhìn về phía Lâm Như Mộ, "Công tử, nghe nói biên quan thường có nữ tử dị tộc bị lừa bán tới thanh lâu ở Trung Nguyên, nữ tử này đại khái cũng là bị đem tới bán trong thanh lâu."Lâm Như Mộ nói: "Không cần phải quan tâm đến nàng ta, đem nàng ta giao cho Đỗ An xử lý đi."Lâm Niệm An lĩnh mệnh, vẫy tay gọi hai hộ vệ, ai ngờ khi hai gã hộ vệ tiến lên tiếp cận nữ tử này, nữ tử này đột nhiên giống như sợ hãi một bộ dáng như bị điên mà la lên, nàng không quan tâm mọi thứ xung quanh liền bổ nhào tới chân ngựa Lâm Như Mộ, ôm thật chặt chân Lâm Như Mộ, dùng ngôn ngữ Cao Thưởng xen lẫn ngôn ngữ Trung Nguyên không được tự nhiên la to: "Không cần đưa ta về đó! Ta không muốn trở về! Mau cứu ta! Mau cứu ta!"Lâm Như Mộ mặc dù rất dễ dàng đem người đá văng, nhưng đối mặt với một nữ tử tay trói gà không chặt như vậy, hắn thật sự không hạ chân được, hai gã hộ vệ hai mặt nhìn nhau, Lâm Niệm An tiến lên muốn đem nữ tử điên này kéo ra khỏi người Lâm Như Mộ, ai ngờ nữ tử này vừa thấy có người bên ngoài tiếp cận liền la thật to, thiếu chút nữa kinh động tới ngựa dưới thân Lâm Như Mộ.Mọi người ở đây bị nữ tử điên này quấy đến không thể chịu được, Lâm Chỉ được Bạch Lộ nâng đỡ đi xuống xe ngựa, nàng đến gần nàng kia, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của nàng ta cũng không giống diễn trò, mở miệng trực tiếp dùng ngôn ngữ Trung Nguyên hỏi nàng ta: "Ta nói chuyện ngươi có thể nghe hiểu không?"Nữ tử nhìn thấy Lâm Chỉ, do dự trong chốc lát gật gật đầu, "Nghe hiểu được."Lâm Chỉ lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"Nữ tử lắc lắc đầu, "Không nhớ rõ nữa, những người xấu kia bảo ta tên Tố Tố." Cái này hiển nhiên bị người thuận miệng đặt cho cái tên.Lâm Chỉ nhìn chằm chằm nữ tử một lát, chỉ vào đại ca nàng hỏi: "Ngươi vì sao phải bám lấy hắn?"Nữ tử lập tức ngước mắt nhìn Lâm Như Mộ, "Hắn là người tốt.""Được thôi." Lâm Chỉ bật cười, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đại ca nói, " Đại ca, nếu cô nương này đã chạy tới bám lấy ca, không bằng trước mang nàng về?"Lâm Như Mộ có chút do dự, lai lịch người này không rõ lại là người tộc Cao Thưởng, thêm hôm nay trên con đường này nhiều người đã nhìn thấy như vậy, cố tình nữ tử này còn gục ở dưới ngựa của chính mình nắm chân mình không buông tay, đây nếu không phải trùng hợp vậy tất nhiên là có mưu đồ khác, đem người như thế vào trong phủ thật sự nguy hiểm, nhưng nếu không mang theo để bỏ mặc nàng không quan tâm tựa hồ nguy hiểm lớn hơn.Lâm Như Mộ thở dài, hôm nay thật đúng là một ngày không yên ổn, phất tay cùng nữ tử nói: "Ngươi buông tay ta liền dẫn ngươi trở về."Nữ tử tựa hồ có chút hoài nghi Lâm Như Mộ, tay ôm chân Lâm Như Mộ vẫn không buông ra.Lâm Như Mộ cuối đầu nhìn thấy nàng ta vẫn chưa buông tay, uy hiếp nói: "Ngươi nếu không buông tay ta liền để cho bọn họ trói ngươi lại đuổi về chỗ người xấu."Quả nhiên uy hiếp so với lời nói nhẹ nhàng hữu dụng hơn nhiều, nữ tử lập tức buông lỏng tay ra, có chút sợ nhìn chằm chằm Lâm Như Mộ nói: "Không cần.

.

.

.

.

."Lâm Chỉ bật cười, lần đầu tiên nhìn thấy đại ca bộ dáng bất đắc dĩ như vậy, rất thú vị nha, Lâm Như Mộ nghe thấy Lâm Chỉ đang cười, trừng mắt nhìn nàng quát lớn: "Ngươi cũng trở về xe ngựa ngồi đi."Đem nữ tử dàn xếp ở trong xe ngựa đám nha hoàn đi theo, đoàn người lúc này mới có thể rời đi.Sau khi trở lại phủ, Lâm Chỉ đem vị Tố Tố này dàn xếp ở tại gian phòng trống kế bên phòng mình trong Ánh Nguyệt Trai, cũng an bài hai tiểu nha hoàn giúp nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, đương nhiên cũng không quên phái vài tên hộ vệ thay phiên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô nương này.Đem Tố Tố dàn xếp thỏa đáng, Lâm Chỉ quả thật thực rất mệt mỏi, Kiêm Hà cùng Bạch Lộ trợ giúp nàng tắm rửa xong thay đổi thân xiêm y, liền chui vào phòng ngủ của nàng ở Ánh Nguyệt Trai nghỉ ngơi dưỡng thương.Lúc chạng vạng tối Lâm Chỉ bị Kiêm Hà gọi dậy uống một nữa bát cháo gà nấu với củ từ liền tiếp tục lăn ra ngủ, tỉnh lại lần nữa cũng đã là chuyện sáng ngày hôm sau.Trải qua cả đêm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Lâm Chỉ cảm giác được tinh thần tốt lên không ít, Kiêm Hà sáng sớm liền bưng tới vát canh táo đỏ bổ khí huyết, uống xong bát canh Lâm Chỉ lúc này mới nhớ tới cô nương mà đêm hôm qua mang về kia, vì thế hỏi Bạch Lộ: "Cái cô nương Tố Tố kia như thế nào rồi?"Bạch Lộ nghe vậy, sắc mặt có chút kỳ quái, tựa hồ đang cân nhắc mở miệng như thế nào.Lâm Chỉ thấy thế liền hỏi: "Nàng ta không đến mức vào phủ liền bại lộ đi?""Này cũng không có." Bạch Lộ nói, " Nàng ta hôm nay trời tờ mờ sáng liền đi tới phòng của Đại công tử."Lâm Chỉ kinh ngạc, "Nàng ta đi vào phòng đại ca rồi?" To gan như vậy sao?Bạch Lộ hơi có chút rầu rĩ nói: "Không có, nàng ta chỉ đứng ở trước cửa phòng của Đại công tử, không gõ cửa cũng không đi vào, đứng đó rất lâu, bởi vì người đã phân phó chỉ cần nàng ta không có hành động khác thường liền tùy ý nàng ta làm việc, cho nên bọn hộ vệ cũng không ngăn cản."Lâm Chỉ nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua kia, nín cười nói: "Kia sau đó thì sao?""Sau đó Đại công tử thức dậy đẩy cửa bị nàng ta dọa cho hoảng sợ, nàng ta cũng không nói chuyện, lại liền một tấc cũng không rời theo sát phía sau Đại công tử." Bạch Lộ tiếp tục nói, "Đến khi Đại công tử ra cửa vào triều sớm, nàng ta cứ đứng ở trong sân chờ, quản gia cho nàng cái ghế ngồi cũng không chịu ngồi, bây giờ còn đứng ở đằng kia đấy.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.