Từ ngày gặp Cầu Hồn Ảnh đến đây đã 2 ngày mà Lãnh Băng vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra ... ngày thứ hai khi mặt trời vừa xuống núi Lãnh Băng đã cho gọi tiểu Đào và tiểu Mận dù gì chuyện cũng liên quan đến các nàng nên nói cho các nàng bt” Tiểu thư người gọi chúng em có việc gì ạ “ tiểu Đào cùng tiểu Mận bước vào hỏi
“ Ân ta có chuyện muốn nói ngồi xuống đi”
“ Dạ tiểu thư người nói đi chúng em đứng nghe được rồi”
“ Ngồi đi ta không nói 2 lời “
“ Dạ “ thấy tiểu thư đã nói thế tiểu Đào cùng tiểu Mận ngồi xuống lòng thầm lo lắng
“ Hảo các ngươi có nghe nói trên giang hồ có 1 người tên là Cầu hồn Ảnh chứ “
“ dạ có tiểu thư Cầu Hồn Ảnh không ai không biết là 1 người có võ công vô đỉnh không ai đánh lại y thuật cao xiêu nhưng nghe nói hắn giết người rất tàng nhẫn chỉ là với kẻ thù mới vậy thôi mà hắn cũng đã ảnh cư rồi rất tiệc hắn không có thu nhận đồ đệ “ tiểu Mận nói
“ Hảo lần này ta gọi 2 ngươi cũng là vì chuyện này Cầu Hồn Ảnh đã thu nhận ta làm đồ đệ nhưng ta muốn hắn cũng dậy cho các ngươi thứ nhất để phòng vệ thứ hai là bảo vệ ta khi ta quyết định làm đồ đệ của Cầu Hồn Ảnh vì sau này ta sẽ làm sát thủ các ngươi cũng biết làm sát thủ là giết người còn có rất nhiều kẻ địch và nhiệm vũ chỉ có sống hoặc chết ... Cầu Hồn Ảnh nói 3 ngày sau sẽ tới đón ta đi để tu luyện thời gian dài thì 5 năm ngắn thì 3 năm các ngươi muốn theo ta hay ở lại ta đều không trách các ngươi quyết định đi hãy nhớ suy nghĩ cho kỉ” Lãnh Băng nói dù sau nếu các nàng không đi thì sẽ cho họ một số tiền để ra phủ mà không cần phải hầu hạ ai cả ... nghe xong Lãnh Băng nói Tiểu Đào cùng tiểu Mận quỳ xuống nói
“ Tiểu thư người đừng đuổi chúng em đi mạng là tiểu thư cứu vì vậy người đi đâu chúng em theo đó nhất định sẽ học thật tốt để bảo vệ người dù hinh sinh tính mạng “ tiểu thư là người tốt nhất với các nàng nhất nếu không phải năm đó tiểu thư cứu mạng thì có lẻ các nàng bị họ bán vô lầu xanh hoặc làm thị thiếp rồi tuy tiểu thư lúc trước có hơi ngốc nhưng rất tốt ...mặc kệ vì sao tiểu thư thay đổi không quan trọng chỉ cần là tiểu thư của các nàng là được nếu vì tiểu thư mà trả giá các nàng cũng bằng lòng
“ Hảo vậy tối mai xuất phát về phòng chuẩn bị đi” có vẻ các nàng rất trung thành nhưng dù có trung thành đến mấy nàng cũng sẽ không tinh kiếp trước đã là một bài học cho nàng
“ tiểu thư ngươì có tính nói cho lão gia không “ tiểu Mận hỏi
“ Ngày mai ta sẽ nói không có vc gì nữa thì lui đi “
“ tiểu thư chúng em lui ra trước người nghĩ ngơi đi “ nói 2 nàng đi ra khép cửa lại
Lãnh Băng trong lòng suy nghĩ ngày mai đã là ngày cuối cùng chắc có nhiều chuyện làm rồi đây ... ngày hôm sau Lãnh Băng đã tới tìm Lãnh Chis Viễn để nói chuyện
“ lão gia có đại tiểu thư tơí tìm “ hạ nhân chạy vào báo
“ Ân cho nàng vào” Lãnh chí Viễn nói
“ Dạ “ nói xong hạ nhân lui ra nói
“ Đại tiểu thư lão gia chờ người bên trong “
Lãnh Băng bước vào gọi
“ Phụ thân “
“ Ân con ngồi đi hôm nay tới tìm ta có chuyện gì sao “
“ đúng vậy con có chuyện muốn nói với người “
“ Hảo nói đi ta nghe”
“ Phụ thân cũng bt ta không còn ngốc như lúc trước nữa lúc trước vì người không có trong phủ ta bị mọi người trong phủ ức hiếp khinh dễ nên mới giả ngốc vì như vậy họ mới bớt khinh dễ ta mà người cũng không thường xuyên ở phủ nên ta chịu đựng hiên tại ta muốn theo một vị sư học y lâu sẽ 5 năm nhanh sẽ 3 năm ta chỉ muốn nói với người như vậy thôi “ hừ chuyện lúc trước thân sát này bị khinh dễ sẵn đây ta nói cho hắn bt luôn
“ Là phụ thân không chăm sóc dc cho con khiến con chịu út ức nếu con thích học y như vậy thì đi đi “ Lãnh Chí Viễn thật không nghe ngờ chuyện là như vậy có lẽ bao năm này đã út ức cho nàng nếu nàng đã thích vậy thì cứ để nàng đi đi
“ cảm ơn người phụ thân “ thấy vẻ mắt đầy hối hận của hắn Lãnh Băng thầm nói “ nên quản tốt vợ của ngươi nếu không sau này đừng trách nàng “
“ Bao giờ thì đi “
“ tối nay mà phụ thân nếu ai hỏi thì cứ nói ta đi du ngoạn 3 năm sau sẽ về “ Lãnh Băng nhắc
“ nhanh như vậy dc ta bt rồi “
“ Ân nhờ người nói với caca luôn vậy “ ta sợ hắn sẽ không cho ta đi còn luyện tiết với ta
“ dc ta sẽ nói”
“ Vậy phụ thân ta đi trước “ noí xông hướng cửa đi nhưng khi tới cửa chợt nghe một câu nói
“ Băng Nhi nơi này mãi là nhà con nhớ còn có ta và caca đợi con trở lại “ giọng Lãnh Chí Viễn buồn rầu nói
“ Ân con sẽ nhớ tạm biệt “ Lãnh Băng vẫn như thường không có lưu luyến cùng đau buồn khi xa nhà vì đây căn bản không phải là nhà của mình ...
CHƯƠNG 8 ĐÃ HẤT CẢM ƠN ĐÃ ỦN HỘ ... MÌNH YÊU CÁC BẠN ^^