Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 90




Lang Minh Triết đưa Nhã Tịnh về lại tẩm cung, hắn hiểu rõ nàng sẽ không làm như vậy. Sau tất cả những gì hắn trải qua cùng nàng. Tư Hạ nghe tin vội chạy tới, vừa mới tới liền thấy Nhã Tịnh đang được Lang Minh Triết ôm trong lòng. Ganh ghét khiến nàng ta muốn tức điên, rõ ràng người gặp Lang Minh Triết trước là nàng ta, người cứu Lang Minh Triết cũng là nàng ta. Tại sao mọi yêu thương Lang Minh Triết lại dành cho một mình Nhã Tịnh?

- Hoàng thượng!

Nghe tiếng Tư Hạ, Nhã Tịnh vẫn không buồn phản ứng. Như con rối vải, không quan tâm tới sự đời. Lang Minh Triết biết, bây giờ nàng không muốn phiền phức liền phất tay.

- Tư Hạ công chúa, Hoàng hậu hôm nay đang mệt. Ta cần chăm sóc nàng, không thể tiếp người!

Tư Hạ cố ý không hiểu, liền muốn tiến tới nhưng bị hộ vệ của hắn ngăn lại.

- Công chúa Tư Hạ, ta nói gì khiến người khó hiểu sao?

Lúc trước để nàng ta lại, một phần vì muốn đè ép nàng, một phần khác vì muốn thấy nàng ghen. Giờ hắn hối hận rồi, nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng nhẹ nhàng dùng hơi ấm của mình sưởi cho nàng. Nhã Tịnh rút lại tay về, Lang Minh Triết hụt hẫng nhìn vào ánh mắt trống rỗng kia.

- Ta không trách người, người cũng không cần thương hại ta. Người bây giờ có thể thả ta đi chưa?

- Người đâu! Đưa Tư Hạ công chúa ra ngoài!

Tư Hạ chưa kịp nói gì đã bị kéo đi, Lang Minh Triết vẫn nhìn chằm chằm khuân mặt nhỏ của nàng. Nhã Tịnh cuối cùng vẫn ngẩng mặt lên nhìn hắn, khi hai ánh mắt chạm lấy nhau. Lang Minh Triết tự thấy nhói trong lòng.

- Ta có quyền lực, cũng có rất nhiều vàng bạc! Đây là đất nước của ta, giang sơn của ta! Toàn bộ, đều là tiền tài của ta! Nàng không phải rất thích tiền tài hay sao? Ta đã cho nàng làm chủ rồi, sao nàng vẫn muốn rời đi?

- Đúng vậy, bệ hạ có tất cả! Nhưng người tính toán quá rồi! Người tính toán việc lên ngôi, tính toán cả chuyện tình cảm của chúng ta!

- Nàng muốn bỏ lại tiểu Bảo sao? Nàng biết Tiểu Bảo nếu ở lại sẽ như nào mà? Đúng không?

Lang Minh Triết vuốt ve má của nàng, Nhã Tịnh nhìn lên hắn.

- Người nỡ sao?

- Đế vương vô tình, nàng muốn thử không?

Từ bờ má, Lang Minh Triết vuốt ve tới cổ nàng. Vết trai sạn trên tay hắn như nhắc nhở nàng rằng, hắn thật ra là một kẻ máu lạnh vô tình biết mấy. Vậy mà nàng lại rơi vào cái bẫy tình ái này với một kẻ nguy hiểm, ha! Đúng là tự mình hại mình nhỉ?

- Dù ta có giết mẫu thân mình, người vẫn muốn giữ ta lại?

- Nàng nghĩ ta sẽ tin sao? Ta với nàng tuy chưa quen nhau quá lâu, nhưng ta biết nàng sẽ không bao giờ làm việc ấy!

- Ta có thể giết cả bệ hạ!

- Việc đó thì ta tin!

Nhã Tịnh lại khó hiểu nhìn hắn, Lang Minh Triết điên rồi sao?

- Người sẵn lòng để một kẻ nguy hiểm như ta cạnh người sao?

- Ta sẽ cùng chết với nàng!

Được rồi, ta không muốn chết cùng người. Nhã Tịnh rời khỏi Lang Minh Triết, nàng sẽ chuyển tới căn phòng của mẫu thân để chịu tang người.

Ba ngày, ba ngày sau, Nhã Tịnh mới bước ra ngoài. Mẫu thân nàng đã được âm thầm đem đi mai táng, bởi lẽ thân phận mẫu thân nàng không được phép làm quá rầm rộ. Nhã Tịnh chọn một nơi địa thế tốt, mong rằng kiếp sau người có thể sống tốt hơn!

- Hoàng hậu!

A Hoa ôm Thiệu Huy đi tới, nhìn đứa bé bập bẹ mỉm cười vẫy vẫy với nàng. Nhã Tịnh ôm thằng bé vào lòng, bây giờ quả thực là nàng chẳng thể làm gì khác nhỉ?

- Con nói xem, nếu ta rời đi. Sau này con có hận mẫu thân không?

A Hoa nhìn nàng, hai mắt đã đẫm lệ.

- Chủ nhân!

Nàng quen thuộc xoa đầu A Hoa như an ủi nàng ấy, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bước tới.

- Nếu nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đi!

- Ta không muốn ai mạo hiểm vì ta nữa, nếu không đi được thì thôi! Chỉ là chôn vùi xác mục trong cung cấm thôi mà, nếu không thể sống như mình mong muốn. Ở đâu cũng có gì khác nhau?

Lại qua nửa tháng, Nhã Tịnh hết hạn cấm cửa. Lang Minh Triết lúc đó mới bước vào, nhìn nàng bờ môi tái nhợt bỗng chốc hắn sợ hãi vội chạy tới xem nàng. Nhã Tịnh nghe thấy tiếng động liền mở mắn ra, nàng nhìn thấy hắn vẻ mặt lo sợ liền thấy buồn cười.

- Ta không ngu ngốc tới mức sẽ tự sát đâu!

Lang Minh Triết thu lại vẻ hốt hoảng kia, che dấu đi thất thố hắn liền ho khan quay đi.

- Nàng hôm nay rất mệt mỏi sao?

- Hôm qua thái tử sốt, ta cả đêm chăm. Có lẽ hơi mệt!

- Bây giờ đã hết lệnh cấm túc, nàng có thể ra ngoài đi dạo rồi!

Nhã Tịnh tặc lưỡi, có gì khác nhau sao? Nàng tuy mang lệnh cấm túc nhưng vẫn thường lượn ra ngoài, có lệnh này hay không với nàng cũng không khác nhau lắm.

- Được, ta biết rồi!

Nói rồi nàng lại gần trước gương, mang ý muốn trang điểm. Lang Minh Triết quen thuộc bước tới chải tóc cho nàng, Nhã Tịnh cũng không cấm cản hắn.

À! Nàng nhớ ra rồi! Nếu vậy Lang Minh Triết đêm nay chắc lại tới đây ngủ nhỉ?

Khi nàng vừa bước ra ngoài, giác quan nhạy bén cho nàng biết có ánh mắt cay nghiệt nhìn vào nàng. Nhã Tịnh nhếch môi, đúng là vui nhỉ? Được, nếu nàng ta muốn chơi, nàng sẽ chơi cùng ả!

Nhã Tịnh đi tới hồ sen dạo, Tư Hạ lập tức vui vẻ đi tới.

- Hoàng hậu, người đúng là rảnh rỗi nhỉ? Cả ngày đều thấy người vui vẻ cùng đám hạ nhân, xong rồi lại đi dạo. Sự vụ trong cung cũng thật ít!

Cà khịa nàng vô dụng sao? Nhã Tịnh cho trái nho vào miệng cười, chậc. Đúng là nàng hơi rảnh rồi!

- Đúng thật, ta cũng rất rảnh đấy! Ngươi biết không, trong hậu cung này có một mình ta làm chủ, cũng không có các phi tần khác. Chậc, đường thông thoáng một mình ta bước, phòng trống vắng nhiều nên mới có chỗ ở cho Tư Hạ công chúa! Vì ít người nên việc cũng không quá nhiều, vừa hay! Ta rất rảnh!

- Sắp tới là lễ hội mùa thu, có rất nhiều vương công quý tộc tới thi tài săn bắn, người là mẫu nghi thiên hạ. Không muốn thử một chút, đem tài năng bắn vài con lấy lòng Hoàng thượng sao?

- Phu quân ta thì ta cần gì lấy lòng? Hơn nữa nhóm quan lại với ta, ta cũng không thân thiết. Chúng ta không được phép nhiếp chính, can thiệp tình hình đất nước. Chắc Tư Hạ công chúa không biết, chưa kể tới ta thân thể yếu ớt. Không thể làm những việc nặng, bệ hạ cũng từng nói. Ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, còn lại không cần làm gì!

Tức không? Ha, trong khi ngươi phải chạy đi lấy lòng, gây dựng người ủng hộ. Ta lại chỉ cần ngồi đó, người ngươi muốn chiếm tâm tư lại đi lấy lòng ta. Chậc, đúng là đáng thương.

- Ngươi vì sao lại thích bệ hạ tới vậy? Chấp nhận rời xa quê nhà, tới một nơi lạ lẫm vì hắn. Đáng sao?

Tư Hạ có chút bất ngờ nghe nàng hỏi, nàng ta quay đi.

- Vì chàng, ta có thể không màng xa nhà! Nếu chàng thích, ta cũng có thể giả vờ đoan trang thục nữ! Cũng có thể học thêu thùa! Nhưng ngươi lại không vậy, ta nghe nói rồi. Ngươi luôn có ước vọng muốn rời khỏi nơi này, nhưng chàng sẽ không cho ngươi đi! Vậy nên, ngươi chết đi! Chỉ cần ngươi chết, ước nguyện của ta và ngươi sẽ đều thành! Ta nghe nói đồ ăn của ngươi luôn được Hoàng thượng kiểm chứng, ngay cả người cạnh ngươi cũng đều là người của chàng! Ta đây có một loại độc, đủ cho ngươi chết trong êm ái! Ngươi có thể thử!

Nàng ta đưa cho nàng một túi bột giấy nhỏ, Nhã Tịnh ngược lại có chút buồn cười. Cái tình huống gì đây? Ai lại có thể viết ra cái kịch bản nực cười như vậy? Điên rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.