Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 145: Cách biệt âm dương




Ca ca!

Nhìn thân xác đã lạnh của Ý Hiên, Nhã Tịnh cố gắng gọi hắn bằng cái danh nàng chưa từng gọi.

- Ca ca!

Cuối cùng vẫn là sự lạnh lẽo ấy, Nhã Tịnh siết chặt tay. Giọt lệ đã vương trên chiếc cằm nhỏ nhắn, bộ hỉ phục vẫn đang giấu trong căn phòng kín. Y còn chưa được xem, chưa được thử. Còn quà cưới nàng tặng, là căn nhà họ cùng nhau vẽ ra khi lúc trước cùng nhau mộng tưởng căn nhà mơ ước sau này. Cuối cùng, quà không tới tay, người cũng chẳng còn.

Nàng quỳ xuống bên cạnh A Vệ, tay nắm lấy tay Ý Hiên. Hơi ấm vẫn còn vương, nhưng người đã không còn hơi thở. Nước mắt mặn chát rơi trên cánh tay kia, đã chẳng còn ai đưa khăn nữa.

- Ý Hiên ca ca!

Nàng, thật lòng coi hắn như ca ca! Là nàng đã hại chết hắn rồi, hại chết người nàng xem như ca ca!

- A Vệ, huynh đưa huynh ấy về cùng ta! Chúng ta vẫn phải tổ chức tang lễ cho huynh ấy!

A Vệ như không nghe, vẫn ôm chặt xác Ý Hiên.

- Huynh ấy chỉ đang ngủ mà thôi, huynh ấy đã hứa sẽ cùng ta đi tới cuối đời rồi! Chờ người có thể quy ẩn, chúng ta sẽ quy ẩn cùng người. Huynh ấy đã hứa rồi!

Nén lại nghẹn ngào trong đáy họng, không ai muốn tin rằng người ấy đã rời đi!

- Nhưng, huynh ấy đã đi thật rồi! Đi thật rồi!

Nàng tay bấm thật chặt, máu đã nhỏ xuống nhưng nàng vẫn như không hay biết. Tiếng gió lay động, Nhã Tịnh cảm nhận được, lại là luồng sát khí quen thuộc ấy!

- Cẩn thận!

Nàng cầm kiếm lên, nhanh nhẹn thoát được trận ám khí đầu tiên. A Vệ vẫn như kẻ vô hồn, không hề động đậy. Tứ phía đều có địch, nàng biết. Hẳn là ám vệ của chúng!

- Hay lắm! Các ngươi đến rất đúng lúc! Dám đụng tới người của chúng ta, các ngươi chết chắc rồi!

Những kẻ đeo mặt nạ cũng dần hiện thân, trên cổ chúng đều có cùng một hình xăm cổ quái! Chính là hình xăm nàng đã thấy từ trước tới nay, không thể thoát được sự đeo bám của chúng. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ chúng là của một sơn trại. Nhưng, sau này nàng đã nhận ra. Từng quốc gia đều có người của chúng, bọn chúng lẫn vào đám phú thương, nông dân, ăn mày! Thậm chí là cả Hoàng Thất, khi tới Khánh Quốc, nàng đã cho điều tra. Quả nhiên, ở đây cũng có. Nàng những năm này cố gắng nước sông không phạm nước giếng với chúng, chỉ âm thầm điều tra. Tại sao?

- Nói! Tại sao các ngươi lại muốn khiến ta đau khổ?

Bọn chúng không nói một lời, vung kiếm lên lao về phía nàng. Hóa bi thương thành lực lượng, nàng đem toàn bộ sức mạnh chiến đấu với đám bọn chúng. Nếu như kẻ đó đã khơi mào xâm phạm, vậy đừng trách nàng khiến chúng sống không bằng chết!

Nhã Tịnh âm ngoan, đem kiếm không ngần ngại hạ sát chúng. Từng đường kiếm cắt đứt gân cốt chúng, cuối cùng mới giết chúng khiến cho từng kẻ chết trong đau đớn.

Ai làm hại người của nàng một, nàng sẽ hại chúng mười!

Từng luồng ám khí từ tứ phương phóng tới, đã không biết lần này là lần thứ bao nhiêu. Cuối cùng vẫn có cái găm vào da thịt nàng, Nhã Tịnh tuy đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. A Vệ lúc này nhìn thấy hình xăm cái xác ngã cạnh hắn, hoàn hồn trở lại, đem ánh mắt lạnh lẽo cầm kiếm.

- Hôm nay, toàn bộ đều phải chết! Chết, chết hết đi!

Hắn hai mắt đỏ ngầu, tẩu hỏa nhập ma mà lao tới, đối diện với những ám khí kia như không hề bận tâm. Dù bị đâm trúng cũng không đau, như vậy lao vào rừng sâu. Tuy nàng muốn chạy theo hắn, nhưng xác thịt Ý Hiên vẫn ở đây. Nàng e hắn sẽ cướp xác làm những chuyện tàn nhẫn hơn.

Đối mặt với một đám người tiếp tục xông tới, cuối cùng nàng đành phải ôm lấy xác Ý Hiên vác ra sau người, vừa bảo vệ xác hắn vừa chiến đấu. Võ công giang hồ thâm sâu khó lường, nàng vì bảo vệ xác hắn cắn răng chịu những nhát kiếm xuyên qua máu thịt. Khi nàng toàn thân ngập máu, A Hoa cảm thấy không ổn mới chạy tới.

- Chủ tử!

Thấy tới thêm người, bọn chúng mới rút đi. A Hoa nhìn nàng, một thân máu tươi vẫn đứng hiên ngang, không chùn bước phía sau như đang địu thêm một người.

- Đó là...

Lúc này, Nhã Tịnh chẳng thể nghĩ gì thêm.

- Hãy trông trừng ca ca giúp ta, ta phải đi!

Hạ Ý Hiên xuống, Nhã Tịnh đuổi theo hướng A Vệ rời đi.

- Tiểu thư!

Cuối cùng, vẫn là không thấy bóng dáng nàng. Nhã Tịnh run rẩy, trong ngày hôm nay với nàng mất đi một người là quá đủ rồi...

Tiếng gió vút qua, Nhã Tịnh sợ hãi muốn chạy nhanh hơn nhưng không thể.

A Vệ đứng đó, toàn thân đẫm máu nhưng môi hắn lại đang nở một nụ cười. Một nụ cười như được giải thoát...

- A Vệ!

Nàng hét lên, nhưng hắn chẳng bận tâm nữa. Một tiễn xuyên tâm, hắn sắp được gặp người hắn yêu rồi!

- A Vệ!

Khi nàng chạy tới, hắn đã ngã xuống nền đất. Nhã Tịnh chạy tới, đỡ lấy A Vệ dậy. Nàng nước mắt lại rơi, A Vệ mỉm cười.

- Đa tạ muội, đã khóc vì chúng ta! Trong lòng ta hay Ý Hiên mãi xem muội là người nhà. Ta mong, muội hãy sống thật hạnh phúc, y phục muội may, ta không mặc được rồi!

Vừa nói, hắn liền buông tay đang nắm lấy tay nàng. Nhã Tịnh nín nhịn đau thương, đem xác của A Vệ vác lên trên người. Nàng nghe tiếng bọn chúng đã chạy xa rồi, đau đớn nàng đem hắn trở lại chỗ cũ. A Hoa đang khóc lóc bên cạnh Ý Hiên. Nhã Tịnh nhẫn nhịn, vỗ vai A Hoa.

- Giúp ta đem Ý Hiên về!

A Hoa lau nước mắt nhẹ gật đầu, cổng thành náo nhiệt. Chữ "Hỉ" vẫn dán đỏ khắp nơi. Đèn lồng đỏ, niềm vui vẫn nở trên khuân mặt mọi người.

Khi nhìn thấy nàng cùng A Hoa, cả người đầy máu tiến vào dân chúng bỗng dưng sợ hãi.

- Công chúa, người không sao chứ? Công chúa! Người đâu, công chúa gặp chuyện rồi!

Người này đồn người kia, tạo thành một đường trải rộng đưa nàng trở lại lều. Hoa cưới vẫn ở đó, tươi mát như việc ngày mai sẽ đón lấy hạnh phúc. Cuối cùng, vẫn không sử dụng.

A Hoa vừa đi vừa rơi nước mắt, nàng bặm môi. Lúc này, nàng không thể khóc. Người dân đang nhìn nàng, nàng không muốn để mọi người thấy bản thân yếu đuối. Dù trong lòng như có hàng ngàn kẻ xâu xé, nàng vẫn phải điềm tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.