Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 7-2




Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Sa Lãng Thần lộ ra một vẻ kinh ngạc, không dám tin cẩn thận nhìn kỹ nàng, ánh mắt sắc bén kia giống như muốn xuyên thấu da thịt của nàng, thẳng đến hồn phách của nàng.

"Vậy ngươi là ai? Làm sao lại ở trong thân thể Vu Nguyệt Oanh?" Hắn chất vấn.

"Nói ra sợ rằng ngươi sẽ không tin, chuyện này nếu không phải là xảy ra ở trên người ta, ta cũng rất khó tin." Nàng cười khổ nói, "Hồn phách của ta là từ một thời không khác, một cái thế giới khác mà đến. Ta cũng không biết mình tại sao tới đây, lại vì sao mà đến, chỉ nhớ rõ lúc đó sau khi xe của ta bị đụng trúng, đợi ta khôi phục lại ý thức, đã đi tới cái thế giới này......"

Vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn hắn, rủ rỉ nói chính nàng đến bây giờ cũng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được chuyện đã trải qua.

"...... Cho nên ngươi cứ như vậy thay thế vốn là Vu Nguyệt Oanh, gả cho ta?!" Nghe xong, mặc dù Sa Lãng Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trực giác của hắn tin những gì nàng nói.

"Ừ." Phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của hắn hình như không có quá nhiều hoài nghi, Triệu Như Hi có chút ngoài ý muốn, "Ngươi tin tất cả những điều ta vừa nói?"

"Như thế cho nên, tại sao ngươi lại biết làm món ăn mà đến La sư phụ cũng chưa từng nghe qua, còn có tại sao lại nhảy loại điệu múa ta chưa từng thấy qua, tính tình của ngươi cũng rất khác với Vu Nguyệt Oanh chân chính, những thứ này đều đã có câu trả lời rồi" Đây là nguyên nhân hắn tin tưởng nàng.

"Đúng vậy, những thức ăn và vũ điệu kia đều là tại một thế giới khác ta học được." Nàng gật đầu, tiếp yêu cầu nói: "Hiện tại đến lượt ngươi nói ra hung thủ là người nào rồi."

"Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi phải đồng ý với ta không thể hành động thiếu suy nghĩ." Trước tiên Sa Lãng Thần phải lấy được cam đoan của nàng, hắn cũng không thể chịu đựng được nàng lại bị một chút xíu tổn thương, "Ngươi yên tâm, ta từng hứa với ngươi sẽ nghiêm trị hung thủ, thì  tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta"

Hiểu đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn, Triệu Như Hi  hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi." Coi như sẽ muộn một chút, nhưng chỉ cần thù của Trăn nhi có thể báo là tốt rồi.

Sa Lãng Thần khẽ nói ra một cái tên, "Hung thủ là Mạnh Băng."

"Mạnh Băng là ai?" Mặt nàng lộ vẻ nghi ngờ.

"Chính là Băng phu nhân."

"Là nàng?! Trăn nhi cùng với nàng ta không thù không oán, nàng ta vì sao phải sát hại Trăn nhi?"

"Thật ra Trăn nhi là gian tế Cửu hoàng tử phái tới." Bởi vì nàng không phải Vu Nguyệt Oanh chân chính, Sa Lãng Thần cho là nói cho nàng biết chuyện bí mật này cũng không sao.

Vẻ mặt Triệu Như Hi kinh ngạc."Điều này sao có thể, nàng cùng Uyển Uyển và Vu Nguyệt Oanh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở phủ Nhạc Bình Hầu, làm sao có thể sẽ là gian tế gì của Cửu hoàng tử?"

Hiếm thấy Sa Lãng Thần tính tình nhẫn nại giải thích với nàng, "Nhạc Bình hầu là biểu cữu của mẫu phi Cửu hoàng tử, coi như là người của phái Cửu hoàng tử, vì vậy khi nữ nhi xuất giá thì Nhạc Bình hầu dặn dò thị tỳ theo gả cùng nữ nhi, sau khi đến  vương phủ phải tùy thời báo tình hình trong vương phủ về Đô thành."

Có lẽ ban đầu Nhạc Bình hầu vốn là muốn giao phó chuyện này cho nữ nhi, nhưng nữ nhi vì đào hôn lại cùng tình lang uống thuốc độc, nơi nào còn chịu nghe ông ta sắp xếp, cho nên ông ta giao chuyện này cho Trăn nhi.

Nàng giật mình mở to mắt, Trăn nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với nàng

Sa Lãng Thần lại nói tiếp: "Hôm đó nàng nhờ vào đi ra ngoài mua thuốc cho ngươi, thuận tiện truyền tin tức trở về Đô thành, kết quả chuyện này bị tỳ nữ bên cạnh Mạnh Băng phát hiện, nàng ta tùy thời bắt Trăn nhi đi, cũng lặng lẽ mang về vương phủ, giao cho Mạnh Băng tra hỏi, tra hỏi xong, Mạnh Băng giết nàng bịt miệng, cũng sai người đưa thi thể nàng đến trước cửa của ngươi, muốn dựa vào cái này giá họa cho Yến phu nhân."

Thiệu  Ấn Hành đã tốn 3 ngày tra ra chuyện này, Mạnh Băng cho là hành động việc làm của mình thần không biết quỷ không hay, nhưng nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, Thiệu Ấn Hành dẫn người đi theo tuyến đường ngày hôm đó Trăn nhi đi ra ngoài mua thuốc, một đường tìm tòi tỉ mỉ, tra hỏi hơn trăm người cùng với mười cửa hàng, cuối cùng tra ra được có người nhìn thấy tình hình lúc Trăn nhi bị bắt.

Hắn tìm đến họa sĩ, dựa theo người nọ miêu tả, vẽ ra dung mạo người lúc ấy bắt Trăn nhi, sau khi thẩm tra đối chiếu thì phát hiện, nữ tử này là một tỳ nữ bên cạnh Mạnh Băng tên là Đào Hoa.

Trở lại Vương phủ, Thiệu Ấn Hành không có kinh động Mạnh Băng, lặng lẽ bắt Đào Hoa tới thẩm vấn, cuối cùng nàng thú nhận tất cả tội ác.

Thiệu Ấn Hành thẩm vấn xong, cũng không giết nàng, mà là đang đe dọa dụ dỗ thu mua nàng, lại thả nàng trở về bên cạnh Mạnh Băng làm nội ứng.

Nghe xong, Triệu Như Hi kinh ngạc rất lâu mới hồi thần, nàng thật không ngờ trong vương phủ giữa cơ thiếp tranh đấu, nhưng lại dính dáng đến hoàng tử.

"Vậy chẳng lẽ Mạnh Băng cũng là cái gian tế gì sao?"

"Nàng là người của Đại hoàng tử."

Những năm gần đây, Đại hoàng tử lợi dụng không ít người, dưới chiêu bài danh nghĩa khác nhau dâng lên các loại mỹ nhân cho hắn, Mạnh Băng chính là một người trong đó, người lúc trước chết đi Sương phu nhân cũng là người Đại hoàng tử phái tới, Thiệu Ấn Hành  âm thầm thiết kế xúi giục, khiến Yến phu nhân giết nàng.

"Tại sao những hoàng tử này phải phái người ẩn nấp ở vương phủ?" Triệu Như Hi đầy bụng nghi ngờ. Hắn không phải chỉ là Vương Gia ư, những hoàng tử kia phái người tới vương phủ của hắn để làm cái gì? Coi như bọn họ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không phải nên trong hoàng cung tranh nhau mới đúng sao?

"Ngoài đám người Đại hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, còn có Tứ hoàng tử mới qua đời không lâu, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng phái người xâm nhập vào trong vương phủ, giám thị từng cử động của bổn vương"

Nghĩ đến một cái khả năng, nàng kinh ngạc bật thốt lên, "Chẳng lẽ ngươi muốn soán vị mưu phản?"

Suy nghĩ này của nàng thật sự ngây thơ, để cho hắn không nhịn được buồn cười khiển trách, "Ngươi nghĩ đi đâu vậy,  Bổn vương làm sao sẽ mưu phản."

"Vậy vì sao bọn họ đều phái người tới giám thị ngươi?."

"Hoàng thượng tuổi già sức yếu, lại chưa lập thái tử, vì vậy mấy vị hoàng tử lén lút tranh đấu gay gắt, rối rít muốn lôi kéo Bổn vương giúp đỡ, giúp đoạt được ngôi vị hoàng đế, vì vậy mới có thể nhờ vào tiến dâng các loại mỹ nhân, muốn lấy lòng Bổn vương, để lấy được sự ủng hộ của Bổn vương."

Tĩnh An vương tôn quý, chỉ xếp sau Hoàng đế, vả lại các đời kế nhiệm  Tĩnh An vương đều rất là ưu tú, cai trị hai mươi lăm tòa thành trì phồn vinh thịnh vượng, bách tính( dân chúng)đều có thể an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, làm cho dân chúng các vùng khác  yêu thích và ngưỡng mộ không dứt.

Những năm gần đây Hoàng đế thích việc lớn hám công to ( tham vọng), tạo thành quốc khố trống rỗng, không thể không nhiều lần hạ lệnh thu thuế nặng cắt cổ, làm cho dân chúng vương triều Đại Thịnh khổ không thể tả, cho nên có không ít dân chúng mang theo già trẻ tìm nơi nương tựa mà đến, nhưng Hoàng đế e sợ toàn bộ dân chúng đều nhắm tới đất phong của hắn, hạ lệnh nghiêm cấm.

Nhưng cũng vì vậy làm cho uy vọng của hắn ở vương triều Đại Thịnh càng sâu, nếu có được sự ủng hộ của hắn, đối với sự nghiệp giành ngôi vị hoàng đế không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh.

Triệu Như Hi không ngờ trong vương phủ cách xa Đô thành, lại cũng không thoát được tranh giành đoạt đích. Nàng đột nhiên hiểu được, đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân hắn cố ý dung túng những cơ thiếp kia tự giết lẫn nhau, mà Trăn nhi chính là vật hy sinh trong sự tranh đấu.

Nàng vẫn cho là chỉ cần mình khiêm tốn sống qua ngày, thì sẽ không gây ra chuyện, không ngờ nàng đã sớm ở trong gió lốc, chỉ là một mực không tự biết.

Giải thích xong chuyện trải qua cho nàng, Sa Lãng Thần tiếp tục yêu cầu nói: "Nói cho Bổn vương nghe một chút chỗ ngươi vốn lớn lên đó, còn có tên thật của ngươi."

Triệu Như Hi còn chưa hồi hồn từ chân tướng rung động hắn vừa cho biết, sững sờ nhìn hắn một lát, mới chậm rãi nói: "Ta tên thật là Triệu Như Hi, thế giới ta vốn sinh hoạt kia cùng nơi này rất khác nhau......" Nhắc tới quê quán, giọng nói và vẻ mặt của nàng nhiều hơn một vẻ hoài niệm.

Bao gồm nơi đó có điện nơi này không có, còn có các loại thiết bị điện tử tân tiến và các phương tiện giao thông...... Nàng nhớ đến cái gì nói cái nấy.

Sa Lãng Thần yên lặng lắng nghe, khuôn mặt lạnh lùng thay đổi theo những gì nàng nói, thỉnh thoảng mặt lộ vẻ suy tư, thỉnh thoảng nhướng mày kiếm.

Cuối cùng nàng nói: "Quốc gia của ta đã không còn Quý tộc, là xã hội pháp luật cai trị, tất cả theo pháp luật mà trị, không giống nơi này, là xã hội con người cai trị, sự sống chết của bách tính, chỉ dựa vào một câu nói của người trên cao." Mặc dù luật pháp cũng thường có chỗ không công bằng, nhưng cùng nơi này so sánh vẫn là tốt hơn nhiều.

Một đôi tròng mắt đen của Sa Lãng Thần nhìn nàng." Hình như ngươi rất bất mãn?"

Triệu Như Hi lắc đầu một cái."Nơi này có chế độ quy tắc của nơi này, ta không có ý thay đổi cái gì, cũng không có năng lực thay đổi."

Một xã hội muốn có sự thay đổi lớn, đầu tiên dân chúng phải tự giác, tranh thủ quyền lợi của mình, tiếp theo còn cần phải trải qua một đoạn rất dài đau đớn và rối loạn, trật tự mới có thể dần dần hình thành, mà hiển nhiên nơi này vẫn chưa tới lúc để thay đổi lớn

Nơi này giống như xã hội Trung quốc cổ đại thời Tống, Minh, dân phong bảo thủ mà phong kiến, coi trọng hoàng quyền mà khinh thường dân quyền.

Sa Lãng Thần chợt hỏi, "Mẹ là cái gì?" Nàng lúc trước mê sảng luôn kêu hai chữ này.

" Có nghĩa là mẫu thân, ngươi nghe được từ đâu?" Nàng quái lạ hỏi.

Có lẽ bí mật lớn nhất của nàng đã cho hắn biết,  vả lại hắn không gặp bất kỳ khó khăn đã tin nàng, làm cho tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn, có thể nói chuyện với hắn tự nhiên hơn.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ thương tiếc." Lúc ngươi ngủ mê man luôn gọi mẹ."

"Mẫu thân ta đã qua đời rồi, lúc trước trong giấc mộng ta mơ thấy bà, bà nhất quyết đuổi ta trở về......" Nói tới chỗ này, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.

Cảnh trong mộng đã rất mơ hồ, nàng chỉ nhớ nhìn thấy mẫu thân, rất vui mừng chạy lên trước muốn ôm lấy bà, nhưng bà lại lùi thật xa không chịu để cho nàng ôm, còn liên tục vẫy tay xua đuổi nàng, "Hài tử, trở về, mau trở về."

Nàng quá nhớ mẫu thân, vì vậy khóc xin bà, "Mẹ, dẫn con đi, con muốn về nhà...... Dẫn con trở về......"

"Ngươi đã không thể quay về, an tâm ở lại đây đi." Sa Lãng Thần ngồi ở mép giường, vòng hai tay thân mật  ôm nàng.

Biết được nàng không phải Vu Nguyệt Oanh chân chính, hắn đã hoàn toàn tiêu tan hoài nghi với nàng, thì dường như giữa hai người họ lại mở ra một cánh cửa, có thể không cố kỵ đối đãi thản nhiên với nàng, trái tim của hắn cũng theo vậy mở ra một cánh cửa chào đón nàng, không còn chỗ băn khoăn, bảy tỏ ra ngoài sự yêu thích đối với nàng.

Triệu Như Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đón nhận ánh mắt nóng rực của hắn, lòng của nàng khẽ run, có chút e lệ cùng không biết làm sao, nàng cúi đầu muốn tránh tầm mắt nóng bỏng kia của hắn, thế nhưng hắn lại không chịu để cho nàng tránh ra, nâng cằm của nàng lên, giọng nói rất nhẹ, lại ẩn chứa  mệnh lệnh không cho cự tuyệt, "Ngươi đã cùng Bổn vương bái đường thành thân, thì yên tâm ở lại làm vương phi của Bổn vương đi."

Nàng hơi ngẩn ra, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, hắn muốn nàng làm thê tử chân chính của hắn, nhịp tim bởi vì lời nói của hắn mà đập nhanh như đánh trống, nàng thừa nhận nàng động lòng, nếu như nàng có thể ích kỷ một chút, nàng sẽ theo tâm ý của mình đáp lại hắn, nhưng nàng không muốn vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà làm như vậy.

Cuộc đời của hắn vẫn còn rất dài, mà con đường đời này của nàng lại sắp đi đến cuối, vẫn là không muốn cùng hắn có quá nhiều rối rắm dính dấp, tránh cho ngày sau rước lấy bi thương.

Vì vậy nàng cố ý nhắc nhở: "Vương Gia còn có mười mấy cơ thiếp."

"Ngươi không cần để bọn họ ở trong mắt, lại không qua bao lâu nữa, Bổn vương sẽ đuổi hết bọn họ ra ngoài." Hắn mượn lời này nói cho nàng biết, về sau trong vương phủ chỉ có nàng một vị vương phi như vậy, sẽ không có cơ thiếp khác nữa.

Không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Triệu Như Hi rất giật mình."Toàn bộ?"

"Toàn bộ." Sa Lãng Thần không chút do dự đáp.

"Bao gồm Mộng phu nhân?"

Thấy nàng cố ý nói tới Mộng phu nhân, trong mắt đen lạnh của Sa Lãng Thần thoáng qua ý cười, vuốt cằm nói: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Triệu Như Hi hồ nghi nhìn hắn, nàng không cho là mình có loại sức quyến rũ này, có thể làm cho hắn vì nàng vứt bỏ hết tất cả cơ thiếp.

"Mặc dù Bổn vương thu nhận bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ coi bọn họ là thiếp thất, cũng chưa từng chạm qua bọn họ." Bởi vì các nàng không có tư cách cho sinh hài tử cho hắn, hài tử của hắn chỉ có thể do nữ tử mà hắn yêu thích sinh ra.

Vì vậy mỗi lần đến chỗ những cơ thiếp đó, trên người hắn luôn chuẩn bị các loại phấn độc, những phấn độc kia sẽ không trí mạng, nhiều lắm là làm người ta hoặc là đau bụng, hoặc là toàn thân ngứa ngáy nổi mụn, hoặc là nôn mửa muốn ói, hoặc là làm cho người ta buồn ngủ, hắn nhân cơ hội cho vào trong rượu hoặc trong trà cho các nàng uống vào, sau đó sẽ mượn dịp rời đi.

Mà những cơ thiếp đó vì mặt mũi, làm sao chịu tiết lộ với người khác chuyện hắn chưa từng chạm vào người các nàng, ngược lại còn thêm mắm thêm muối khoe khoang hắn sủng ái các nàng, cộng thêm còn có người âm thầm trợ giúp, giả cũng nói giống như là sự thật.

"Điều này sao có thể? Thế Mộng phu nhân thì sao?" Triệu Như Hi vẫn có điều nghi vấn. Những người khác nàng không rõ lắm, nhưng nghe nói trong một tháng hắn đều sẽ ở chỗ Mộng phu nhân nơi đó ngủ lại vài đêm.

Hắn như đinh chém sắt đáp: "Bổn vương không có chạm qua Mộng phu nhân, chuyện này ngươi về sau sẽ biết."

Nàng tin tưởng dựa vào cá tính của hắn là khinh thường loại nói dối này, cũng không cần thiết, đối với đã từng trách lầm hắn, ở trong lòng nàng âm thầm nói với hắn tiếng xin lỗi, hôm nay hạnh phúc đặt ở ngay trước mắt, nàng lại không có năng lực có thể tiếp nhận nó, tim của nàng không nhịn được dâng lên nồng đậm chua xót.

"Vương Gia nên biết thân thể của ta không tốt lắm, ta sợ rằng...... Không có cái phúc khí hầu hạ Vương Gia." Nàng uyển chuyển nhắc nhở lần nữa, hi vọng hắn đừng dồn tâm tư lên người nàng nữa.

"Ngươi đừng lo lắng, Bổn vương sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho thân thể ngươi." Nếu hắn đã nhận định nàng rồi, thì sẽ không để cho nàng dễ dàng chết đi như vậy.

"Ngươi cũng đã nghe thấy,  lúc trước đại phu nói ta......"

Hắn ngắt lời nàng, "Không, trên đời này còn có một loại thuốc, có thể khiến người không còn đường sống có thể hồi sinh, Bổn vương sẽ nghĩ biện pháp lấy được thuốc kia."

"Thật có loại thuốc này?" Nàng hoài nghi.

"Quả thật có thuốc này." Sa Lãng Thần vô cùng khẳng định.

"Thuốc trân quý như vậy, chỉ sợ không dễ dàng lấy được thôi." Triệu Như Hi có thể tưởng tượng được nếu thật có loại thuốc cứu mạng thần kỳ như vậy, nhất định cũng rất là ít, nếu không những đại phu kia không thể nào không nhắc tới.

"Trước mắt ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, những thứ khác không cần lo ngại, thuốc này, Bổn vương sẽ nghĩ biện pháp vì ngươi lấy đến."

Nàng có chút bị hắn thuyết phục, lộ vẻ xúc động nhìn hắn, trong mắt lộ ra khát vọng được sống, nếu là nàng thật còn có thể cứu, có lẽ nàng và hắn có thể có tương lai......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.