Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 2-2




Edit: TiênTiên

Ngày hôm đó, sau giữa trưa tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết tinh khiết từ phía chân trời chậm rãi rơi xuống, khiến Triệu Như Hi đứng bên cửa sổ ngắm tuyết đầy hào hứng, mãi đến khi tỳ nữ đưa điểm tâm tới nàng mới chịu rời khỏi cửa sổ.

Ngoại trừ múa, nàng thích nhất là được thưởng thức các món ăn ngon. Có lẽ vì kiếp trước mẫu thân của nàng rất thích thức ăn ngon, nàng cũng di truyền gien của mẫu thân, chỉ cần nghe nói ở đâu có món ngon liền nghĩ cách đi ăn thử.

Mấy ngày nay, nàng đã ăn nhiều món ăn La Minh Mậu làm, đối với trù nghệ của hắn khen không ngớt. Thỉnh thoảng có ý kiến gì hoặc muốn ăn món gì, nàng sẽ nói cho hắn biết, hắn sẽ làm y theo lời của nàng, nấu cho bằng được, bởi vậy nàng ăn được không ít thức ăn ngon.

Ăn một ngụm điểm tâm đậu hủ, Triệu Như Hi có chút kinh ngạc gạt mấy thứ nguyên liệu phủ trên điểm tâm ra, liền thấy đậu hũ trắng mềm bên dưới, nàng vui mừng lẩm bẩm: “Đây không phải đậu hũ sao, nhưng làm thế nào lại ra món mặn?”

Nàng liền nhớ tới lúc trước cùng vũ đoàn đi du lịch ở đại lục, từng ăn qua một chén đậu hũ ở nơi nào đó, cũng làm từ đậu hũ nhưng lại là đậu hũ mặn. Đậu hũ ở Đài Loan thông thường đều làm thành món ngọt, rất ít khi làm thành mặn, đó là lần đầu tiên nàng ăn đậu hũ mặn.

Nàng tinh tế nhấm nháp, đậu hũ mềm mềm làm thành món mặn cũng có một hương vị đặc sắc riêng, chỉ là, bỗng nhiên nàng rất muốn ăn đậu hũ ngọt.

Vì vậy nàng viết một tờ giấy, để cho một tỳ nữ đưa cho La Minh Mậu.

La Minh Mậu nhìn thấy nguyên liệu viết trên tờ giấy có chút kinh ngạc, trầm tư một lát liền bắt đầu luộc đậu xanh, đậu đỏ, đậu phộng, lại hòa nước vào đậu hủ, nguyên bản là đậu hũ mặn trong chốc lát biến thành ngọt.

Hắn ăn một chút, phát hiện nước gừng hầm nấu vậy mà có hương vị rất ngon. Vậy nên hắn lập tức sai người múc một chén đưa tới cho Vương Phi, tiếp theo hắn lại múc một chén đưa cho Vương gia nhà mình thưởng thức.

Triệu Như Hi ăn đậu hũ ngọt được đưa tới, hoài niệm không thôi ăn liên tục mấy miếng.

”Ăn ngon thật.” Ăn đậu hũ ngọt mềm mịn, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, có lẽ do trước kia quen ăn đậu hũ ngọt, vậy nên cảm thấy đậu hũ ngọt ăn ngon hơn.

Thấy thế, Uyển Uyển tò mò hỏi: “Vương Phi, đậu hủ ngọt này thật sự ăn ngon đến vậy sao?”

”Thật sự ăn ngon, các ngươi cũng ăn thử đi.” Nàng đem chén đậu hũ còn lại đưa cho ba người các nàng.

Ba người đều tự ăn vài miếng, Uyển Uyển không nhịn được ánh mắt phát sáng: “Không thể tưởng tượng được đậu hủ làm thành món ngọt ăn lại ngon đến vậy.”

Trăn Nhi khen: “Đúng vậy nha, ăn ngon thật, hơn nữa nước gừng trong này còn làm ấm thân thể.”

Phù Dung không giống hai người hầu hạ bên người Vương Phi từ nhỏ, lúc ở chung cũng có vài phần câu nệ, không dám nghĩ cái gì thì nói cái đó, nhưng giờ phút này ánh mắt lóe sáng kia của nàng cũng không giấu được kinh hỉ.

Cùng lúc đó, Sa Lãng Thần xử lý công vụ ở thư phòng cũng đã ăn thử món đậu hũ ngọt này, rất nhanh liền ăn hết sạch chén đậu hũ.

Sau đó nhờ La Minh Mậu hắn mới biết được, đậu hũ ngọt là do Vu Nguyệt Oanh nghĩ ra, không khỏi nhớ tới điệu múa đêm đó của nàng.

Trong vương phủ, cơ thiếp am hiểu vũ đạo cũng không ít, nhưng không một người có thể nhảy khiến hắn kinh ngạc như thế.

Nghĩ đến diệu múa hôm đó, hắn đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi về phía viện của nàng.

Triệu Như Hi thấy hắn bất thình lình xuất hiện, có chút kinh ngạc.

Sa Lãng Thần không để ý tới ngạc nhiên của nàng, vừa mở miệng yêu cầu: “Bổn vương tới nhìn ngươi khiêu vũ.”

”Khiêu vũ?” Nàng nghi ngờ nhướng mày.

”Liền nhảy điệu múa hôm đó ngươi nhảy.” Trong giọng điệu của hắn lộ ra ý bắt buộc.

Triệu Như Hi không thích thái độ ra lệnh của hắn, cũng hiểu được tốt nhất không nên nghịch hắn, dù sao đây là Tĩnh An vương phủ, vì vậy cam chịu nhảy lại điệu “Phi Thiên” đêm đó.

Trước nàng làm mấy động tác ấm người, đợi tay chân cứng ngắc mềm mại xuống, lại từ từ múa, thân thể mềm mại của nàng từ từ lay động mở rộng ra, giống như nước chảy lưu loát tuyệt đẹp.

Có lẽ vì nàng nhảy không phải cam tâm tình nguyện, nên tâm tình không cách nào đắm chìm trong chuyện xưa não nùng lâm li, động tác mặc dù vẫn ưu nhã dịu dàng, lại ít đi phần cảm xúc đau xót triền miên.

Sa Lãng Thần thấy thế, mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang: “Ngừng.”

Triệu Như Hi không rõ chân tướng dừng lại.

”Ngươi nhảy không bằng đêm đó.” Hắn trực tiếp phê bình nói, nàng chỉ có thân thể múa may, không giống đêm đó cả người đều đắm chìm bên trong vũ điệu, làm người ta cảm thấy loá mắt.

Không ngờ lại bị nhìn ra, nàng có chút chột dạ giải thích: “Chuyện này… Vương Gia đột nhiên tới đây, ta nhất thời không kịp chuẩn bị.” Thân là nghệ sĩ múa, bị phê bình như thế, làm nàng cảm thấy rất xấu hổ.

Sa Lãng Thần hơi trầm ngâm, liền phân phó Phù Dung: “Ngươi đi lấy đàn.”

”Vâng” Phù Dung nhanh chóng mang tới một cây đàn: “Vương Gia, đàn đem tới rồi.”

Sa Lãng Thần tùy ý đem thanh cầm đặt trên đùi, sau khi đưa tay gảy vài dây đàn, ngước mắt dò xét nhìn nàng: “Ngươi nhảy lại lần nữa.”

Nói xong, tay hắn khảy dây đàn, tiếng đàn trầm bổng từ giữa những ngón tay thon dài của hắn tuôn ra.

Triệu Như Hi kinh ngạc liếc hắn một cái, đây là hắn muốn đệm nhạc vì nàng sao?

Nàng hít sâu một hơi, để cho cảm xúc của mình lắng đọng xuống, chậm rãi nhảy múa, thân thể cùng tiết tấu rung động rất nhanh cùng tiếng đàn hòa hợp, tâm tình của nàng cũng từ từ tan ra tiến vào buồn bã uyển chuyển bên trong tiếng đàn, múa ra ý thê lương triền miên trong “ Phi Thiên“.

Có tiếng đàn đệm nhạc, nàng nhảy càng xuất thần, dáng người giống như bay bồng bềnh tuyệt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.