Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 101: [Hồi 2: Tình và Quyền] Tranh Giành Đệ Tử (Thượng)




[Liên Châu thành]

Bên ngoài hang động trước cổng lớn bước vào Liên Châu thành, lúc nào cũng có 12 vị ngoại môn đệ tử canh gác, sẵn sàng hạ thủ với bất kỳ ai xâm nhập trái phép, gây rối làm càn, những người này tuy đều là ngoại môn đệ tử nhưng lại chính là đệ tử bước ra từ Thủ Luật các*.

*Thủ Luật các: Hiểu nôm na là hội đồng kỷ luật của Liên Châu thành. Hội đồng kỷ luật là Hội đồng do cơ quan, tổ chức có thẩm quyền lập ra để xem xét, xử lý các trường hợp vi phạm kỷ luật trong cơ quan, tổ chức.

Đám người ở trước cổng canh gác, từ xa nhìn thấy cơn lốc xoáy lớn đang từ từ tiến tới liền biết được chủ nhân của cơn lốc đó là ai, lập tức mở rộng cổng nghênh đón.

Khi tới gần hang động cơn lốc kia nhỏ dần đi, cuối cùng tan biến. Để bốn người bên trên đặt xuống mặt đất, thấy cổng lớn đã mở, Thủy thánh lạnh nhạt bước vào trước, Uyển Ca theo sau sư phụ nhưng lại có chút rụt rè không biết phải cư xử thế nào.

Tình cảnh lúc này làm nàng nhớ lại hồi mới chuyển trường tới đại học Harvard, lúc đó chỉ có một mình nàng đơn độc sống ở nơi đất khách quê người, nếu không phải bởi vì nàng vẫn còn một nhân cách khác để tâm sự, nói chuyện thì có lẽ nàng đã buồn chết rồi.

Nhưng đó chỉ là đại học Harvard, dù là xác suất tranh nhau của các sinh viên rất cao nhưng cũng không tới nỗi người sống kẻ chết như Liên Châu thành.

Tuy nhiên bù lại lần này nàng không còn đơn thân một mình nữa, nàng có sư phụ uy nghi cao thượng, Liễu sư cũng rất yêu quý nàng, nàng còn có một tiểu tỳ nữ hết sức đáng yêu nhưng hơn hết nàng luôn có một người bạn luôn luôn ở bên cạnh, bảo vệ và ủng hộ nàng.

Bận suy nghĩ trong đầu Uyển Ca nhất thời không để ý tới khung cảnh xung quanh, cho tới lúc nhìn kỹ đã bị làm cho kinh ngạc, há hốc cả mồm.

Trước mặt nàng là một công trình vô cùng vĩ đại... nếu còn tồn tại ở thế kỷ 21, có thể trở thành kỳ quan của thế giới a.

Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy ngọn núi này cũng vô cùng bình phàm, không khác gì so với những ngọn núi thông thường, nhưng bên trong của nó khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng ra.

Vách núi bên trong thẳng đứng không hề gồ ghề, cứ như là một bức tường làm bằng đá.

Phía trước bức tường đá khổng lồ đó chính là chín tòa tháp được xây riêng biệt với nhau, mỗi tòa tháp đều có 7 tầng như nhau.

Từng tòa tháp được xây trên một nền móng khác biệt, vì thế tuy cùng chiều cao và kích cỡ nhưng nhìn qua lại vô cùng tách rời.

Nhìn từ trên cao sẽ thấy chín tòa tháp này làm ra một hình tròn hoàn hảo, chứng tỏ công trình này được xây vô cùng tinh tế và tỉ mỉ.

Phần nền móng cách mặt đất khoảng 20 bước chân, mỗi một tòa tháp xây cách nhau những 30 bước, lại không có đường nào để kết nối với nhau cả.

Mỗi tòa tháp chỉ có duy nhất một cây cầu dẫn trực tiếp tới chính điện nằm giữa nền băng khổng lồ nổi trên mặt nước, nếu những tòa tháp kia được làm chủ yếu là gỗ và sắt, thì tòa chính điện này lại được làm hoàn toàn từ băng, trong vô cùng sang trọng và quý phái nhưng không xa hoa tráng lệ quá mức.

Từ cổng lớn bước vào cũng chỉ có một cây cầu dẫn thẳng tới chính điện và tất nhiên mặt trước của chính điện cũng giáp nhau với cổng lớn.

Chính điện được chia ra làm 5 tầng tuy không cao như những tòa tháp kia nhưng lại rộng lớn hơn khá nhiều.

Nếu muốn đi từ tháp này qua tháp bên kia (đi bộ) thì chỉ có cách đi qua chính điện, mà muốn đi tới cửa lớn cũng phải đi qua chính điện, nếu muốn từ cửa lớn đi về tháp cũng phải đi qua chính điện, tóm lại tất cả đường đi bộ đều được nối với chính điện, bắt buộc người đi đường phải đi qua chính điện.

Làm như thế để đề phòng có gian tế, tránh trường hợp lén lút hẹn hò cũng như có vài đệ tử âm mưu bất chính, bởi ở trước chính điện lúc nào cũng có ba mươi đệ tử của Thủ Luật các trông coi, canh giữ.

Không chỉ chính điện có màu xanh băng, tất cả 9 tòa tháp còn lại cũng có một màu sắc riêng biệt, tùy vào từng loại thuộc tính, duy có Cầm linh phong* và Kiếm linh phong do không có màu sắc thuộc tính, nên lấy một màu khác, Cầm linh phong lấy màu tím đậm, Kiếm Linh phong thì lấy màu đỏ như máu.

*Mỗi tòa tháp đều có mỗi cái tên khác nhau tùy vào thuộc tính của chủ nhân, vd: Thủy linh phong, Kiếm linh phong...v...v. Mỗi vị đại tông sư khi ở Liên Châu thành này sẽ được gọi là phong chủ, tức chủ nhân của tòa tháp.

Bên dưới chân của những tòa tháp là một khu đất trống không có bất cứ thứ gì, tuy gần nước ngọt nhưng lại không thể mọc nổi một cọng cỏ, đóa hoa nhưng điều này không ai quan tâm, cũng như để ý tới.

- ----------

Cầm thánh thấy Thủy thánh đã đi xa liền quay mặt hỏi nhỏ đệ tử canh gác.

"Sư huynh ta đã trở về chưa?"

Một trong số 12 vị đệ tử canh gác, bước ra cung kính cúi đầu, đáp.

"Bẩm Liễu phong chủ, Công Tôn phong chủ vẫn chưa trở về ạ."

Cầm thánh bất giác thở dài, bà cũng đoán được việc sư huynh sẽ không về sớm như vậy, Kiếm thánh là muốn tránh mặt Thủy thánh, sợ làm bà mất hứng.

Cầm thánh cười khổ phất tay áo, cùng với Tiểu Hoa bước vào bên trong Liên Châu thành.

Tiểu Hoa cũng bị độ hoành tráng của khung cảnh trước mắt làm cho bất động một phen, thấy Thủy thánh đã đi xa mà Uyển Ca còn đang đứng hình tại chỗ, Cầm thánh liền vỗ nhẹ vai nhắc nhở.

"Sư tỷ đi xa như vậy rồi, sao con còn đứng đây?"

Uyển Ca hoàn hồn ngước mắt nhìn Cầm thánh, khó hiểu hỏi.

"Con... vì sao lại chỉ thấy có lác đác vài vị sư huynh - tỷ, những người khác đâu rồi?"

Cầm thánh cười mỉm giải thích.

"Thứ nhất con không nên gọi họ là sư huynh - tỷ bởi đúng ra họ nên gọi con một tiếng tiểu sư tỷ, lý do là vì họ đều là ngoại môn đệ tử còn con là nội môn, dĩ nhiên phải phân biệt, chỉ có đối với những nội môn đệ tử khác thì con mới xưng là sư muội. Thứ hai đây là giờ giới nghiêm nên không có bất kỳ đệ tử nào được tùy tiện rời khỏi phong linh nếu không có sự cho phép của phong chủ. Thứ ba phong linh là từ dùng cho tất cả những tòa tháp này, tùy vào sức mạnh của chủ nhân thì sẽ kèm theo một cái tên khác, ví dụ: Cầm linh phong, Kiếm linh phong. Còn phong chủ chính là chủ nhân của những tòa tháp ấy. Cuối cùng những đệ tử con đã và đang thấy tuy là ngoại môn đệ tử nhưng lại là đệ tử thuộc Thủ Luật các, hiểu nôm na chính là cấm vệ quân của Liên Châu thành này."

Uyển Ca được Cầm thánh giải thích cặn kẽ coi như đã hiểu được, trong đầu nàng vẫn còn rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể gật gật cái đầu im lặng không hỏi nữa.

Uyển Ca vỗ vai Tiểu Hoa làm nha đầu này giật mình hoàn hồn, sau đó cả hai cùng nhau chạy đi theo hướng Thủy thánh vừa đi.

Thủy thánh đi được vài bước quay mặt lại không thấy Uyển Ca theo sau, bà tuy không quay lại tìm nhưng cũng đứng lại chờ nàng, chạy một hơi thấy sư phụ đang chờ mình trước mặt, Uyển Ca vui vẻ bước tới.

"Sư phụ, người là chờ con sao?"

"Ngày đầu con tới đây, không khéo sẽ bị lạc, ta tất nhiên phải chờ con rồi. Thế nào, có điều gì muốn hỏi ta không?"

Thủy thánh tuy không tỏ ra cảm xúc gì trong lời nói kia nhưng Uyển Ca biết được người là rất lo cho nàng liền hỏi luôn một hơi.

"Tất nhiên là có, thậm chí là rất nhiều. Sư phụ tòa tháp màu xanh lục này chính là của người đúng không? Con vào đó sẽ ở tầng nào, ở với ai? Con có cần phải học theo buổi không? Vì sao con được gọi Cầm thánh là Liễu sư, trong khi những người gác cổng kia lại gọi là phong chủ? Những tòa còn lại lần lượt là của ai, con sợ không khéo sẽ đi lạc mất. Còn nữa Thủ Luật các là do ai cai quản? Và cuối cùng người vì sao biết con có điều muốn hỏi?"

Uyển Ca nói hết một hơi, nói xong liền thở dốc lấy sức. Thủy thánh không nhịn được cười nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc trả lời tường tận.

"Đúng là tiểu gia hỏa, được ta sẽ trả lời hết những câu này cho con nghe. Câu thứ nhất: Phải, tòa tháp màu xanh lục này là tòa của chúng ta, Thủy linh phong. Câu thứ hai: Con sẽ ở tầng thứ 2 từ trên đếm xuống, ta chỉ có duy nhất một đệ tử nội môn là con cho nên con sẽ chỉ ở chung với nha hoàn của mình mà thôi. Câu thứ 3: Đệ tử ngoại môn và nội môn khác nhau, con không cần phải học theo buổi ta sẽ đích thân dạy riêng cho con. Câu thứ 4: Vẫn như câu trước, ngoại môn và nội môn đệ tử khác nhau, cách xưng hô cũng khác biệt, nếu là ngoại môn thì đều gọi chín người bọn ta là phong chủ, nếu là nội môn tùy vào từng bối phận sẽ xưng hô khác nhau, riêng ta và sư muội thì gọi là Thủy sư và Liễu sư. Câu thứ 5: Những tòa còn lại đều theo thứ tự màu sắc của các thuộc tính, Phong = trắng nhạt; Thổ = đà đất; Lôi = tím sậm; Mộc = xanh lá; Kim = vàng; hỏa = đỏ nhạt; Cầm = Tím đậm; Kiếm = Đỏ thẫm. Câu thứ 6: Thủ Luật các là do Lý Thuần Bách sư huynh của ta làm chủ, huynh ấy tuy không được phong làm cửu thánh nhưng thực lực thì không thua ai trong chín người bọn ta. Và cuối cùng lý do ta biết con có điều muốn hỏi là vì lúc trước khi ta mới tới đây, ta cũng như con đều là thắc mắc đủ đường."

Uyển Ca cũng không thể ngờ sư phụ lại thật sự trả lời hết những câu hỏi kia của nàng, mặc dù là nó rất dài và không cần thiết.

Thông qua nãy giờ nói chuyện với sư phụ và Liễu sư, Uyển Ca có thể hiểu được sơ sơ cái Liên Châu thành này. Nàng không cần biết nơi này rốt cuộc sức tranh giành lớn đến thế nào, tóm lại nàng và Nguyệt sẽ là cân hết tất cả.

"Tiểu nha đầu này chính là người mà Liễu sư muội nhắc tới trong thư sao? Coi mặt mũi cũng là thông minh, sáng sủa đấy. Hàn sư muội... muội thật sự là muốn một tay ôm lấy "Bảo bối" này về tay mình sao?"

Thủy thánh ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt vui vẻ lúc nãy trở nên đằng đằng sát khí, lời nói phát ra như muốn gằn từng chữ.

"Nó là đệ tử của ta, chưa tới lượt huynh quản. Còn nữa ta thà là để nó làm đệ tử của một tên giết gà, mổ lợn còn hơn là đệ tử của huynh."

Một lời này của Thủy thánh nói ra làm cho nam nhân trước mặt và Uyển Ca cứng đơ cả miệng.

Lúc này Uyển Ca mới coi như là nhìn kỹ người trước mắt, người này nhìn khuôn mặt có lẽ đã trên 35 tuổi, mặt mũi của người này không già cỗi như phụ thân nàng, không phóng khoáng như Kiếm thánh mà mang một vẻ gì đó rất gian manh, xảo trá nhưng lại không thể hiện rõ ràng, cứ thoát ẩn thoát hiện, tuy nhiên từ điệu ngữ nói chuyện thì vẻ gian manh ấy lại hiện lên cực kỳ rõ ràng.

"Kìa sư muội, sao muội lại nói như vậy? Ta chẳng qua chỉ là muốn tốt cho nha đầu này mà thôi, chẳng lẽ muội muốn để lãng phí tài năng của nó sao? Với lại... ta còn tốt hơn tên giết gà, mổ lợn rất rất nhiều mà."

Nam nhân trước mặt đang cố gắng nài nỉ Thủy thánh, có điều Thủy thánh chính là không thèm quan tâm. Một nụ cười nhạt hiện ra.

"Thiên hạ này không chỉ có mình huynh là Ngự Mộc sư, ta tìm đại một sư phụ dạy cho con bé là được. Còn nữa nơi này đất rộng người đông, huynh là muốn để cả thiên hạ biết hết về chuyện thiên phú của nó, huynh mới chịu sao? Phải rồi, ban nãy huynh chính là thừa nhận bản thân còn hơn cả đồ tể."

*Đồ tể: Người làm nghề giết thịt gia súc, gia cầm.

"..."

Không khí xung quanh trở nên lạnh toát trước lời cuối kia của Thủy thánh. Tiểu Hoa - Uyển Ca bị làm cho kinh ngạc không thể ngờ được, hóa ra người trước mắt chính là Mộc thánh của Liên Châu thành a.

Mộc thánh một lần nữa cứng miệng, không có lời nào để đáp trả, chỉ còn cách tạm thời rút lui chờ thời cơ khác.

Mộc thánh cười tươi tạm biệt Thủy thánh, sau đó bước tới chỗ của Uyển Ca cúi người, nói nhỏ.

"Tiểu nha đầu, ngươi nếu muốn đổi sư phụ bây giờ vẫn còn kịp đấy. Mộc linh phong bọn ta luôn mở cửa đón tiếp."

Nói rồi Mộc thánh quay lưng đi mất, Uyển Ca cố cười gượng nhưng trong lòng lại chỉ có một câu dành tặng cho vị sư bá này, đó chính là: Thua, thua ngay từ lúc chưa bắt đầu.

Đúng như lời của Thủy thánh nói, nàng đối với vị sư bá này ưa cũng ưa không nổi chứ đừng nói tới chuyện bái sư học đạo, nàng hiện tại chỉ muốn an ổn làm đệ tử của sư phụ là được rồi.

Thủy thánh nhìn thấy bóng người đã đi xa liền quay lại hỏi Uyển Ca.

"Huynh ấy đã nói gì với con? Có phải kêu con tới Mộc linh phong?"

Uyển Ca không đáp nhưng lại gật gật cái đầu, Thủy thánh bực mình liếc mắt về hình bóng của người kia, lập tức chân của Mộc thánh bị hai khối băng khóa lại trên sàn gỗ, đến mức không thể nhúc nhích, dù cho thể lực của Mộc thánh khi đứng trên sàn gỗ là cực đại.

Thủy thánh sau chiêu này liền hả hê bước vào trong Thủy linh phong để mặc cho có kẻ nào đó đang cố gắng dùng búa gỗ đập nát băng của bà, Uyển Ca và Tiểu Hoa lại không biết gì về việc trên, ngoan ngoãn đi theo Thủy thánh bước vào Thủy linh phong.

Thủy thánh dùng tay đẩy cửa lớn bước vào lập tức có hai bóng hình nhanh nhẹn lao tới, tay cầm kiếm muốn đoạt mạng của Thủy thánh, tưởng chừng như hai lưỡi kiếm kia sẽ chạm tới cổ của Thủy thánh nhưng nào đâu khi lưỡi kiếm kia tới nơi thì hình ảnh của Thủy thánh chỉ còn là một màn hư ảo, người thật sớm đã tới gần đối phương, một tay đánh gục cả hai.

Sự việc vừa rồi nhanh tới mức Tiểu Hoa còn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra, Uyển Ca tuy có thể nhìn ra được những gì vừa xảy ra, nhưng lại không hiểu lý do vì sao ở trong Thủy linh phong này lại có người dám ám sát sư phụ.

Hai người bị Thủy thánh đánh gục đang lăn lộn dưới sàn kia là hai nữ nhân tầm cỡ tuổi của Doanh nhi (16 tuổi), dung mạo cũng khá tầm thường, thân hình không ốm không mập.

Lúc này đây từ trên cầu thang, hơn chục bóng hình nữ tử đi xuống, những nữ tử này đều gần như bằng tuổi nhau nếu xét theo dung mạo và chiều cao, tất cả bọn họ đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xanh nước biển, kể cả hai người đang nằm lăn lộn dưới đất.

Đám nữ nhân tầm trên mười mấy người, họ bước tới chỗ của hai người kia đỡ cả hai dậy, nữ nhân dẫn đầu lại thở dài than ngắn.

"Một lũ vô dụng, đến cả việc giữ chân bà ấy 1 phân cũng làm không được."

*1 phân = 15 giây.

Một người trong đám nữ nhân bước ra, lên tiếng giải thích.

"Bỏ đi sư tỷ, bọn chúng không phải là đối thủ của Thủy sư đâu."

Thủy thánh hừ lạnh cao tiếng.

"Đừng có làm ra cái khuôn mặt tự cao đó trong khi bản thân không thể làm tốt hơn người khác, Thử Di ngươi nói người ta sao lại không thử xem bản thân có thể giữ nổi chân ta trong vòng 1 phân không?"

Nữ nhân cầm đầu kia tên là Tôn Thử Di, dung mạo của nàng ta có thể là xuất chúng nhất trong đám nữ nhân này, cũng là người tỏ ra chảnh chó... à không cao ngạo nhất và nàng ta chính là kẻ đã sai khiến hai người kia ám sát Thủy thánh.

Tôn Thử Di nghe Thủy thánh nói khích nhất thời nhịn không nổi, liền rút đao trong túi càn khôn ra rồi lao tới phía của Thủy thánh theo đường zích zắc.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau bày thế trận."

Ngay khi Tôn Thử Di kia lao đi, một nữ tử to mồm khác lên tiếng ra lệnh cho đám nữ nhân còn lại.

Đám nữ nhân ấy lập tức tản ra như ong vỡ tổ xông tới tấn công Thủy thánh, mục đích là muốn bao vây Thủy thánh, làm cho bà không chú ý tới Tôn Thử Di.

Nhưng bọn họ đã quá đánh giá thấp sức mạnh của Thủy thánh, không cần biết quân số của họ đông thế nào.

Đừng nói là 20 người dù là 2000 người đi chăng nữa, Thủy thánh cũng có thể đánh bại trong vòng một nốt nhạc.

Khi đám người kia còn chưa kịp lao tới chỗ của mình, Thủy thánh đã nhanh chóng phân thân rồi phóng tới chỗ đám nữ tử ấy.

Mỗi một người bọn họ bị chặn lại bởi một ảo ảnh của Thủy thánh, còn bản thể thật của bà lại bận đi chơi với "Thiếu nữ zích zắc".

Tôn Thử Di tuy di chuyển rất nhanh, có thể nói là ngang với Nguyệt trong đêm Gia Yến khi đấu với Phùng Nhàm nhưng đối với Thủy thánh mà nói thì không khác nào cá nằm trên thớt.

Trong vòng một giây Thủy thánh đã tới gần Tôn Thử Di rồi cho nàng ta một cước vào đầu gối khiến cho nàng ta đau đớn đến mức ngã khụy xuống đất, lực của cú đá kia vừa đủ để khiến cho Tôn Thử Di không thể đi lại trong thời gian ngắn.

Khi bản thể của Thủy thánh tung đòn đá thì các ảo ảnh còn lại cũng tung đòn theo, chưa tới một giây 20 người với ý định bao vây Thủy thánh, lại bị bà dùng cùng một chiêu đánh bại hết tất cả.

Đám nữ nhân ấy đau đến muốn khóc, thi nhau ngã lăn dưới đất, hai tay ôm chặt đầu gối.

Thủy thánh lúc này thu hồi lại tất cả ảo ảnh của mình, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện, bà lại cao giọng lớn tiếng.

"Lần này vẫn không có chút tiến bộ gì cả, chỉ dựa vào đông người để áp đảo. Các ngươi nếu như cứ ngốc và yếu ớt như vậy sợ là phải đợi tới lúc ta đi không nổi nữa mới có thể giết được ta. Đứng dậy hết đi, hôm nay tới đây thôi, ta còn có chuyện quan trọng phải thông báo."

Đám nữ nhân đang ôm chân nằm dưới sàn, bị lời kia của Thủy thánh làm cho vừa tức vừa ức....Tức là vì cả đám hợp lại cũng giết không được Thủy thánh, ức là vì bọn này dù nhiều người nhưng đều là tiểu bối muốn đánh cũng là đánh không lại.

Vốn là còn tính nằm lăn thêm tý nữa nhưng bị lời kia của Thủy thánh thúc dục, khiến đám người dù đau vẫn phải cố gắng đứng dậy xếp hàng trật tự nghe thông báo.

Tiểu Hoa bị màn ám sát kia làm cho sợ, từ đầu tới cuối chỉ dám núp sau lưng Uyển Ca len lén quan sát.

Còn Uyển Ca, nàng là bị màn trình diễn xuất sắc của Thủy thánh làm cho há hốc mồm, nếu như nàng không lầm thì Thủy thánh là đang sử dụng phân thân chi thuật? Hoặc là một biến thể của loại thuật nổi tiếng thiên hạ ai ai cũng muốn học này.

Lại nói đám nữ nhân này đang yên đang lành khi không đi ám sát Thủy thánh, để rồi bị bà hành cho ra bã, đúng là ngốc chưa từng thấy, sức mạnh của Thủy thánh mặc dù nàng chưa nhìn thấy hết nhưng nàng có thể chắc chắn rằng không phải chỉ có thế này thôi đâu.

Uyển Ca nãy giờ bị Thủy thánh và đám người làm cho chú ý nên không hề quan tâm tới cảnh vật xung quanh, giờ đây mới có thời gian để nhìn tổng quát căn phòng này.

Căn phòng này rất lớn có thể nói là ngang bằng một cái sân vận động cỡ vừa ở trường cấp ba, nơi đây chỉ có mấy cái lu đựng đầy nước và vài thanh kiếm gỗ được sắp xếp lung tung, từ ngoài cửa lớn bước vào điều đầu nhìn thấy chính là hai cái cầu thang được xây chéo với nhau để đi lên tầng trên.

Trước cầu thang vài chục bước là một bục gỗ hình vuông cao tầm nửa thước, chu vi khoảng 2 thước, còn lại đều là một khoảng sàn gỗ trống vắng.

"Uyển... Thanh còn đứng đó làm gì, không mau lại đây."

Thủy thánh ban đầu tính gọi nàng là Uyển Ca nhưng chợt nhớ ra kịp liền gọi Uyển Ca là Uyển Thanh.

Uyển Ca còn đang bất động cố hình dung ra cảnh vật trước mặt trong não thì bị lời kia Thủy thánh làm cho hoàn hồn, Uyển Ca ngước mắt lên thì thấy Thủy thánh đang đứng trên bục gỗ gọi nàng, nàng kêu Tiểu Hoa đợi mình một chút sau đó chạy tới chỗ của Thủy thánh mà không hề kiên dè.

Đám nữ nhân bên dưới nãy giờ lo để ý tới Thủy thánh không hề quan tâm gì tới sự tồn tại của hai nha đầu không quen không biết kia, giờ lại thấy Thủy thánh gọi Uyển Ca tới đứng trên bục.

Bọn họ vừa xì xào vừa nghĩ bụng, chẳng lẽ thông báo có liên can tới đứa trẻ này?

"Tất cả nghe đây, nha đầu này tên là... Từ Uyển Thanh, là đệ tử chân truyền ta mới thu nhận, sau này cũng sẽ là tiểu sư tỷ của các ngươi!"

- -------

Lúc này đây, ở cây cầu gỗ dẫn tới Mộc linh phong, có ai đó vẫn đang cố gắng đập cho xong tảng băng thứ hai bên chân trái. Trưa nắng và cơn tức giận trong lòng làm cho y như muốn phát điên.

"Hàn Tuyết Ly... muội đúng là tiểu ranh ma, tiểu ác ma... không phải gọi là đại ma đầu, là diêm vương chuyển thế mới đúng. Ta mà thoát khỏi tảng băng này, thì ta sẽ cho muội thấy thế nào là thủ đoạn của Cố Diện Quân ta!!!"

- ------Hết chương 101--------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.