Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 50: Vào phủ thành hôn




Mạc Bắc Cửu công chúa Trịnh Diệc Thi theo đội hòa thân tới dịch quán ở kinh thành. Hoàng thượng phái Thẩm Diệu Thần đi nghênh đón đội hòa thân, đây là điều Mộc Vân Cẩm chưa từng ngờ tới.

"Chủ tử, người nói xem Hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Trong cung có nhiều Hoàng tử còn chưa thành hôn, tại sao lại phải phái Vương gia đã thành thân đi nghênh đón? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn thêm Mạc Bắc Cửa công chúa vào phủ sao?"

Vân Sơ bày ra vẻ mặt khó hiểu, miệng nói không ngừng, đóa hoa hải đường trong tay cũng sắp bị vặt trụi cánh.

Mộc Vân Cẩm có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nha đầu đang vặt hoa, thuận tay nâng ly trà trên bàn dài lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Chỉ phái Vương gia đi đón Cửa công chúa chứ có phải bảo vương gia mặc đồ cưới đi đón cô ấy vào phủ thành thân đâu? Em kích động thế làm gì".

"Chủ tử, người không biết đó thôi. Quan viên lớn nhỏ trong triều đều nói Cửu công chúa tới đây là vì Vương gia".

Vân Sơ tỏ vẻ kinh ngạc, cô còn tưởng rằng chủ tử nhà mình đã sớm biết chuyện này rồi chứ.

"Ah, lại có việc này cơ à".

Cây bút trong tay Mộc Vân Cẩm khẽ run lên trong nháy mắt, một giọt mực đen loang ở trên giấy Tuyên Thành, tựa như tạo ra một vệt sóng rung động lăn tăn trong lòng nàng.

Vì sao trong lòng nàng lại có cảm giác vô cùng không thoải mái này? Cái loại cảm giác chua xót cực kỳ trong chớp mắt lan rộng khắp toàn thân.

Trước mắt Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh khi hắn mặc hỷ phục đỏ thẫm vào ngày đại hôn, đầu đội kim quan, cưỡi con ngựa cao lớn tới thủ Thừa tướng rước dâu.

Nếu như người ngồi trên chiếc kiệu tám người khiêng đó là một nữ nhân khác, nàng căn bản không có cách nào chấp nhận được.

"Vân Tấn, em xem cây hải đường này ta vẽ như thế nào? Có phải đã tốt hơn nhiều so với trước đây không?"

Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu nhìn Vân Tấn đang bận rộn ở một bên, tự mình thưởng thức một lúc lâu.

"Chủ tử, sao người còn có tâm trạng vẽ tranh nữa? Vương gia sắp bị Mạc Bắc Cửa công chúa cướp mất rồi, người không nóng ruột sao?"

Vân Sơ trưng ra vẻ khổ đại cừu thâm, hải đường trong tay bị phá nát không còn một mảnh, cành cây trơ trụi trông có vẻ cô độc mà tiêu điều.

"Chủ tử, nếu như người thật sự không sốt ruột thì cuộc sống của người sau này của người cũng giống như cây hải đường này, lẻ loi trơ trọi".

Mộc Vân Cẩm có chút dở khóc dở cười, nha đầu kia đang cảnh báo nàng cái gì vậy?

"Trong kinh thành này còn thiếu nữ tử thương nhớ Vương gia sao? Ai ai mà chả tâm tâm niệm niệm muốn gả vào Thần Vương phủ chứ. Ninh họa sĩ mấy ngày trước tìm tới cửa không phải cũng thuộc một trong số đó sao, cuối cùng cũng phải đen mặt về cung đó thôi".

Mộc Vân Cẩm cúi người tiếp tục động tác trong tay, tập trung vẽ từng nét một.

"Cho nên mới nói, nếu nam nhân đã có tâm tư muốn nạp thiếp thì sao mình có thể ngăn được, trừ khi là bản thân Vương gia không muốn, bằng không không một ai có thể thay đổi suy nghĩ của Vương gia được".

"Em thấy chủ tử nhất định có thể ngăn được, thời gian gần đây Vương gia đối với người tốt vô cùng, chủ tử chẳng lẽ còn chưa phát hiện ra tâm ý của Vương gia đối với người sao?"

Vân Sơ nói trúng tim đen, chạm tới tâm tư phức tạp nhất mà Mộc Vân Cẩm giấu diếm trong lòng. Nàng không phải là không biết, mà là làm bộ không biết.

Nàng không còn sống lâu nữa, thân thể gầy yếu bất kham, sơ hở là ngất đi, cũng không có cách nào lập tức kéo vị ở trong cung kia xuống khỏi ngôi Hoàng đế mà chém giết.

Huống chi, nàng cũng không muốn liên lụy tới hắn, cho nên mọi việc tốt nhất là cứ tùy duyên đi.

"Chủ tử, người đang vẽ gì vậy? Sao nô tỳ thấy giống như một nữ tử đang tuổi xuân xanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên giường vậy?"

"Vẫn là Vân Sơ tinh tế, xem ra kỹ năng vẽ của chủ tử nhà em có tiến bộ rồi, ít nhất có thể khiến em nhìn ra đây là một cô gái tuổi xuân".

Mộc Vân Cẩm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mũi hơi toát ra chút mồ hôi hột. Nàng vốn còn lo rằng nàng vẽ người không ai có thể nhận ra chứ.

"Vân Sơ không có không biết xấu hổ nói tiếp, một Trương đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ.

"Đâu có...Nô tỳ chỉ theo thói quen vẽ tranh của người mà đoán thôi. Người xem, lúc chủ tử vẽ người sẽ luôn vẽ mũi thật cao, lại vẽ thêm ở trước ngực cô ấy..."

"Nha đầu em biết bắt trọng điểm đấy. Hai em đoán xem ta vẽ ai?"

Vân Tấn buông dược liệu trong tay xuống, quan sát tỉ mỉ. Cô gái này có mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, theo như Vân Sơ nói căng lắm cũng chỉ có thể nhìn ra đây là một cô gái tuổi xuân, thậm chí việc nhìn ra đây là một cô gái cũng đã vô cùng miễn cưỡng rồi.

"Chủ tử, nô tỳ có lời này không biết nên nói hay không".

Vân Sơ vẻ quái dị thưởng thức bức họa kia nhiều lần, cuối cùng nói ra những lời thành thật cất giấu trong lòng đã lâu.

"Chủ tử, nô tỳ nghĩ, nếu đã không có thiên phú vẽ tranh thì thôi hay là bỏ đi, hoặc là mỗi lần vẽ tranh chỉ cần hai ba phần giống cũng được rồi, không cần kỹ năng cao siêu gì cả, đủ dùng là được rồi".

Vân Sơ thật sự có chút bất đắc dĩ. Chủ tử đã thay đổi rất nhiều họa sĩ, nhưng kỹ năng vẽ tranh lại không hề tiến bộ chút nào. Vân Sơ thấy chủ tử suốt ngày chăm chỉ luyện vẽ cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng cô cũng không nỡ phá hỏng giữa chừng.

"Thế à? Ta thấy đẹp lắm mà. Bây giờ ta vẽ có hình có dạng rồi còn gì, đợi sau này nếu cứ tiếp tục chăm chỉ luyện tập có lẽ cũng sẽ trở thành bậc thầy đấy".

Mộc Vân Cẩm chăm chú quan sát bức tranh trên bàn dài, bút trong tay lại tiếp tục chấm mực, trên giấy Tuyên Thành bất thình lình xuất hiện một nam tử ngũ quan cực kỳ mơ hồ.

Nam tử đó không chỉ có mặt vuông chữ điền, tai to mặt lớn mà còn có mũi lệch mắt lé, tóc thưa đến nỗi có thể đếm rõ ràng có tất cả bao nhiêu sợi. Nhìn thoáng qua đã thấy xấu, nhìn kỹ càng xấu hơn, nói trắng ra là xấu đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng.

"Cái này... Cái này... Chủ tử, người đang vẽ gì vậy? Nam tử hay là con cóc vậy?"

"Vân Sơ, nam tử này có gì giống cóc à?"

Mộc Vân Cẩm đen mặt lại, nàng đem giấy Tuyên Thành giơ ở nhiều hướng khác nhau, làm sao cũng nhìn không ra con cóc nào.

"Ở trong mắt nô tỳ xấu xí thì chính là cóc. Không phải có câu tục ngữ đó sao, thịt thiên nga cũng chẳng dễ ăn đâu mà".

Vân Tấn ở một bên che miệng cười không ngừng, thảo dược trong tay theo đó mà rơi xuống đất không ít, trong giỏ thảo dược phơi nắng là một mảnh hỗn độn.

"Một nam nhân trẻ trung cao lớn như vậy mà hai em lại không phân biệt được à?"

Mộc Vân Cẩm làm như than thở. Nàng tốn bao tâm huyết mới vẽ ra được một nam nhân như này, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề chứ.

Nàng không quá tin tưởng phán đoán của hai người Vân Sơ, không chắc lắm hỏi lại một câu: "Thật sự nhìn không ra một nam tử trẻ tuổi tiêu sái anh tuấn sao?"

Vân Sơ nghiêng đầu nhìn về bức tranh thêm vài lần, vẻ mặt khó xử lẩm bẩm: "Chủ tử, mắt của nô tỳ không được tốt lắm, hay người để Vân Tấn xem đi! Cô ấy suốt ngày luyện độc chế độc chắc chắn phải có mắt thần rồi, lỡ như nhìn sai thảo dược là coi như thành một loại độc đan khác rồi không phải sao?"

Vân Tấn vội vàng khoát tay, lắc đầu như cái trống lắc vậy.

"Chủ tử tha cho nô tỳ đi mà! Mắt của nô tỳ còn phải dùng để luyện chế độc phấn cho chủ tử phòng thân, không thể vì một bức tranh của chủ tử mà bị hỏng được".

"Xùy xùy xùy, xem hai người các em kìa. Chẳng lẽ ta vẽ ra độc trùng mãnh thú sao mà hai em không dám nhìn thẳng chứ".

Mộc Vân Cẩm chê hai người không có khả năng thường thức, vén tay áo lên vùi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Tuy rằng Vân Sơ cảm thấy tranh của chủ tử rất khó coi, nhưng càng xấu càng có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.

Cô nhịn không được nhón chân lên nhìn trộm, thế nhưng Mộc Vân Cẩm đang dỗi, dùng ống tay áo che tranh lại.

"Xấu như thế sợ bẩn mắt hai người thôi, để ta che lại vậy. Kết quả không tưởng được mà bức tranh này đem lại các em cũng không cần biết đâu".

"Ây da chủ tử nói gì thế, nô tỳ chỉ đùa tí thôi mà chủ tử còn tưởng thật sao. Bức tranh này của người có thật ở trên đời không vậy, quả là có một không hai!"

Cái tài chém gió này của Vân Sơ quả thật có thể khiến người ta mở cờ trong bụng mà. Cô còn muốn biết mục đích vẽ tranh lần này của chủ tử nhà mình là gì.

"Không phải Mạc Bắc Cửu công chúa thương nhớ Vương gia đã lâu sao. Nếu như lúc ở dịch quán cô ấy mơ một giấc mơ thật đẹp, cô ấy sẽ từ bỏ tâm tư muốn gả cho Vương gia thôi".

Mộc Vân Cẩm gác bút lại trên giá, có phần hài lòng thở phào một cái, âm thầm cảm thán cuối cùng cũng vẽ xong rồi.

"Nô tỳ thấy chủ tử không muốn cho Mạc Bắc Cửu công chúa mơ một giấc mơ đẹp thì có. Còn trong mộng đẹp có gì thì nô tỳ hình như cũng đoán ra được rồi. Nhưng thật khổ cho Cửu công chúa mà, vượt vạn dặm đường xa tới kinh thành Thiên Khải mà còn phải chịu đựng kỹ năng vẽ vụng về xấu tệ của chủ tử".

Vân Sơ hai tay chắp ở sau lưng, cố ý đi thật thong thả, búi tóc trên đầu theo chuyển động của cô mà đung đưa.

Mộc Vân Cẩm không che giấu bức họa kia nữa, Vân Tấn dĩ nhiên cũng có thể thấy rõ những gì trên tranh.

"Hình như nô tỳ cũng đoán được ý đồ của chủ tử rồi. Chiêu này của người thật cao tay, nhưng không sớm thì muộn Cửu công chúa cũng sẽ biết được dáng vẻ thật sự của Vương gia. Đặt dưới sự tương phản rõ ràng như vậy, Mạc Bắc Cửu công chúa có lẽ sẽ càng ngưỡng mộ Vương gia hơn".

"Thật sao? Thôi thì hù dọa trong chốc lát cũng được vậy! Chỉ bằng dáng vẻ của Vương gia trên bức họa này cũng đủ để cô ấy ghét bỏ một trận rồi".

Mộc Vân Cẩm tỏ vẻ không sao cả. Vốn dĩ nàng cũng chỉ hứng lên trong chốc lát mà thôi, còn việc Mạc Bắc Cửu công chúa sau khi gặp Vương gia sẽ thế nào là chuyện của hai người họ.

"Nhưng mà, chưa bàn đến việc Cửu công chúa trong tranh của người chẳng giống thực tế, người vẽ Vương gia ở trong mộng cô ấy thành đầu trâu mặt ngựa như vậy thật đáng sợ quá".

Vân Sơ thật sự không dám tùy tiện đồng ý với ý tưởng của chủ tử, dù sao tranh nàng vẽ cũng không chỉ đơn thuần là một bức tranh, những gì trên đây có thể sẽ trở thành sự thật.

"Ây, rõ ràng là chủ tử đang nổi máu ghen rồi, nếu không thì sao lại hù dọa Cửu công chúa làm chi".

Câu nói của Vân Sơ khiến cho Mộc Vân Cẩm sửng sốt, chẳng lẽ ở sâu trong lòng nàng thật sự thấy vậy sao?

Không phải, Cửu công chúa ngưỡng mộ Vương gia thì liên quan gì đến nàng, nàng đang làm chuyện thừa thãi mà thôi, bức họa này cũng không cần thiết.

"Đốt bức tranh này đi! Chỉ là do ta rảnh rỗi buồn chán không có gì làm thôi".

"Chủ tử chắc chắn muốn đốt bức tranh này sao? Tuy rằng tranh của người khi thì linh khi thì mất linh, nhưng lỡ chủ tử đốt rồi, Vương gia và Cửu công chúa chẳng phải cũng bị đốt theo..."

Vân Sơ ánh mắt lo âu mong mỏi Mộc Vân Cẩm có thể thay đổi chủ ý, đây không phải chuyện đùa.

"Ta quên mất chuyện này. Không thể tùy tiện thiêu hủy bức tranh này được, vậy chỉ có thể giữ lại biến nó thành sự thật thôi. Còn Cửu công chúa có thể tránh được dung nhan đau đớn của Vương gia trong tranh không thì phải xem vận mệnh của cô ấy rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.