Mộc Vân Cẩm tỏ vẻ không vui. Nàng rất khổ não vì kỹ năng vẽ không chút nào tiến bộ, khiến nàng suốt ngày bị người khác đem ra làm trò cười.
Thẩm Diệu Thần phát hiện ra sắc mặt nàng không được tốt lắm, cũng không muốn chọc giận nàng nữa, vì vậy liền đổi chủ đề.
"Yến tiệc bách hoa mùa thu này là do đích nữ của trưởng Công chúa - An Dương Quận chúa chủ trì. Lúc nàng chưa gả vào vương phủ đã từng gặp An Dương Quận chúa chưa?"
"Thiếp và An Dương Quận chúa không hề quen nhau, chỉ là nhận thiếp mời đi tới yến tiệc mà thôi".
Mộc Vân Cẩm đoạt lấy bức họa từ trong tay Thẩm Diệu Thần, nhét vào túi trong tay áo của mình, trên mặt vẫn trưng ra vẻ tức giận bất bình.
Thẩm Diệu Thần bất đắc dĩ cười. Sao hắn lại thấy cô gái này giống hệt như một đứa nhỏ bướng bỉnh nhỉ?
"Sao Bạch trắc phi lại không đi cùng? Nghe nói muội ấy cáo ốm tĩnh dưỡng ở phủ".
"Cô ta đi hay không đi có liên quan gì tới bản vương?"
Lúc đề cập tới Bạch Nguyệt Di, trên mặt Thẩm Diệu Thần lộ vẻ khinh thường.
Chỉ là một quân cờ thôi mà, đâu cần hắn phải quan tâm.
"Không phải Vương gia nên ngồi cùng với An trắc phi sao? Để mỹ nhân ngồi một mình trong xe ngựa, chắc trong lòng Vương gia lo lắng khó chịu lắm".
Hôm nay mí mắt Mộc Vân Cẩm chớp không ngừng, trong lòng vẫn luôn thấy không yên, cho nên lúc này vì tránh xấu hổ nên kiếm chuyện để nói.
"Ồ, Vương phi rộng lượng thật đấy? Không tìm cách giữ phu quân mình trong lòng bàn tay mà còn đẩy sang cho nữ nhân khác?"
"Thiếp suy nghĩ vì Vương gia mà. Nếu như Vương gia muốn sớm ngày có con nối dõi thì chẳng phải nên sủng ái...A a!!"
Trong xe ngựa chợt vang lên một tiếng thét chói tai. Bách tính bên ngoài xe ngựa đều liếc nhìn theo, còn tưởng rằng trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi không hiểu sao xe ngựa lại xóc nảy lắc lư, Mộc Vân Cẩm trọng tâm không vững một lần nữa ngã nhào vào trong lòng Thẩm Diệu Thần.
Kèm theo cảm xúc hoảng sợ cùng thanh âm chói tai, Thẩm Diệu Thần vô ý thức đưa tay bịt tai mình.
Vị Vương phi này của hắn thật sự rất biết cách giày vò người khác, vậy mà xe ngựa chỉ mới lắc lư một chút đã lo sợ hoang mang liên túc thét chói tai.
"Xem ra bản vương nói không sai, Vương phi rất vội vã muốn âu yếm yêu thương bản vương".
"Vương gia cứ nói đùa, thiếp không hề có suy nghĩ này".
Mộc Vân Cẩm trợn tròn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đối diện, trong ánh mắt hình như còn có ánh lửa tung tóe.
Vân Tấn và Vân Sơ ngồi cùng xa phu ở ngoài xe, nghe thấy động tĩnh bên trong thì che miệng khẽ nở nụ cười.
Thẩm Diệu Thần vén màn ngắm phố phường. Vốn dĩ hắn định đi đường tắt, ít người dễ đi.
Nhưng mà thời gian gần đây trước vương phủ không được yên bình cho lắm, hắn sợ rằng nếu xe ngựa đi đường nào yên ắng ít người quá sẽ thu hút tặc nhân, cho nên cuối cùng vẫn chọn đi đường phồn hoa tấp nập.
Trên phố, người qua người lại người bán hàng rong đông đúc vô cùng, lại có rất nhiều cửa tiệm và tửu lâu, tặc nhân muốn động thủ cũng phải suy nghĩ trước.
Xe ngựa an toàn tới phủ trưởng Công chúa. Thẩm Diệu Thần dẫn đầu xuống xe, sau đó vươn một tay đỡ Mộc Vân Cẩm xuống xe ngựa.
Bên ngoài phủ trưởng Công chúa sớm đã có tiểu tư dẫn ngựa đón khách. Mộc Vân Cẩm đưa thiệp mời cho tiểu tư đang cung kính hầu hạ ở một bên, tiếp đến kề vai cùng Thẩm Diệu Thần đi vào trong phủ.
Mộc Vân Cẩm nhìn tới một tiểu tư đang đứng ở trong góc, dáng vẻ lén la lén lút, trong ánh mắt như ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, chỉ chờ con mồi đến là sẽ ra tay.
Dù sao đây không phải vương phủ, cho dù Mộc Vân Cẩm phát hiện ra có điều gì không thích hợp cũng không thể tùy tiện lên tiếng.
Nàng nhắc nhở Thẩm Diệu Thần một câu. An Hiểu Như đi cùng hai người tới đây, không thể để nàng ấy chưa vào tới trong phủ trưởng Công chúa đã bị kẻ xấu hãm hại.
Giữa lúc Mộc Vân Cẩm đang sầu lo, An Hiểu Như đã xuống xe ngựa dương môi cười cười với nàng.
Trái tim Mộc Vân Cẩm như dừng lại. Từ lúc vào vương phủ, nàng và An Hiểu Như coi như là sống chung hòa bình.
"An trắc phi sớm đã có ý trung nhân rồi. Chuyện xong rồi, bản vương sẽ trả tự do lại cho nàng ấy, dù sao bản vương cũng không có ý cướp đồ của người khác".
Thẩm Diệu Thần cúi đầu khom lưng dán vào bên tai Mộc Vân Cẩm nhẹ giọng nói, thanh âm khàn khàn trầm thấp như đang mê hoặc lòng người.
Hóa ra còn có quan hệ này, chuyện này ngoài dự đoán rồi.
An Hiểu Như cực kỳ quy củ đi phía sau Thẩm Diệu Thần và Mộc Vân Cẩm. Hôm nay nàng ấy ăn mặc thật mộc mạc thuần khiết lại trang nhã, như đang cố ý làm nổi bật thân phận chính phi của Mộc Vân Cẩm.
Yến tiệc bách hoa mùa thu tên là yến tiệc thưởng hoa, nhưng thực tế là mời rất nhiều con cháu của các gia tộc quyền quý tới đây ngắm nhau, vừa được lạc thú, vừa thỏa mãn tâm tư của những nữ tử khuê các đang thương nhớ các chàng trai tuấn tú khôi ngô.
Tuy Mộc Vân Cẩm đã Thần Vương phi, nhưng Thẩm Diệu Thần thân là đương kim Thần Vương, trong kinh thành có địa vị không ai bằng, dĩ nhiên cũng được mời.
Mộc Vân Cẩm có lòng muốn thưởng ngoạn nên cũng không quá câu nệ, ánh mắt lưu luyến ở trên các loài hoa, chúng đẹp đến nỗi nàng không nhịn được mà cảm thán, An Dương Quận chúa quả nhiên được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái, bách hoa trong vườn đều là những loài hoa trân quý khó tìm.
"Trông Vương phi có vẻ thích chúng nhỉ? Nếu như Vương phi thích, bản vương sẽ sai người mang mấy chậu về trồng trong phủ".
"Quân tử không cướp đồ của người khác, không phải vừa nãy Vương gia đã nói thế sao?"
Mộc Vân Cẩm không buồn nhấc mắt, tiếp tục lưu luyến ngắm nghía hoa tươi.
Đợi mọi người đến đông đủ, yến tiệc bách hoa mùa thu chính thức bắt đầu.
Mọi người tề tụ ở bách hoa viên. Ở trong bách hoa viên được bày biện rất nhiều bàn con tinh xảo, trên bàn con có để trái cây điểm tâm, còn có cả rượu ngon.
Nam nữ chia thành một dãy bàn riêng, ở giữa được ngăn cách bởi một lùm trúc lùn, như vậy sẽ không bị che tầm mắt cũng sẽ không khiến các tiểu thư cảm thấy mất tự nhiên.
Mộc Vân Cẩm được an bài ngồi ở bên phải An Dương Quận chúa, nàng không chiếm mất hào quang của chủ nhân bữa tiệc nhưng cũng không đánh mất đi phong thái của một Vương phi.
An Hiểu Như ngồi ở đầu dưới chỗ Mộc Vân Cẩm. Từ lúc vừa mới tiến vào phủ trưởng Công chúa, ánh mắt của nàng ấy như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
"Chủ tử, nô tỳ sẽ đứng xa xa quan sát. Nếu như trong yến hội có xảy ra tình huống nào thì nô tỳ có thể chạy tới bảo vệ chủ tử đầu tiên".
Vân Tấn chủ động đề nghị được đứng bảo vệ, canh giữ bên cạnh nàng, sợ rằng sẽ để lọt mất kẻ rắp tâm bất lương.
Dù sao hôm nay Thái tử cũng được mời tới yến tiệc. Vân Tấn đã nghe qua về vị Thái tử này.
Trước kia khi chủ tử vẫn còn ở trong khuê các, Thái tử điện hạ từng ngấm phái người tới phủ thừa tướng thăm dò tâm ý chủ tử nhà mình, sau khi biij cự tuyệt vẫn nhắm vào phủ thừa tướng.
Vân Tấn lo rằng Thái tử điện hạ sẽ gây bất lợi cho chủ tử nhà mình, phòng bị cẩn thận vẫn hơn.
Mộc Vân Cẩm gật đầu đáp ứng, Vân Sơ khéo léo đứng ở phía sau Mộc Vân Cẩm, nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Trưởng công chúa vẫn chưa lộ diện. Sau khi An Dương Quận chúa nói vài lời thì yến tiệc bắt đầu trong tiếng đàn sáo du dương.
Mộc Vân Cẩm thưởng thức khả năng nhảy mềm mại của vũ cơ, trong miệng cũng bận rộn không ngừng, nơi khóe mắt lộ vẻ vui thích.
An Dương Quận chúa thường thường hỏi vài câu xem điểm tâm có hợp ý nàng không, xem như là sự chăm sóc đặc biệt với Mộc Vân Cẩm rồi.
Yến tiệc bách hoa đi tới phần đặc sắc nhất, đó là các tiểu thư quý phủ bắt đầu so tài nghệ với nhau.
Mộc Vân Cẩm ngồi ở trong bữa tiệc cảm thấy buồn chán vô cùng. Dù sao nàng ở trong mắt mọi người là Thần Vương phi đã được gả vào vương phủ, dĩ nhiên không cần phải thi triển tài nghệ thu hút sự chú ý của các nam tử đang có mặt.
Giữa lúc nàng đang tìm kiếm bóng dáng Vân Tấn ở xung quanh thì phát hiện sớm đã không thấy tung tích đâu.
Mộc Vân Cẩm nhíu chặt mi tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy lo lắng. Nàng thầm nghĩ, không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đó chứ?
Lúc này, từ nơi không xa chạy có một nha hoàn của phủ trưởng Công chúa chạy tới. Nha hoàn thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nha hoàn sợ làm hỏng tâm trạng thưởng ngoạn của An Dương Quận chúa nên chỉ có thể khom lưng cung kính ghé vào bên tai Mộc Vân Cẩm nhỏ giọng bẩm báo.
"Vương phi, nô tỳ vừa mới nhìn thấy nha hoàn hầu hạ người hình như bị kẻ xấu đánh ngất bắt đi rồi, cho nên mới chạy tới đây bẩm báo".
"Sao? Có chuyện này sao?"
Lúc đầu Mộc Vân Cẩm cũng không tin, dù sao phủ trưởng Công chúa cũng được phòng vệ nghiêm ngặt, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được.
Nhưng khi nha hoàn lấy ra một chiếc ví tinh xảo từ bên hông, Mộc Vân Cẩm liếc mắt liền nhận ra đây là vật liền thân của Vân Tấn.
"Chủ tử, đây là ví mà Vân Tấn mang theo lúc tới đây, nô tỳ còn trêu cô ấy, nói là ở bên ngoài thêu đôi uyên ương có dụng ý gì không".
Nghe Vân Sơ nói chắc nịch như vậy, Mộc Vân Cẩm lập tức hoảng hồn. Nàng ép mình phải bình tâm lại, suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào cho phải.
Mộc Vân Cẩm vì để tránh cho rút dây động rừng nên không làm kinh động tới tân khách trong bữa tiệc, chỉ tìm một cái cớ để rời khỏi yến hội.
Vân Sơ tự nhiên sẽ đi theo bên nàng. Mộc Vân Cẩm một đường chạy theo nha hoàn kia tới chỗ sân vắng lặng.
"Chủ tử, nô tỳ thấy không thể tin được đứa nha hoàn này".
Vân Sơ vẫn có chút cảnh giác khuyên Mộc Vân Cẩm một câu, tay nắm vỏ kiếm tăng thêm vài phần lực đạo.
"Ta biết, nhưng vật liền thân của Vân Tấn ở trên tay cô ta là sự thật. Mặc kệ chân tướng đến tột cùng là như thế nào, chúng ta vẫn phải tới xem xem. Nếu thật sự có biến cố gì thì không phải chúng ta vẫn còn phấn độc mà Vân Tấn cho sao?"
Vân Sơ gật đầu, vì muốn mau chóng biết được tình huống của Vân tấn nên chủ tớ hai người chỉ có thể mạo hiểm đi tìm kết quả.
Nha hoàn dẫn đường ở phía trước như đã nhận ra sự cảnh giác cẩn thận của hai người nên bước chân càng nhanh hơn.
Mộc Vân Cẩm cùng Vân Sơ liếc nhau một cái, tiếp tục đi theo nha hoàn kia tới một tiểu viện vắng vẻ.
"Vương phi, vừa nãy trước khi nô tỳ qua đó báo tin cho người thì đã lén theo chân kẻ xấu tới chỗ này. Chắc chắn bọn họ chưa ra khỏi chỗ này nên nô tỳ mới quay trở lại bẩm báo cho Vương phi".
Nha hoàn kia cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn dù chỉ một chút, không biết có phải cố ý để lộ ra dáng vẻ khiến cho người ta nghi ngờ hay không.
"Vương phi, nô tỳ còn phải trở về hầu hạ trưởng Công chúa điện hạ, xin cáo lui trước".
Nha hoàn kia khẽ ngẩng đầu ngầm quan sát Mộc Vân Cẩm, sau đó lập tức chào nàng rồi thản nhiên rời đi.
Mộc Vân Cẩm nhìn cửa phòng đang đóng chặt ở trước mắt, đầu tiên nàng quan sát xung quanh, trong lòng do dự một lát rồi mới quyết định vào xem.
"Chủ tử, nô tỳ sẽ bảo vệ người, nhưng người ngàn lần vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ".
Vân Sơ tiến lên một bước, chậm rãi tự tay đẩy cửa phòng ra.
Sau đó Vân Sơ vẫn chưa vội vã đi vào, mà cẩn thận kiểm tra tình huống trong phòng một phen sau đó mới khẽ gật đầu ra hiệu cho Mộc Vân Cẩm.
"Ưm ưm ưm..."
Trong phòng bỗng nhiên truyền ra một tiếng nghẹn ngào không rõ, dọa cho Mộc Vân Cẩm sợ hãi không tự chủ lui về phía sau một bước, đầu ngón tay bám chặt vào ván cửa, trái tim suýt chút nữa đã vọt từ lồng ngực ra ngoài.