Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 31: Người khổ tình




Mộc Vân Cẩm theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy người tới mặc một bộ cẩm bào màu đen in vân chìm, bên hông treo một miếng ngọc bội hảo hạng, từng cái giơ tay nhấc chân đều thật phong nhã.

"Các hạ phí hết tâm tư dẫn ta tới Túy Tiên Lâu, chỉ sợ không đơn thuần là vì chuyện của Ly Vương điện hạ".

Mộc Vân Cẩm cảnh giác nhìn chăm chú đối phương, trong tay nắm chặt túi thơm mà Vân Tấn làm cho. Trong túi thơm chứa độc phấn gây hôn mê trong thời gian ngắn, nhưng vì để tránh làm ảnh hưởng tới bản thân nên không phải thời khắc nguy cấp nhất nàng dĩ nhiên sẽ không tùy tiện sử dụng.

Nàng điều động giác quan toàn thân để phòng ngừa đối phương đột nhiên xuất thủ.

"Vương phi quả nhiên cực kỳ thông minh, tại hạ tất nhiên vì bản thân nên mới khổ tâm như vậy".

Trên mặt nam nhân kia đeo một cái khăn màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài.

"Ngươi nói chuyện thẳng thắn thật đấy, nhưng nếu ngươi đã định hợp tác với ta thì phải cho thấy chút thành ý. Ngay cả bề ngoài ngươi cũng không dám để lộ thì ngươi bảo ta phải tin ngươi như nào đây?"

Mộc Vân Cẩm vô ý thức sờ sờ bức họa ở trong tay áo, cũng không biết vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng được không.

"Tại hạ tất nhiên có lý lẽ của mình. Tại hạ chỉ có thể nói cho Vương phi, nếu như hai ta có cơ hội gặp lại, chỉ sợ gặp nhau ở một địa điểm khác Vương phi sẽ cảm thấy không biết theo ai, cho nên không nhìn thấy vẫn tốt hơn".

"Được thôi, vậy trước tiên ngươi nói một chút về mục đích hẹn ta ra đây đi, để ta suy nghĩ xem có muốn hợp tác với ngươi không".

Mộc Vân Cẩm cử chỉ hào phóng ngồi ở trên ghế tròn, nghĩ lỡ như đối phương không phải dạng hiền lành thì Vương gia cũng đang trên đường tới rồi.

Nghĩ vậy, Mộc Vân Cẩm thả lỏng người, đưa tay cầm ly trà lên, tự tay rót cho mình một cốc.

Nàng cũng không lo lắng trong trà này có độc, dù chuyện có phát triển tiếp như nào thì đến cuối vẫn phải dựa theo những gì nàng vẽ, trừ khi khả năng vẽ của nàng mất linh.

"Vương phi thật tùy ý, vậy tại hạ cũng không vòng vo. Vương phi cứ gọi tại hạ là Quỷ Mị đi. Tại hạ cũng chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối mà thôi".

Quỷ Mị liêu bào ngồi ở đối diện Mộc Vân Cẩm, mắt thấy trà trong ly của nàng đã thấy đáy thì lập tức đứng lên châm trà rót nước cho nàng.

Mộc Vân Cẩm bất động thanh sắc nhìn hai tay Quỷ Mị, trắng nõn thon dài không có một chút vết chai, trông không giống như người tập võ.

Lại thêm một loạt động tác trông như đã thuần thục của Quỷ Mị, hiển nhiên là đã quen hầu hạ người khác nên mới cẩn thận như thế, nhất cử nhất động đều vô cùng đúng mực.

Quỷ Mị rốt cuộc có thân phận gì?

"Thân thế của Ly Vương điện hạ vô cùng phức tạp, nếu như Vương phi nguyện ý nghe tại hạ kể, chắc chắn sẽ có rất lợi cho Vương phi".

Quỷ Mị ngồi về vị trí của mình, phấn y cô nương hồi nãy đưa Mộc Vân Cẩm tới đây tùy lúc hầu hạ ở ngoài phòng, còn vô cùng tỉ mỉ đóng cửa phòng lại cho hai người.

"Đêm nay ta đến tất nhiên là muốn biết rõ ràng mục đích của ngươi, ngươi cứ nói đi".

Mộc Vân Cẩm thích ý nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt hoa sen trước mặt hồi lâu, nếu không phải vì lúc này có chuyện quan trọng cần nói, nàng muốn thưởng thức xem thế nào.

"Chắc hẳn Vương phi rất nghi hoặc về mối quan hệ giữa Ly Vương và Thần Vương. Vì sao Ly Vương luôn luôn đối nghịch với Thần Vương nhưng Thần Vương lại hết sức nhẫn nại, thậm chí còn che giấu cho Ly Vương không ít tai họa".

Mộc Vân Cẩm cũng rất tò mò. Lần trước nàng đã từng hỏi qua Thẩm Diệu Thần một lần, hắn lập lờ nước đôi làm nàng không tài nào suy đoán được.

Thẩm Diệu Thần từng nói Thẩm Ngọc Thư là chí thân của hắn, cho dù Thẩm Ngọc Thư có phạm sai lầm nhiều hơn nữa hắn cũng không thể mặc cho Thẩm Ngọc Thư rơi vào vực sâu mà không kéo lại.

Một hoàng tử được nhận sự sủng ái của Hoàng thượng và Quý phi, làm sao lại rơi vào vực sâu không thể tự thoát ra được?

Mộc Vân Cẩm bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý dò xét mà nhìn vào mắt của Quỷ Mị.

Vì hành động đột ngột của Mộc Vân Cẩm mà Quỷ Mị không phản ứng kịp, tất cả tâm tình chân thật đều đang còn trong ánh mắt.

Ánh mắt Quỷ Mị tràn ngập nỗi tuyệt vọng, chán chường vì thế sự xoay vần, còn có một tia tử khí chết người.

Trong đôi mắt này đến cùng cất giấu bao nhiêu chuyện chua xót?

Quỷ Mị ánh mắt hoảng loạn cúi thấp đầu, theo thói quen kéo chiếc khăn che mặt lên, nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, Thẩm Ngọc Thư là con của Quý phi nương nương không sai, nhưng hắn cũng chỉ là hồn về quê cũ mà thôi".

"Hồn về quê cũ? Nói thế là ý gì? Không phải Ly Vương điện hạ vẫn đang sống rất tốt sao?"

"Vương phi sai rồi, Ly Vương đã chết yểu từ lúc mới sinh ra".

Mộc Vân Cẩm bị mấy câu nói của Quỷ Mị làm cho hồ đồ. Cái gì mà Ly Vương điện hạ từ lúc sinh ra đã chết yểu, rồi cái gì mà hồn về quê cũ?

"Ý của các hạ là, ở trong cơ thể của Ly Vương điện hạ là linh hồn của một người khác?"

Mộc Vân Cẩm không biết người trước mắt tại sao lại biết được nàng cũng không phải là nguyên thân, thế nhưng nếu như nàng có thể ly kỳ xuyên tới thế giới này thì chuyện xảy ra với Ly Vương điện hạ cũng chẳng có gì là lạ.

"Vương phi đoán không lầm, từ đó có rất nhiều chuyện Vương phi không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được đã xảy ra những gì".

Quỷ Mị từ chỗ ngồi đứng dậy, từ trong hộp đen đã chuẩn bị từ trước cẩn thận từng li lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, trên đó viết đầy chữ. Quỷ Mị lập tức đưa nó cho Mộc Vân Cẩm.

Mộc Vân Cẩm nghi ngờ tiếp nhận giấy Tuyên Thành mà Quỷ Mị đưa tới, còn tưởng rằng phía trên có vẽ cái gì.

Nàng nhẹ nhàng trải giấy trên bàn dài, tỉ mỉ xem qua một lần, trong từng câu chữ đều là lai lịch của Thẩm Ngọc Thư.

Mộc Vân Cẩm mặt lộ vẻ kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Thẩm Ngọc Thư chỉ ngông cuồng không chịu gò bó như vẻ bề ngoài, không thể tưởng Thẩm Ngọc Thư lại có thân thế đau lòng đến vậy.

Nghĩ chút, nàng nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này, bất luận là Dung thế tử có thâm thù đại hận với Hoàng đế, hay là sự trốn tránh của Thẩm Diệu Thần với ông ta, sau khi biết được thân thế của Thẩm Ngọc Thư, nàng càng tin chắc cái vị nắm quyền trong cung kia là một kẻ tàn bạo bất nhân, thấm chí là kẻ có tâm lý vặn vẹo biến thái đang quấy phá.

"Vì sao lại cho ta xem những thứ này? Có ý nghĩa gì với ta sao?"

"Sao lại không có ý nghĩa? Vương phi chẳng lẽ nghĩ rằng mình sẽ thuận lợi sống đến già sao?"

Trong ánh mắt Mộc Vân Cẩm lóe lên một tia lãnh ý, nghe ý của Quỷ Mị thì đời này nàng cũng không sống được lâu sao?

"Tại hạ chỉ muốn nói cho Vương phi, nếu chưa trừ diệt vị trong cung kia, như vậy kết cục của Vương phi chỉ có bốn chữ, chết không tử tế".

Lúc Quỷ Mị mấy lần đề cập tới Hoàng đế, từng câu từng chữ như chứa hận ý sâu không thấy đáy.

"Nếu ta thật sự có bản lĩnh trừ diệt vị cầm quyền kia thì sẽ như thế nào?"

"Tất nhiên Vương phi có thể sống được bình an, cả đời thuận lợi, không bao giờ dậy sóng".

Thì ra nếu nàng muốn sống sót ở kiếp này, thậm chí muốn sống thật tốt thì trở ngại lớn nhất chính là vị kia trong cung.

"Vậy ngươi nói cho ta biết lai lịch của Thẩm Ngọc Thư là muốn ta liên hợp với hắn lật đổ vị kia?"

"Cũng không hoàn toàn là vậy. Thẩm Ngọc Thư hiện nay vẫn là con của Quý phi nương nương, tại hạ chỉ có một chuyện muốn nhờ. Nếu như một ngày kia chuyện của Vương phi hoàn thành rồi thì xin hãy tha cho Quý phi nương nương một mạng".

"Không phải ngươi vì bản thân mà chu toàn sao? Sao đến cuối lại vì Quý phi nương nương?"

Mộc Vân Cẩm rất khó hiểu. Mục đích của Quỷ Mị không phải vì bản thân?

"Tại hạ cố ý đến đây là vì Quý phi nương nương, bởi vì thành toàn mong muốn của người chính là thành toàn cho bản thân ta".

Xem ra người trước mắt cùng Quý phi nương nương có ràng buộc rất sâu sắc, Mộc Vân Cẩm cất tờ giấy thật kỹ, bỏ vào trong tay áo mình.

"Ta không rõ các hạ có quan hệ gì với Quý phi nương nương mà lại không thể tự mình thành toàn cho Quý phi".

Nước trà trên bàn vốn dĩ còn chút nhiệt độ giờ đây cũng lạnh ngắt.

"Tại hạ quý mến Quý phi nương nương đã lâu. Trong những năm tháng tươi đẹp thuở thiếu thời người đã trở thành hồi ức đẹp nhất còn sót lại trong cuộc sống của tại hạ. Người cũng phải dạng ham hư vinh, bị ép vào cung làm phi sau đó sinh hạ hoàng tử, sợ là quãng đời còn lại của người cũng sẽ bị hãm vào trong vũng bùn này không thể tự thoát ra được".

Quý phi nương nương vẫn còn có tình yêu như thế, thật ra khiến Mộc Vân Cẩm cảm thấy ngoài ý muốn, thế nưng nghe Quỷ Mị nói, Quý phi nương nương cũng là bị ép vào cung.

Có điều bởi vì không có hi vọng sinh ra Hoàng tự (1), cho nên mới phải vì tranh đoạt ngai vàng, trở thành Thái hậu dưới một người trên vạn người, cho nên hai tay dính đầy dơ bẩn.

"Ngươi chưa từng trách Quý phi sao?"

Quý phi nương nương tuy là bị ép vào cung nhưng chung quy vẫn phụ lòng người trước mặt.

"Ah, tại hạ có tư cách gì để trách người? Chỉ trách trước đây tại hạ không có năng lực bảo vệ người, càng không có năng lực tự bảo vệ mình nên mới có thể bị vị trong cung kia chặt đứt đường".

"Chặt đứt đường?"

Mộc Vân Cẩm chợt cất cao giọng, hiển nhiên không hiểu chặt đứt đường có ý gì, dù sao bây giờ người đó vẫn đang yên lành đứng trước mặt nàng.

"Không có gì, những chuyện khác không có quan hệ gì với Vương phi, cũng không phải chuyện quan trọng gì".

Quỷ Mị cười thê lương, cay đắng nơi khóe môi làm sao cũng không che giấu được.

Mộc Vân Cẩm qua lớp khăn nhìn đường nét của Quỷ Mị mà kết luận, người này cũng là một người có tướng mạo đoan chính tuấn dật.

"Ngươi làm thế nào biết được ta cũng không phải người của thế giới này?"

Cuối cùng Mộc Vân Cẩm hỏi chuyện then chốt, nàng cũng không muốn về sau sống một cuộc sống bị người khác định đoạt số mệnh.

"Tại hạ biết chút thuật bói toán, nếu có thể biết được lai lịch của Ly Vương điện hạ thì lai lịch của người có khó khăn gì."

Quỷ Mị thu liễm lại vẻ chán chường, ánh mắt sâu xa nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Mộc Vân Cẩm cũng cảm thấy hợp lý, nàng bỗng dưng nhớ tới trước đây quốc sư đại nhân từng nói, ngoại trừ Thẩm Ngọc Thư có liên quan tới vận mệnh của nàng ra thì Dung thế tử Dung Văn Ngạn cũng có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với nàng.

Nhưng từ lúc nàng xuyên qua đến thế giới này chưa bao giờ gặp gỡ Dung Văn Ngạn, càng không nói đến có sự ràng buộc vận mệnh với y.

"Có thể hỏi các một vấn đề không?"

"Vương phi cứ nói nghe một chút, tại hạ tối nay tới đây là để giải đáp nghi vấn của Vương phi".

"Dung thế tử có quan hệ gì tới ta sao?"

Lúc Mộc Vân Cẩm hỏi như vậy, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân mà Quỷ Mị bỗng dưng thở dài.

"Hắn và tại hạ đều là người khổ tình. Nếu tại hạ nói chuyện liên quan tới hắn ra, sợ rằng sẽ can thiệp tới nhân duyên kiếp này của người. Thiên cơ bất khả lộ, sau này tự nhiên sẽ có người hữu duyên nói cho Vương phi, tại hạ cũng không cần lắm mồm, nếu không sẽ bị trời phạt".

Quỷ Mị vừa dứt lời, Thẩm Diệu Thần liền đột nhiên xông vào, đêm khuya gió lạnh theo nam nhân phá cửa mà ùa vào cùng lúc.

Quỷ Mị thấy thế thì lập tức rời đi, phấn y cô nương ngoài cửa cũng không thấy tung tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.