Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 66: Thành thân




Bữa cơm rất nhanh chóng trôi qua, Tâm An chỉ tính chào hỏi xã giao rồi tiếp tục lên đường, không ngờ lại gặp sư phụ ở đây, hắn liền nhất quyết xuất phát cùng nàng, mặc cho mọi người nhìn hắn ra sao

Ban đêm, tuyết lại rơi thêm vài hạt, hơi lạnh lan tỏa khắp nơi, nha hoàn bên cạnh Tần Uyển Tình cho thêm than vào lò, lấy áo khoác choàng lên cho nàng, nhẹ nhàng khuyên bảo:

" Tiểu thư, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi sớm "

" Ngươi lui ra trước đi "

Nha hoàn hành lễ, sau đấy nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhắc nhở hộ vệ và các nha hoàn canh cửa khác giữ im lặng, rồi mới bước ra khỏi Đào viện

Nơi đây được coi là nơi yên tĩnh nhất, yên tĩnh tới mức nghe cả tiếng gió rít qua cửa sổ, lạnh lẽo tới nhường nào, chậu hoa hải đường đặt cạnh cửa sổ chỉ còn lá xơ xác, đọng lại vài hạt tuyết trắng, khiến nó trở nên hoa lệ

Ngày mai các nàng sẽ xuất phát đến Vũ quốc, nếu tiếp tục ở nơi đây không tốt, nàng còn chưa thỉnh an thái hậu Vũ quốc một ngày nào cả, sợ là đã lan truyền tiếng xấu khắp hoàng cung

" Ngươi còn không ra mặt " Nàng trầm giọng nói

" Nghĩ gì mà thất thần thế? " Vũ Nhiên đứng sau lưng nàng từ lúc nào, nếu gặp người khác chắc chắn sẽ bị dọa cho mất hồn

" Vài chuyện vặt thôi " Tần Uyển Tình ngồi xuống ghế, tự tay rót cho mình một tách trà nóng để ấm bụng, lại bị Vũ Nhiên ngăn lại, hắn đưa tay phải của mình lên, lắc lắc cái bình sứ

" Cái này tốt hơn " Hắn cười, còn ấm áp hơn cả lò sưởi

" Rượu Tuyết Liên? "Mùi thơm này không phải nó là gì nữa, sao tự dưng hắn lại tốt bụng đưa cho nàng uống? Không phải dùng mọi biện pháp ngăn cản à?

" Ừ, nàng uống say, ta sẽ không làm gì nàng cả, nhưng nàng say bên ngoài, sẽ mất hình tượng " Vũ Nhiên tự tay rót một chén rượu, hương rượu nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, tỏa chút khói nóng, dễ nhận ra hắn từng đun ấm bình rượu

" Ngươi sợ mất mặt à? "

" Không, dáng vẻ lúc ấy của nàng rất đáng yêu, ta không muốn chia sẻ " Vũ Nhiên không nhanh không chậm nói, rất từ tốn

" Vô sỉ " Nàng thầm mắng một câu, trình độ mặt dày của hắn đã nâng lên một tầm cao mới, ngay cả câu sến súa như vậy hắn cũng dám nói

Vũ Nhiên cười, đẩy chén rượu qua cho nàng, rồi tự mình uống một chén khác

Vị rượu ngòn ngọt, lại có chút cay nồng, uống một ngụm, hương thơm vẫn còn lan tỏa khắp khoang miệng, chính là cực phẩm trong cực phẩm

Nàng nâng nhẹ chén rượu, nhấp từng ngụm từng ngụm một, dáng vẻ nàng uống thật sự rất đẹp, đôi mắt bao phủ tầng nước mỏng, như say như tỉnh lại vô tình lộ ra vẻ quyến rũ chết người, khiến người ta ngây ngất. Nàng uống xong một chén, lại bảo Vũ Nhiên rót thêm chén mới, cứ như vậy liên tiếp ba chén đầy

Vũ Nhiên đang tính khuyên nàng thôi, thì nàng lại giành nói trước

" Cuộc đời ta chưa từng thiếu thứ gì "

Cánh tay hắn đang tính can ngăn liền rũ xuống một cách vô lực, hắn chuyển tư thế, ngồi chống cằm, nghiêm túc nghe nàng nói

" Ngay cả hôn sự của ta cũng là môn đăng hộ đối, vạn người ngưỡng mộ. Đấy là người ngoài thấy, còn tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu, các ca ca, đệ đệ luôn không muốn ta đáp ứng hôn sự này. Họ còn muốn tùy tiện phong một con nha đầu là thất công chúa, để thay thế hôn sự của ta. Nhưng mà không ngờ rằng ngươi lại ngày nào tháng nào cũng kiểm tra vị hôn thê của mình, nên mọi người mới cắn răng giao ta qua nơi đất khách " Giọng nàng rất nhẹ, như tiếng chim vàng oanh, vang vọng cả căn phòng

" Đêm trước khi ta đi cùng ngươi, mẫu hậu đã khóc rất nhiều, thậm chí phụ hoàng cũng đỏ hoe mắt, tổ mẫu cũng không muốn ta đi chút nào... " Nàng cũng đổi tư thế giống hắn, chống cằm nhìn ra cửa sổ, thấy tuyết lại rơi, liền thở dài " Ngày đầu tiên ta gặp họ cũng là trời đầy tuyết trắng, thật đẹp làm sao "

" Điều ta không ngờ là tứ hoàng huynh mạnh mẽ nhất, lạnh lùng nhất trong số mọi người cũng đỏ mắt " Nàng như nghĩ đến chuyện gì, liền cười nhẹ lên, một nụ cười hạnh phúc

Vũ Nhiên trầm ngâm, một công chúa phải đi qua đất nước xa lạ để bắt đầu cuộc sống mới, cho dù địa vị ở nước mình cao bao nhiêu, thì ở nơi lạ, bị bắt nạt cũng không tìm được người thân để kể khổ, chỉ có thể nghẹn trong lòng đầy nỗi uất ức. Lỡ như có chết đi, thì chỉ cần một lá thư nói nàng bị nhiễm bệnh nặng, thì đều nhẹ nhàng qua hết

Nhưng duy một điều hắn không biết, đó là nếu Vũ quốc làm hại đến một sợi tóc nào của nàng, thì chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra, đó là đặc quyền duy nhất còn sót lại của Tần quốc đối với nàng. Vả lại, thân phận nàng cao đến vậy, ai dám bắt nạt, đây chẳng phải tự tìm phiền toái sao?

" Mà này, cái ngày thành thân giả ấy, khi Tống tỷ ( là Tống Thanh Thanh, giờ là Tần Uyển Thanh, nhưng mọi người vẫn gọi nàng là Tống Thanh Thanh như cũ) giả làm ta để qua nước ngươi che mắt mọi người, lúc đó ngươi bái đường với tỷ ấy à?" Tần Uyển Tình chợt nhớ ra gì đó, lập tức hỏi

" Không, là tứ hoàng tử tống quốc - Tống Triệu "

Tần Uyển Tình ồ lên một tiếng, quay mặt lại nhìn hắn, nhìn rất lâu

" Ta.. và ngươi chưa có thành thân " Nàng và hắn chưa từng thành thân, vậy mà lại làm phu thê, thật buồn cười

Vũ Nhiên ngạc nhiên, không ngờ nàng lại hỏi vậy, hắn nở nụ cười chói mắt, giọng nói trầm mê người, như đang thủ thỉ vào tai nàng " Vậy giờ chúng ta thành thân "

Gương mặt Tần Uyển Tình đã đỏ ửng cả lên vì say, mà vẫn còn sức để nói chuyện, tất nhiên đầu cũng sẽ không bị ngốc đi, không có người chứng giám, không có trang phục truyền thống, còn chưa chuẩn bị gì cả, thì thành thân thế nào

Vũ Nhiên thấy nàng nhíu mày nhìn mình cứ như nhìn kẻ ngốc, liền không nhịn được bật cười, hắn lấy cái giỏ tre đặt dưới đất nãy giờ, mở túi ra, bên trong đầy cánh sen Tuyết Liên xinh đẹp, trong suốt như thủy tinh, mềm mại như lụa, hắn đặt hết vào chiếc rổ tre đan lát tỉ mỉ, treo cố định trên trần nhà, cột một sợi dây vào chiếc rổ, sợi dây cứ như vậy mà đung đưa trên không trung, hắn khẽ nói:

" Cánh sen thay thế cho cánh hoa khác " rồi đưa mắt về phía cửa sổ " Tiểu Uyển, vào đây đi "

Tiểu Uyển chi chi mấy tiếng, từ cửa sổ nhảy vào, nó lắc ngoày ngoạy để tuyết trên lông rơi xuống hết, bộ dạng vẫn nhỏ xíu như vậy, mỗi tội lông chuyển sang màu trắng ngần, sau đấy đưa đôi mắt ngập nước nhìn Vũ Nhiên, bộ dạng vô cùng đáng yêu

" Ngươi ngậm sợi dây này đi, khi nào ta ra hiệu, thì kéo dây " Vũ Nhiên đưa sợi dây cho nó, ý nói nó ngậm, nhưng mà nó chỉ nhìn hắn có chốc lát, liền chỉ một mực ngắm nhìn chủ nhân thật sự của nó, không thèm quan tâm đến hắn nữa

" Ta rõ ràng dẫn ngươi theo, ngươi lấy oán báo ơn à " Vũ Nhiên cười khổ, người của nàng lúc nào cũng một mực theo nàng, còn người của hắn được nàng nói mấy câu, liền bỏ hắn theo nàng

Tiểu Uyển giờ mới nhìn lại Vũ Nhiên, nó chi chi thêm mấy tiếng bất mãn, như kiểu không có ngươi thì ta vẫn tới đây được

" Được rồi, việc ta nhờ liên quan đến hạnh phúc của nàng " Vũ Nhiên giọng lập tức mềm mỏng, một người một thú cứ ngồi thỏa thuận như vậy, Tần Uyển Tình đã say ngất ngư, trái phải còn chẳng phân biệt được, thì làm sao có thể xen vào

Tiểu Uyển sau một lúc được rót mật vào tai, liền vui vẻ ngậm sợi dây, Vũ Nhiên lúc này yên tâm

Hắn búi nhẹ tóc nàng lên, cài cây trâm màu tím mà hắn tặng, đơn giản nhưng xinh đẹp

Nàng vốn dĩ luôn mặc y phục màu truyền thống của công chúa, giờ đang trong thời kì tới ngày nên nàng đặc biệt mặc đỏ tươi, rất giống hỉ phục. Mà hắn, cởi lớp áo choàng ngoài ra, cũng là một thân y phục mà đỏ. Hắn đặt cây nến thơm giữa bàn, rót hai chén rượu riêng, rồi cười với nàng:

" Như vậy là có thể thành thân rồi "

Tần Uyển Tình vẫn còn mơ hồ, thấy hắn nói vậy thì giật mình, sau đó cũng cười, từ trong tay áo rút ra một dải khăn đỏ, dải khăn hình vuông, đường thêu tinh tế bằng chỉ vàng chỉ bạc, còn có mấy sợi rua rua xung quanh, mỗi sợi đều đính ngọc trai trắng ngần

" Đây là khăn trùm đầu của mẫu hậu để lại, người đưa cho ta coi như là một phần của hồi môn " không ngờ lại có chỗ dùng, nàng nhẹ nhàng trùm đầu, sau đó giục hắn thành thân

Thấy bộ dạng này của nàng, hắn chắc chắn nàng say lắm rồi

Mặc dù không có cha mẹ làm chứng, nhưng trời đất có thể chứng giám

" Ta - Vũ Nhiên, nguyện yêu thương Tần Uyển Tình cả một đời " Vũ Nhiên trịnh trọng nói, lại nghe nàng khẽ nói câu y chang, làm lòng hắn ấm áp đến lạ thường

Hắn nâng khăn trùm đầu của nàng lên, trái tim đập nhanh vô cùng, khi thấy gương mặt như trăng rằm của nàng, tim hắn như lệch nhịp

Đây là nữ nhân hắn yêu

Đây là nữ nhân hắn trân trọng

Tần Uyển Tình nâng chén rượu, choàng qua tay hắn uống cạn một hơi, coi như là rượu giao bôi

Kể từ nay, trời đất chứng giám, cả hai nên duyên vợ chồng...

Từng cánh từng cánh hoa rơi xuống, nhẹ nhàng vương lên y phục nàng, làm nàng trở nên đẹp lạ thường

Tiểu Uyển đáng thương cật lực ngậm chặt sợi dây mà kéo, kéo như điên như dại mới làm lay chuyển cái rổ, còn làm bản mặt cam tâm tình nguyện vì hạnh phúc của chủ nhân, mà không hề để ý nụ cười nham hiểm của Vũ Nhiên

Con hồ ly ngu ngốc này hồi trước dám cắn bổn vương, giờ mới có cơ hội chỉnh nó

Cái việc cánh hoa rơi hay không chẳng ảnh hưởng gì đến vấn đề thành thân cả....

Trước khi đi ngủ, nàng còn thì thầm câu gì đó, hắn nghe xong thì bật cười " Ngươi chính là nhân lúc người ta say để lợi dụng, đồ xấu xa "

" Thành thân xong còn động phòng nữa" Vũ Nhiên bày tỏ hết sự vô sỉ của bản thân, nhưng nàng đã nằm ngất trên giường từ lúc nào, có lẽ say quá rồi, hoặc là giả vờ

Hắn khẽ vuốt tóc nàng, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn nàng, một đêm không mộng mị

...

Sáng sớm hôm sau, Hoàn Tuyết như thường lệ chăm sóc mấy đóa Tuyết Liên, tuyết vẫn còn rơi nhiều, nhưng hắn thấy có gì đó sai sai

Một đóa

Hai đóa

Ba đóa...

Mất đâu ba đóa rồi...

" Thiếu mất ba đóa Tuyết Liên " Sắc mặt hắn không tốt chút nào, lạnh lùng nói

Nha hoàn xung quanh lập tức quỳ xuống, nền tuyết lạnh thấu xương, nhưng người đối diện còn lạnh hơn

" Là.. là.. " Nha hoàn hồng y hơi ấp úng

" Là cái gì? Ta không có sự kiên nhẫn " Hoàn Tuyết nhíu mày, con của hắn, ba đứa con của hắn bị ngắt mất rồi

" Tối qua Vũ công tử vào đây hái, nô tì muốn thông báo cho người, nhưng Vũ công tử bảo không cần thiết phải làm phiền " Nha hoàn hồng y vẫn lấy hết can đảm nói tiếp

" Huynh ấy lấy làm gì? Để cài đầu à? " Giọng hắn hòa hoãn hơn một chút

" Cái này nô tì không rõ, nghe nói hái tặng nhị tiểu thư "

Hoàn Tuyết nhíu mày, hái tặng Tần Uyển Tình? Trong hoa viên có biết bao loài hoa rực rỡ, chạy tới nơi lạnh giá này hái Tuyết Liên hoa, chỉ để tặng thôi sao?

Lại nhìn Tuyết Liên đang trôi nổi trên mặt hồ băng, tặng cho nàng thì không sao, mặc dù hoa này ba năm may ra mới nở được vài đóa... Nếu hắn biết cánh hoa quý giá của hắn đang rơi rớt dưới đất, thì không biết bi thương đến mức nào...

Đây là Vũ Nhiên cố ý chỉnh hắn vì tội đòi làm nam sủng của nàng

" Tối qua Tâm công tử cũng tỏ ý muốn hái, nhưng ngại trời lạnh " Nha hoàn hồng y để ý sắc mặt của trang chủ, mới dám nói tiếp

Hai người này, đến đây chỉ muốn chọc điên hắn à?

Hoàn Tuyết không nói nữa, gương mặt trở nên yêu nghiệt như ban đầu, đến lúc đưa tiễn họ về nơi xuất phát rồi

Ba người Hoàn Tuyết, Vũ Nhiên và Tâm An, mặc dù bên ngoài độc mồm độc miệng với đối phương, nhưng không có chút ác ý nào, chỉ toàn là trêu đùa, nếu không, ai đụng vào Tuyết Liên của Hoàn Tuyết mà có thể sống sót trở ra chứ

....

Đền bù a ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.