Vướng Mắc Ngọt Ngào

Chương 21: Ăn em




Thẩm Thư Dư xem tin nhắn mà Phó Chước gửi tới, cô vô cớ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Cô không trả lời anh nữa, lướt weibo một lúc thì tắt màn hình.

Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Thư Dư từ trước đến nay đều rất có quy luật, không giống như Phó Chước. Mà lúc này anh vừa ngồi xuống bàn làm việc.

Ngoài việc tự tay vẽ truyện tranh, hiện nay Phó Chước phải xử lý đủ loại chuyện. Phòng làm việc vừa vận hành mới nửa năm, mọi vấn đề lớn nhỏ đều cần anh đích thân giải quyết. Suy cho cùng anh chưa từng học quản lý, cũng không có kinh nghiệm liên quan, anh chỉ có thể lần mò từng bước.

Hiện nay Phó Chước muốn nghiêm túc tiến hành IP “Phúc Tinh A Tài” này, nhưng đối với một phòng làm việc mà nói, chỉ có một hạng mục thì vẫn chưa đủ cho tương lai. Mục tiêu của Phó Chước là muốn làm ra một bộ phim điện ảnh hoạt hình 3D do chính anh làm đạo diễn, nhưng trước khi làm phim điện ảnh, anh cần phải làm tốt phim hoạt hình trước.

Từ khi “Phúc Tinh A Tài” nhận được sự hoan nghênh, đã có nhiều đơn vị chế tác liên quan từng tìm đến Phó Chước, mục đích chính là muốn mua bản quyền của bộ truyện tranh này. Nhưng Phó Chước có kế hoạch của mình, thế nên mọi bản quyền vẫn còn nằm trong tay anh.

Chuyên ngành của Phó Chước là sản xuất hoạt hình, học phụ vẽ tranh nghệ thuật toàn diện, tự học vẽ tranh sơn dầu Trung Quốc. Hễ là về hội họa, Phó Chước luôn làm rất nghiêm túc.

Nhưng mà muốn hoàn thành một bộ phim hoạt hình, chỉ một mình Phó Chước thì không đủ. Hiện nay trong phòng làm việc của anh có mười hai người, tuy rằng mỗi người đều làm việc của mình, nhưng chỉ nhiêu đây nhân viên vẫn còn chưa đủ. Vì thế hiện giờ một mình Phó Chước phải xử lý mọi việc vặt trong phòng làm việc, vừa phải vẽ tiếp truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” đăng nhiều kỳ, còn phải bắt tay làm phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài”, không chỉ thế hiện tại anh luôn tìm kiếm kịch bản, tìm một kịch bản thích hợp để làm phim điện ảnh hoạt hình.

Ngày mai Phó Chước lại đi Thâm Quyến một chuyến, mục đích chính là để gặp một người.

Muốn để phòng làm việc hoạt động lâu dài thậm chí phát triển lớn mạnh trở thành một công ty, Phó Chước phải tìm một nhân tài hiểu cách quản lý hơn mình. Trước mắt Phó Chước đã tìm được người này, nhưng mà đối phương không cảm thấy hứng thú đi tới thành phố Phong Châu xa xôi.

Vào lúc mười rưỡi tối, trợ lý của Phó Chước là Ngô Lỗi gửi sang lịch trình chuyến bay đi Thâm Quyến ngày mai cho anh.

Ngô Lỗi gửi qua tin nhắn thoại: “Phó gia, ngày mai anh đi Thâm Quyến là chuyến thứ hai, Lưu Bị còn đến ba lần mới mời được, tiểu nhân ở phía sau cổ vũ cho ngài.”

Phó Chước ghi nhớ thời gian chuyến bay rồi bắt đầu bận chuyện của mình vào ban đêm.

Phó Chước bề ngoài cộc cằn thực ra trong lòng có một góc mềm mại nhất. Anh có thể sáng tác ra bộ truyện tranh “Phúc Tinh A Tài” cảm động mà ai ai cũng thích, nó có liên quan rất lớn với hoàn cảnh trưởng thành của bản thân anh.

Không bao lâu sau Ngô Lỗi lại gửi sang một dãy số tài khoản và mật mã cho Phó Chước.

Ngô Lỗi gửi tin nhắn thoại nói với Phó Chước: “Đây là tài khoản và mật mã weibo cá nhân em đã đăng ký cho anh.”

Phó Chước chưa bao giờ dùng weibo. Nhưng vì phối hợp với buổi ký tên vào tháng một, hiện tại anh sẽ bắt đầu dùng thân phận của tác giả Tam Vô để sử dụng weibo.

Phó Chước luôn rất thích hiệu suất làm việc của Ngô Lỗi, anh vừa căn dặn cậu ta lo liệu chuyện buổi ký tên sớm thì chẳng mấy chốc đã làm ổn thỏa. Nhưng thực ra Ngô Lỗi năm nay cũng chỉ mới mười chín, còn là sinh viên ở trường.

Ngô Lỗi cũng là sinh viên đại học Z, chỉ khác chuyên ngành của cậu ta là sáng tạo truyền thông, có thể hợp tác làm việc với Phó Chước cũng là một sự trùng hợp. Ánh mắt nhìn người của Phó Chước luôn rất tốt, ngày ấy khi nhìn thấy Ngô Lỗi giải quyết sự việc tại buổi diễn văn nghệ ở trường anh liền ưng ý cậu đàn em này.

Nửa năm nay, biểu hiện của Ngô Lỗi ở phòng làm việc quả thực không khiến Phó Chước thất vọng.

Đêm nay Phó Chước dứt khoát không chợp mắt, đợi đến khi trời hửng sáng anh buông bút, đồng thời cũng chuẩn bị xuất phát đi Thâm Quyến.

Trước khi xuất phát Phó Chước gửi một tin nhắn cho Thẩm Thư Dư.

Bảy giờ sáng Thẩm Thư Dư thức dậy mới nhìn thấy tin nhắn này của Phó Chước.

FZ: [Chào buổi sáng.]

Thẩm Thư Dư đặc biệt đưa mắt nhìn thời gian gửi tin nhắn: 05:59.

Sớm vậy à?

Cô nhớ tới trưa hôm qua sau khi ăn trưa anh mới gửi tin nhắn chào buổi sáng cho mình, cô liền cảm thấy rất khó cho anh phải dậy sớm như vậy.

Sáng nay Thẩm Thư Dư chỉ có hai tiết học văn hóa, còn là mấy tiết sau, cho nên buổi sáng thức dậy hơi muộn một tí. Đợi khi Phương Giác rề rà thức dậy, Thẩm Thư Dư cùng cô bạn ăn sáng xong thì đến thư viện đọc sách.

Tuy rằng là sinh viên vũ đạo nhưng không thể bỏ chương trình học văn hóa. Chương trình học văn hóa của Thẩm Thư Dư đều rất ổn, nhưng rất nhiều cô gái hình như đều có một bệnh chung, môn toán hơi yếu.

Phương Giác tỏ vẻ buồn rầu: “Hy vọng học kỳ sau không có môn toán, cậu nói xem chúng ta học vũ đạo, tại sao còn phải học toán chứ.”

Thẩm Thư Dư cũng gật đầu lia lịa: “Tớ tưởng rằng sau khi lên đại học sẽ không cần học toán, lúc trước là ai nói với tớ học vũ đạo thì không cần học toán hả? Tớ hận!”

Phương Giác nhìn thấy Thẩm Thư Dư đấm ngực dậm chân, cô bạn cười ha ha vui vẻ. Có chuyện gì càng vui hơn việc người khác khổ hơn mình chứ? Ha ha ha ha, không có.

Hai người ở thư viện một tiếng thì đến hai tiết học tiếp theo là môn toán khiến người ta khổ sở kia.

Lúc ấy chừng mười giờ hơn, Thẩm Thư Dư nhận được tin nhắn của Phó Chước, anh đã tới Thâm Quyến.

FZ: [Tôi tới rồi.]

Thẩm Thư Dư vẫn không trả lời tin nhắn của anh. Thực ra là cô cố ý không trả lời, cô cảm thấy cứ nhắn tin qua lại thế này thật sự rất mập mờ.

Tới buổi trưa ăn cơm, Thẩm Thư Dư lại nhận được tin nhắn từ Phó Chước.

FZ: [Buổi trưa em ăn gì?]

FZ: [Thử phớt lờ tôi nữa xem.]

FZ: [Coi chừng tôi trở về ăn em.]

Thẩm Thư Dư không nhịn được nữa.

Tiểu Tiểu Thư: [Anh có bản lĩnh thì đến bây giờ đi.]

Tiểu Tiểu Thư: [Nếu không đến được thì đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa.]

Phó Chước ở bên kia mỉm cười trả lời: [Tôi đầu hàng.]

Trong đám người qua lại, Phó Chước ở tại nơi xa lạ gặp phải vấn đề nan giải. Nhưng anh vẫn tỏ vẻ dù trời sập cũng không sợ, không nản lòng.

Người đàn ông này rất ngang tàng cũng rất bá đạo, nhưng khi đối mặt với người trong lòng của mình, anh sẵn sàng đem hết tất cả dịu dàng cho đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.