Edit: Tư Phiên
===
Sáng sớm, Thẩm Thư Dư phát hiện mình tinh thần khoẻ khoắn vô cùng.
Rõ ràng đêm qua bị cảm cô còn sốt nhẹ, nhưng lúc này cứ như chưa từng bị gì cả, nghẹt mũi cũng chẳng có.
Mặt khác, cô còn phát hiện một chuyện kinh thiên động địa: Thế mà tối hôm qua cô còn mơ thấy người đàn ông vô lại kia.
Trong mơ, anh buộc cô phải uống thuốc, nói là nếu không uống thuốc anh liền ở dưới kí túc xá hô to tên cô, làm cô sợ tới mức xử luôn cả một hộp thuốc trị cảm.
Sau khi tỉnh dậy Thẩm Thư Dư mở điện thoại lên, trên màn hình thế nhưng vẫn là tên âm hồn bất tán vô lại.
Fire: 【 Ngủ ngon, tiểu hùng. 】
Gửi nhầm số rồi phải không? Ai là tiểu hùng của anh ta, còn có, đâu ai cần anh ta chúc ngủ ngon đâu.
Nếu không phải bởi vì muốn lấy lại cái móc chìa khóa, tối hôm qua cô đã đem tài khoản của anh cho vào danh sách đen rồi.
Hôm nay là cuối tuần, theo thường lệ cô muốn ngủ thật trễ, lúc này Phương Kỳ còn ngủ quên trời quên đất trên giường.
Tháng mười hai thành phố Phong Châu vừa ẩm ướt vừa lạnh, có thể nằm lì trong ổ chăn cả ngày là việc hạnh phúc nhất của Thẩm Thư Dư.
Bận rộn suốt hơn hai tháng, sáng nay Thẩm Thư Dư cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, cô không cần phải đi luyện vũ đạo và cũng không cần đi tới lớp nữa, thậm chí còn có thể nằm trên giường lấy di động xem chương 《 Phúc Tinh A mới 》vừa được đăng lên tối qua.
Nếu có thể nói, Thẩm Thư Dư hy vọng bộ truyện tranh này cả đời đều không kết thúc, hy vọng nhân vật chính A Tài vĩnh viễn không cần lớn lên, hy vọng chú chó đáng yêu kia lúc nào cũng mang lại may mắn cho người khác.
Đọc tới phần cuối của chương, Thẩm Thư Dư nhìn thấy một câu: Chú ý tài khoản Weibo chính chủ, nếu may mắn nhập mã code rút thăm trúng thưởng sẽ nhận được trang sức chú chó Labrador lấp lánh cùng với poster của truyện tranh.
Đối với Thẩm Thư Dư là một người mê truyện đến chết lên chết xuống mà nói, đương nhiên trước tiên phải vào Weibo nhập mã code ngay tức khắc. Mặc kệ có thể trúng thưởng hay không, dù sao cô cũng muốn thử vận may của chính mình một lần.
Tài khoản Weibo《 Phúc Tinh A mới 》 số fans theo dõi sớm đã đột phá trăm vạn người, Thẩm Thư Dư cũng là một phần trong đó. Bộ truyện này bắt đầu được tung ra từ năm ngoái, đến nay rất được ưa chuộng, hiện giờ đã đánh bại các bộ truyện vốn đứng đầu từ trước, chễm chệ ngồi trên vị trí đầu bảng. Rất nhiều người đều nói 《 Phúc Tinh A mới 》 là sản phẩm truyện tranh trong nước hay nhất, hiện tại liền chờ bản anime tung ra nữa thôi, Thẩm Thư Dư ngày qua ngày chờ mong vô cùng.
Nhưng Thẩm Thư Dư càng muốn chính là tác giả của bộ truyện《 Phúc Tinh A mới 》 này có thể tiết lộ tài khoản weibo của mình.
《 Phúc Tinh A mới 》 tuy rằng đông fans, nhưng tác giả lại rất kín đời tư của mình, hàng trăm vạn lượt theo dõi mà chẳng ai tìm ra được tài khoản của anh ta.
Thẩm Thư Dư click mở ảnh chụp trang sức lấp lánh hình chú Labrador, mới phát hiện mình có bao nhiêu động tâm, rốt cuộc vẫn luôn thực đáng yêu lắm nha, tuy rằng là một con chó đen thui, nhưng cả người lông xù xù như cục bông nhỏ. Đây là mô hình chú chó 3D, cũng coi như một biểu tượng sẽ xuất hiện trong bộ anime sắp tới.
Từ trên giường thức dậy đã là 8 giờ 15 phút, đối với Thẩm Thư Dư mà nói là đã ngủ nướng trễ lắm rồi. Từ nhỏ đến lớn mẹ dạy dỗ cô không thể lười biếng, một ngày phải thức vào lúc 5 giờ 30 mươi, cho nên cô rất ít khi ngủ nướng, cho dù thật sự không muốn rời giường.
Sau khi thức dậy Thẩm Thư Dư ôn lại chút kiến thức cơ bản đã học, đối với sinh viên ban vũ đạo mà nói, kiến thức cơ bản mỗi ngày đều không được quên. Tuy rằng Thẩm Thư Dư từ nhỏ đã bắt đầu học khiêu vũ, nhưng mỗi ngày đều chăm chỉ đúng giờ tập luyện.
Bận việc xong, Phương Kỳ mới ngáp ngắn ngáp dài mở mắt.
Hôm nay thời tiết không tồi, Phương Kỳ ở trên giường ngồi dậy hỏi Thẩm Thư Dư: "Tiểu Thư, bên ngoài có nắng rồi sao?"
Thẩm Thư Dư sợ quấy rầy đến Phương Kỳ ngủ, cho nên vẫn luôn không kéo màn ra, cô trong phòng động tác mười phần nhỏ nhẹ. Vài tia sáng sau màn lấp ló, những hạt bụi trong không khí cô đều nhìn thấy rõ.
"Roẹt" một chút kéo bức màn mỏng, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy chút ánh mặt trời.
"Ai da, rốt cuộc cũng nắng rồi!" Phương Kỳ cao hứng hoan hô.
Thẩm Thư Dư dựa vào bên khung cửa sổ, ánh mặt trời nhẹ nhàng chạm vào trên mặt cô, toàn thân toả ra ánh sáng màu bạch kim chói mắt.
Phương Kỳ không nói hai lời vội vàng chụp một bên sườn mặt của Thẩm Thư Dư, một bức ảnh hoàn mĩ được ra đời.
Kỳ thật Phương Kỳ đã quen nhìn Thẩm Thư Dư, thế nhưng mỗi lần cô ấy đều nhịn không được kinh ngạc cảm thán một phen: Đẹp quá nha!
Tuy rằng Phương Kỳ khen Thẩm Thư Dư như thế, nhưng cô ấy lớn lên cũng rất đẹp. Đều là sinh viên ban vũ đạo mà, dáng người cùng khuôn mặt đều không còn lời gì để nói.
Vài phút sau Phương Kỳ cũng rời giường, cùng Thẩm Thư Dư đi căn-tin trường mua bữa sáng.
Ánh nắng ấm áp đã lâu không xuất hiện luôn làm cho người ta vui vẻ trong lòng, Thẩm Thư Dư nhịn không được duỗi tay chộp không khí, bị Phương Kỳ chọc ghẹo hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
Thẩm Thư Dư nghiêm túc trả lời: "Tớ muốn bắt được ánh nắng mặt trời thôi."
Phương Kỳ hoàn toàn bị Thẩm Thư Dư đánh bại, "Vì sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ."
Lớn lên đẹp liền chưa tính, tính cách cũng siêu cấp vô địch thân thiện, quả thực là mặt hàng quý hiếm hai trong một.
"Đúng rồi, hôm nay các học trưởng mời sinh viên nữ khoa vũ đạo chúng ta đi trượt băng một chuyến, cậu có muốn đi không?" Phương Kỳ hỏi Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Không đâu, tớ buổi chiều còn phải đi tiệm trà sữa làm thêm nữa mà."
"Hôm nay cậu làm thêm mấy tiếng thế?" Phương Kỳ hỏi.
"Hôm nay lâu hơn mọi ngày một chút, chắc là khoảng bảy tiếng đồng hồ."
"Mẹ nó, cậu không cảm thấy lao lực quá sao?"
"Có chút mệt chứ, bất quá tiền là trên hết nha."
Thẩm Thư Dư nhếch môi cười, có thể tự mình kiếm tiền cảm giác thật tốt. Mệt đương nhiên là mệt, nhưng cô cũng không oán giận chút nào. Có tiền cô có thể mua đồ dùng sinh hoạt cho bản thân, cũng có thể giúp mẹ bớt gánh nặng.
Ăn sáng xong đã không còn sớm, khoảng 9 giờ 30 phút.
Mới ra đại sảnh căn-tin trường, Thẩm Thư Dư liền thấy nhóm người loi nhoi của Dư Tiểu Phong.
Nhóm người kia nối đuôi nhau vào cửa, hiển nhiên là một bộ dáng vừa rời giường không lâu, trước mắt chắc đang chuẩn bị tới nhà ăn dùng bữa.
Học sinh ban Nhân Văn và Nghệ Thuật đều ở hai khu kí túc xá gần đây, nên đều sẽ lựa chọn nhà ăn số hai gần nhất, Dư Tiểu Phong bọn họ cũng không ngoại lệ.
Ngày hôm qua mới vừa chạm mặt đám người này, Thẩm Thư Dư theo bản năng cúi thấp đầu, sợ bị nhận ra.
Không nghĩ Phương Kỳ lại dùng khuỷu tay chọc chọc eo Thẩm Thư Dư, thẹn thùng nói: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Phong học trưởng đi về hướng chúng ta rồi kìa."
Thẩm Thư Dư nhấp môi không nói lời nào, cô cùng Phương Kỳ lôi kéo nhau, muốn nhanh chóng rời đi. Ai ngờ, Phương Kỳ lại đột nhiên dừng bước chân, hướng người trước mặt hô nhỏ:
"Học trưởng khoẻ."
Đám người Dư Tiểu Phong tuy là cà lơ phất phơ, nhưng đối với các cô gái xinh tươi thì mười phần khách khí, thấy tiểu học muội ngoan ngoãn như vậy, liền nói: "Học muội khoẻ, không thì chúng ta cùng nhau ăn sáng một bữa?"
Phương Kỳ cười nói: "Em đã ăn rồi ạ."
Dư Tiểu Phong theo bản năng nhìn người đứng kế bên Phương Kỳ, có điểm quen mắt lắm.
Thẩm Thư Dư cuối thấp đầu, hôm qua quần áo cô mặc không giống hôm nay, bây giờ cô còn mặc cái áo khoác bên ngoài. Chân dài mặc áo khoác là đẹp nhất.
Lúc sắp lướt qua vai nhau, Dư Tiểu Phong đột nhiên dừng bước chân, anh nhướng mày, rốt cuộc nghĩ tới điều gì đó, vì thế chủ động hướng Thẩm Thư Dư mở miệng: "Em gái Viện Hoa, nhìn thấy tôi sao không chào hỏi một tiếng vậy hả?"
Căn-tin bây giờ không nhiều người lắm, nhưng cũng tụm lại tốp năm tốp ba. Đám người Dư Tiểu Phong rất nổi bật, tự nhiên sẽ hấp dẫn một ít ánh mắt xoi mói. Thẩm Thư Dư sợ vướng vào quá nhiều thị phi, vội vàng ngoan ngoãn cất tiếng mềm mại: "Học trưởng khoẻ."
Dư Tiểu Phong nhìn Thẩm Thư Dư một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng nói nhỏ:
"Nghe nói ngày hôm qua em bị người ta hắt một thùng sơn à, người nào lại xấu tính như vậy thế, tôi thay em trút giận được không?."
Thẩm Thư Dư vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu ạ, cảm ơn ý tốt của học trưởng, thầy đã xử phạt người kia hôm qua rồi."
"À..." Dư Tiểu Phong có chút không nói nên lời.
Em gái Viện Hoa này tuy rất có danh tiếng trong trường, nhưng tiếp xúc không được nhiều lắm. Dư Tiểu Phong biết Phó Chước mỹ nữ gặp qua nhiều như mây, trên cơ bản ngoắc ngoắc ngón tay là có thể gọi được vài em hợp khẩu vị. Nhưng một học kỳ gần đây, anh là lần đầu tiên cùng em gái Viện Hoa này mở miệng bắt chuyện.
Dư Tiểu Phong bên người không thiếu các em xinh tươi, vì vậy cũng rất muốn tác hợp cho Phó Chước. Không biết sao nữa, mỗi lần nghĩ đến em gái đáng yêu này tính tình chi hoa cao lãnh[1], nhịn không được liền nghĩ đến Phó Chước. Rất tò mò này hai người chung đụng nhau sẽ thành cái dạng gì. Lúc đó lại có việc hay để coi mỗi ngày rồi.
[1] Chi hoa cao lãnh: tính tình lạnh lùng, ít giao tiếp. Nhưng bộ dáng đẹp như hoa.
Trước mắt đám người Dư Tiểu Phong đang đứng trước cửa nhà ăn, thong dong vui vẻ cản đường, Thẩm Thư Dư và Phương Kỳ cho dù muốn cũng không ra được.
Dư Tiểu Phong im lặng khoản năm giây nhìn Thẩm Thư Dư, nghĩ nghĩ một chút lại mở miệng: "Em gái Viện Hoa, buổi chiều có event trượt băng đó, cùng nhau đi không?"
Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Không cần đâu ạ, buổi chiều em còn phải làm thêm nữa."
"Làm thêm có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, anh cho em là được, cho em gấp mười lần thế nào? Hoặc là còn có phương thức kiếm tiền khác, chỉ cần em nguyện ý không thôi."
Dư Tiểu Phong cố ý nói ra câu này, cả đám bên người anh tiện đà ồn ào cười to. Trong mắt đều mang sắc thái không rõ ràng.
Dư Tiểu Phong nói hết lời, liền thấy Thẩm Thư Dư ngẩng đầu nhìn mình.
Trong mắt cô tràn ngập khinh bỉ cùng chán ghét, điểm này Dư Tiểu Phong vẫn nhìn ra được. Nhưng càng nhìn kĩ, Dư Tiểu Phong càng cảm thấy cô gái này thật quen mắt.
Có phải hay không anh nhìn mỹ nữ nhiều quá thành ra ai cũng giống nhau sao? Bất quá Viện Hoa tiểu muội muội đôi mắt thật là đẹp.
Thẩm Thư Dư quay người bước đi rồi, còn mang theo vài phần tức giận.
Phương Kỳ cũng cảm giác được Thẩm Thư Dư tức giận, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: "Kỳ thật bọn người Tiểu Phong học trưởng cũng không tồi đâu..."
Thẩm Thư Dư liếc nhìn Phương Kỳ một cái, Phương Kỳ lập tức sửa lại: "Nhưng học trưởng nói lời này không được hay cho lắm..."
Thẩm Thư Dư vẫn luôn biết Phương Kỳ thích Dư Tiểu Phong, lúc này cũng nhịn không được lắm miệng: "Phương Kỳ, Dư Tiểu Phong người này không tốt đâu."
Thích hút thuốc, xăm mình, đua xe trái phép, cà lơ phất phơ, không học vấn không nghề nghiệp, quả thực chẳng có chỗ đáng khen nào.
Phương Kỳ nghe vậy yên lặng cắn môi.
Thời điểm gần giữa trưa Thẩm Thư Dư chuẩn bị đi tiệm trà sữa làm thêm, trước khi đi cô nhìn Phương Kỳ đang ngồi trong góc phòng, lần đầu tiên cùng người bạn tốt này có chút mâu thuẫn.
Thẩm Thư Dư buồn buồn, giải hòa, nhìn Phương Kỳ nói: " Tớ buổi tối về mua cho cậu li trà sữa được không?"
Phương Kỳ không nhìn tới Thẩm Thư Dư, cô ngồi trên ghế gỗ, nhẹ nhàng trả lời: "Không cần phiền, cảm ơn."
Từ trước tới nay Thẩm Thư Dư đi làm thêm lúc nào Phương Kỳ cũng muốn cô mua về một li cả. Vậy mà lần này lại từ chối.
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, còn muốn nói thêm thì di động vang lên tiếng tin nhắn WeChat. Cô có chút bất ngờ, ngày thường không có người nào vào thời gian này nhắn tin cho cô đâu.
Vừa mở lên, phát hiện là cái tên vô lại kia. Vốn tâm tình không thoải mái, cô lập tức muốn xoá tin nhắn đi. Thế mà ngay lúc cô vừa ấn xoá thì anh lại gọi trở về.
Thẩm Thư Dư có chút bực, dứt khoát ra khỏi phòng ấn nghe điện thoại, ngữ khí không tốt mở miệng gắt gỏng: "Anh muốn làm gì thế?"
Bên kia Phó Chước hơi ngẩn ra một chút.
Anh biết cô chán ghét mình, lại không nghĩ tới sẽ ghét đến mức này.
Nhưng tối hôm qua anh có nói sẽ đem móc chìa khoá trả lại cho cô mà, anh vẫn muốn nói là phải làm: "Đang ở đâu vậy, tôi trả móc chìa khoá lại cho em."
===
Phương châm 1: Nói là phải làm, hẹn phải giữ lời hứa.
#Phó Chước