Huyền Lăng mỉm cười nói:
" Chuyện này để hạ nhân làm cũng được, hà tất gì nàng tự mình động thủ."
"Thần thiếp muốn tự mình dâng trà sao có thể so với người khác được, xin Hoàng thượng chờ một chút."
Tôi cười, nhanh nhẹn đi vào buồng sưởi, giây lát bốc một nắm trà cho vào chén bạch ngọc rồi cho nước vào đưa tới trước mặt chàng, cười:
" Thần thiếp pha trà, không biết có hợp ý Hoàng thượng không? Mong Hoàng thượng đừng ghét bỏ."
Ngoài miệng nói giỡn, nhưng trong ngực không khỏi thấp thỏm, nhìn chàng uống trà có thể thích thú, nhưng sợ vị trà không hợp khẩu vị của chàng, nếu chàng nhíu mày chắc chắn là không thích rồi.
Huyền Lăng nói:
" Chính tay nàng pha, trẫm rất vui."
Chàng tiếp nhận chén, mở nắp bạch ngọc ra vừa nhìn vừa ngửi, khói thơm trắng đục bốc ra, hương trà thơm nức, khen:
" Trà thơm quá."
Nhấp miệng trà lên môi, hơi nhíu mày trầm tư, rồi uống thêm một ngụm nữa. Lòng tôi trùng xuống, nghĩ chàng không vui, lo sợ không yên, lông mi Huyền Lăng chậm rãi mở ra, cười, nhìn tôi hỏi:
" Hương trà mát lạnh, trẫm uống nửa ngày, đây là hàn trà Việt Châu, lá trà có mùi hoa mai và tùng thông vào, còn thứ khác trẫm không biết, nàng còn bỏ gì vào nữa?"
Tôi mỉm cười nói:
" Lưỡi Hoàng thượng nhạy thật, trà này còn kêu " Tuế Hàn Tam Hữu", lấy tùng thông, lá trúc diệp và hoa mai cùng pha vào nước, nước đó là nước sương mọc trên lá sen ngày hè trước khi mặt trời mọc nên mới thanh mát như vậy."
Cô nhân nói:
“Trà cũng có thể thanh tâm, hôm nay được thưởng thức trà do nàng pha, trẫm mới biết cổ nhân nói không ngoa."
Tôi đỏ mặt:
" Hoàng thượng quá khen. Cũng là cơ duyên đúng dịp, năm ngoái thần thiếp nhận được hai ống không nỡ uống nên đặc biệt đem một ống vào cung, chôn dưới gốc hoa lê sau nhà. Hai ngày trước mới sai người đào lên."
" Ở Đường Lê cung này thế nào? Trẫm hay hơi xa một chút."
" Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp thấy tốt lắm, rất yên tĩnh."
Giọng tôi hơi thấp đi:
" Thần thiếp không thích quá náo nhiệt."
Đầu ngón tay Huyền Lăng lướt qua hai má tôi, nâng tay lên thái dương, ngón tay chàng nóng bỏng bỗng nhiên ngưng trệ ở hai má, chỉ thấy chàng nhẹ nhàng nói:
" Trẫm hiểu. Đường Lê thanh tĩnh, không khí trong lành, dưỡng bệnh tốt."
Chàng cười, môi mi thanh mục tú xem xét tôi, một lát nói:
" Trẫm thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều rồi đó, chắc sắp khỏi hẳn."
" Vốn cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ tại cơ thể thần thiếp yếu đuối thôi. Nay được ân điển của Hoàng thượng, tức khắc sẽ khỏe nhanh hơn."
Huyền Lăng nhìn tôi mỉm cười, không nói câu gì, trong mắt có ẩn ý xấu xa. Tôi thấy chàng cười có chút cổ quái, buồn bực khó hiểu, liếc mắt một cái thấy Cận Tịch và một đám người đỏ mặt hé miệng cười, bỗng nhiên trong lòng hiểu ra, mặt nóng như hỏa thiêu, giống như đổ nước sôi vào hai bên tai vậy.
Huyền Lăng thấy tôi xấu hổ, mỉm cười nói:
"Hoàn khanh thẹn thùng khiến trẫm vô cùng yêu thích".
Tôi còn nghĩ đến cung nữ thái giám đứng bên cạnh, định rút tay về, gấp giọng nói:
" Hoàng thượng..."
Chàng cười càng đậm:
" Sợ cái gì?"
Tôi quay đầu nhìn,đám người Cận Tịch lui ra ngoài phòng khách từ bao giờ, đưa lưng về phía chúng tôi. Huyền Lăng kéo tay tôi đứng dậy, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vạt áo long bào thơm mùi hoa cỏ, pha lẫn hương vị thanh nhã, còn trên người chàng là mùi vị nam nhân khiến đầu váng mắt hoa, kim tuyến màu đen thêu hình rồng lóe kim quang, sáng loáng không mở được mắt, mùi vị Huyền Lăng ấm áp nhẹ lướt qua.
…