Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 98: Tuyết Đại mất trí nhớ




Nam nhân quá mức chuyên chú, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Tuyết Đại, ngay cả bộ mặt âm trầm đến kinh người của nam nhân bên cạnh nàng cũng không chú ý tới.

"Này, tên ngốc, ngươi đứng qua một bên cho bản thế tử đi, chớ cản trở ta ngắm mỹ nhân!"

Mặc Thanh Vân tiến lên từng bước, dùng thân thể cao lớn của hắn chắn trước mặt Huyết Đại, dẫn tới việc thế tử mãnh liệt bất mãn.

"Lâm Thân vương phải không? Bổn hoàng tử nhớ kỹ, bảo hắn lau khô cổ, chờ bổn hoàng tử tới chém, về phần ngươi, hiện tại có thể lăn."

Sắc mặt nam tử âm trầm đáng sợ, nói ra thực sự là vô cùng lạnh.

Người chung quanh nghe được lời của hắn, cũng không nhịn được hít một hơi, trời, cái hoàng tử ngốc không được cưng chiều này lại dám ăn nói ngông cuồng như thế.

Lâm Thân vương nhưng là thân vương Lan quốc, thực lực chỉ đứng đằng sau hoàng thượng, đừng nói một hoàng tử không được cưng chiều như hắn, chính là hoàng thượng tới cũng không dám làm gì hắn, hắn lại dám ăn nói ngông cuồng, nói để cho đường đường là thân vương một nước rửa sạch cổ chờ hắn đi chém, ai, tên ngốc chính là tên ngốc, lá gan không phải là người bình thường có thể so.

"Ngươi tên ngốc này đang nói cái gì? Còn dám nói một lần có tin hay không bản thế tử đánh cho răng ngươi rơi đầy đất! Một tên ngốc mà thôi, còn là một hoàng tử không được cưng chiều, bản thế tử chính là đánh ngươi cũng không có vấn đề gì, không tin có thể thử một chút!"

Nam nhân tự xưng là thế tử bộ mặt tối tăm nói, ở trong mắt của hắn, Mặc Thanh Vân trước mắt bất quá là một tên ngốc tất cả mọi người đều biết mà thôi, hắn không có gì phải sợ.

Đối mặt với khiêu khích của nam nhân kia, Mặc Thanh Vân không nói một tiếng, mọi người cho là hắn là sợ, không dám đắc tội thế tử, sợ mình đánh không lại người ta, sẽ bị đánh.

Nhưng là một giây kế tiếp, cái nam nhân làm ầm ĩ trước mặt hắn thân thể liền bất động, mọi người còn không có phản ứng kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cái đầu của nam nhân liền tách ra khỏi thân thể của hắn, là ai ra tay, làm thế nào giết người bọn họ cũng không thấy rõ.

Bọn họ thậm chí cho là, giết người tuyệt đối không phải là cái hoàng tử ngốc tay trói gà không chặt đó, nhất định là có cao nhân khác núp ở chỗ hắn, nếu không tại sao lại giết người ở trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn còn không phát hiện là người phương nào ra tay.

Đối với xì xào bàn tán của mọi người, Mặc Thanh Vân vẫn làm bộ khinh thường, hé nửa đôi mắt phượng, quét qua đám người một lượt, đám người phi thường náo nhiệt nhất thời yên lặng như tờ, an tĩnh đến mức dù là âm thanh một cây kim may rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trời ạ, tên ngốc này làm sao có thể có khí thế bức người như vậy? Bọn họ lúc này là thật cảm nhận được, mà không phải ảo giác, vị Cửu hoàng tử này giống như có chỗ nào đó rất kì lạ, nhưng bọn họ lại không nói rõ được rốt cuộc là chỗ nào không bình thường.

"Giá! Nhanh lên một chút, ở ngay phía trước!"

Dõi mắt nhìn lại, nơi xa có một chiếc xe ngựa hào hoa, đang rầm rộ tiến về phương hướng chỗ bọn họ, dọc theo đường đi nhanh như chớp, cũng không sợ đụng chết người, có thể thấy được có đủ phách lối.

Rốt cục, xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ, người lái xe vội vàng nhảy xuống xe, tiếp theo liền cung kính mời người bên trong xe xuống.

"Vương gia, chính là hắn, chính là cái tên ngốc này đã giết thế tử, ta tận mắt nhìn thấy."

Một gã sai vặt bộ dáng giận dữ chỉ Mặc Thanh Vân đang đứng ở một bên, mà đứng bên cạnh gã sai vặt chính là Lâm Thân vương dưới một người trên vạn người, nam nhân trung niên cho dù không nói một lời nào, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được một loại khí thế uy nghiêm.

Lâm Thân vương đi từ từ đến trước thi thể nam nhân đã chết, ngồi xổm xuống, ôm thi thể nam nhân vào trong ngực, trong mắt tràn đầy thống khổ, hồi lâu, nhìn theo phương hướng gã sai vặt chỉ, chỉ thấy Mặc Thanh Vân đang thờ ơ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, giống như giết người cũng không phải là do hắn làm, hoặc là nói hắn căn bản không để bọn họ vào trong mắt.

Nam nhân trung niên nhẹ nhàng đặt thi thể trong ngực xuống đất, đứng dậy, sai người mang thi thể thế tử vào trong xe ngựa.

"Là ngươi giết hài nhi của Bổn vương?"

Nam nhân trung niên trầm mặt đi về phía Mặc Thanh vân, lửa giận trong mắt hận không thể đốt cháy nam tử trước mắt.

"Là ta." Nhàn nhạt thả ra hai chữ, trên mặt lại không hề có biểu tình gì.

"Tiểu tử, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám làm dám chịu, đúng là không tệ, nhưng Bổn vương không hiểu vì sao ngươi lại giết con ta, hắn lúc nào chọc tới ngươi?"

Nam nhân trung niên am nhân không giận mà cười, nhưng nụ cười của hắn trong mắt mọi người là so nổi giận còn muốn kinh khủng hơn, có mấy người nhát gan cũng bị giật mình, có loại cảm giác muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng bọn họ lại muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thật là mâu thuẫn mà.

"Vương gia, bởi vì thế tử gia coi trọng cô gái kia, căn bản là không trêu chọc hắn, nhưng lại bị hắn hạ độc thủ."

Gã sai vặt chân chó đứng dậy, hung tợn chỉ vào Mặc Thanh vân nói.

"Bổn vương không hỏi ngươi!"

Lâm Thân vương giận trợn mắt nhìn gã sai vặt một cái, một tiếng quát lạnh dọa cho hắn sợ đến ngón tay run run, vội vàng lui xuống.

"Cửu hoàng tử điện hạ, Bổn vương đang hỏi ngươi."

Rất rõ ràng, vị Vương gia quyền khuynh thiên hạ này là đang muốn tìm Mặc Thanh Vân tính sổ.

Tuyết Đại giả vờ sợ hãi trốn sau lưng Mặc Thanh Vân, kì thực là bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động chung quanh.

Mặc Thanh Vân cũng không có trả lời ngay, mà là dắt Tuyết Đại, kéo nàng vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng, trong miệng còn an ủi; "Tuyết Nhi đừng sợ, ta sẽ không để cho nàng bị thương."

Một màn này khiến cho mọi người chắc lưỡi, Cửu hoàng tử này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tai vạ đến nơi mà hắn còn chỉ lo nữ sắc, cũng không biết hắn có thể sống qua hôm nay hay không mà còn sức bảo vệ nữ tử kia ? Khinh thường Vương gia người ta không có đủ năng lực sao?

Lâm Thân vương thấy hắn căn bản là không để mình ở trong mắt, sắc mặt càng thêm khó coi đến cực điểm.

"Thật là không biết trời cao đất dày, hôm nay xem Bổn vương giáo huấn ngươi thế nào, để cho ngươi biết, trên đời này có vài người không phải ngươi có thể chọc được."

Nói xong cũng xuất thủ đánh tới hướng Mặc Thanh vân.

Mắt thấy Lâm Thân vương khí thế kinh người sắp bổ tới trên người Mặc Thanh Vân, nhưng người trong cuộc vẫn không nhanh không chậm đứng tại chỗ, cũng không biết có phải là bị sợ choáng váng hay không, mọi người một bên cũng không nhịn được đổ một trận mồ hôi lạnh thay cho hắn.

Lâm Thân vương này cũng không phải là kẻ dễ chọc, cái chức thân vương này của hắn chính là bằng vào thực lực của bản thân mà đi lên, mọi người trong triều đều e ngại thực lực cường hãn kia của hắn, sợ đắc tội hắn sẽ không có quả tốt để ăn, cho nên cũng kính sợ có thêm đối với hắn.

Hôm nay một kích ác độc này của hắn, nếu thật đánh vào trên người Cửu hoàng tử, vậy chỉ sợ hắc cũng mất mạng, nhiều người cũng không nhịn được nhắm hai mắt lại, yên lặng cầu nguyện, chỉ hy vọng cái hoàng tử ngốc này không nên chết quá thảm, nếu không bọn họ nhất định sẽ bị ác mộng.

"Rầm!"

Âm thanh vật nặng rơi xuống đất, người nhắm mắt lại lúc này mới mở mắt ra.

A, giống như không đúng lắm, Cửu hoàng tử làm sao không có chết? Không phải, phải nói Cửu hoàng tử vì sao vẫn hoàn hảo đứng tại chỗ đó, người bị đánh bay kia là ai?

Nam nhân trung niên bị một cỗ lực vô hình đánh bay lúc này mới cố hết sức muốn bò dậy từ trên đất, thân thể không sao nhưng hắn căn bản cũng không còn một chút khí lực dư thừa, cảm thấy toàn thân cũng đã chết lặng không giống như là của mình, lúc này hắn mới ý thức tới mình đã chọc phải người không nên chọc.

Mặc Thanh Vân dắt Tuyết Đại đi tới bên cạnh Lâm Thân vương, mắt lạnh liếc nhìn nam nhân trên mặt đất.

"Hắn mạo phạm hoàng phi của bổn hoàng tử, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người rối rít sững sờ, mỗi người đều chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, miệng há thật to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.

"Ngươi, nói gì?"

Nam nhân trung niên đang trọng thương không dậy nổi cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu lời hắn nói là có ý gì.

"Nói gì cũng không quan trọng, ngươi ỷ vào một thân võ lực, ở trong triều không coi ai ra gì, hoành hành ngang ngược nhiều năm cũng nên nghỉ ngơi cho tốt một chút."

Lời nói của Mặc Thanh Vân, làm cho nam nhân trên đất cả kinh.

" Lời này của ngươi có ý gì, Bổn vương làm sao lại ỷ thế hiếp người? Ngươi lại dựa vào cái gì dám nói cho Bổn vương nghỉ ngơi? Đừng cho là mình có chút bản lãnh mà có thể cuồng vọng như vậy, mối thù hôm nay, Bổn vương chắc chắn hoàn trả gấp mười lần!"

Hắn còn không có ý thức được mình đã sai lầm, trong mắt cũng không hề che giấu hận ý đối với Mặc Thanh Vân.

Mặc Thanh Vân cũng không để ý tới hắn nữa, kéo Tuyết Đại qua, liền mang nàng rời khỏi đám người.

"Một người tàn phế, cũng không cần si tâm vọng tưởng nữa."

Xa xa, nam nhân mang theo nữ tử rời đi ném xuống một câu nói như vậy.

"Tàn, tàn phế. . ."

Lâm Thân vương không tin nhìn thân thể không có nửa điểm tri giác của mình, cố gắng giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng cũng là phí công.

Lần này hắn rốt cục tin, mặt tràn đầy không thể tin nhìn nam nhân tiêu sái rời đi đó, hắn không phải là một tên ngốc sao? Nhưng vì cái gì, tại sao một tên ngốc cũng có sức mạnh kinh khủng như vậy, chẳng qua chỉ là phất ống tay áo liền đả thương mãnh tướng là hắn thậm chí đánh đến tàn phế, hắn là làm như thế nào?

Nếu quả thật theo như như lời hắn, mình đã thành tàn phế, vậy ngày sau hắn nên đối mặt với mọi người như thế nào?

Hắn nói không sai, mình đích xác là hoành hành ngang ngược rất nhiều năm, cũng đắc tội không ít đại thần trong triều, nhưng bọn họ sợ thực lực của mình cho nên mới nhẫn nhịn bằng mọi cách, những thứ này trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay, mình đã không có tư cách kiêu ngạo, bọn họ còn không nhân cơ hội giẫm mình ở dưới chân?

Làm việc ác nhiều năm, đây chẳng lẽ là báo ứng của ông trời sao? Tuổi tác đang lúc chiều tà, nhi tử không có, mình cũng từ thân vương uy danh hiển hách mà biến thành tàn phế, đây là trời muốn diệt hắn!

Trời làm bậy, còn có thể tha, tự làm bậy, không thể sống, lời nói này chính là dành cho người như hắn.

Ngày thứ hai, trong triều truyền đến tin tức, nói là Lâm Thân vương bị cách chức làm bình dân, không chỉ có như thế, còn bị lưu đày đến đảo biệt lập.

Ngày thứ ba, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tụng, Lâm Thân vương không chịu nổi đả kích, tự vẫn trong phủ của mình.

Ngày hôm đó, Mặc Thanh Vân có chuyện ra cửa, Tuyết Đại ở trong sân ngắm hoa một mình, thỉnh thoảng còn có thể ngồi ở chỗ đó ngẩn người.

Có lẽ là quá mức chuyên chú, ngay cả có người đến nàng cũng không chú ý, mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần.

Một nam tử áo đỏ đứng cách nàng không xa, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không chịu dời đi nửa phần.

Hồi lâu, nam tử mới bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra, muốn chờ nàng phát hiện ra mình là không thể nào, nghĩ tới đây, hắn liền cất bước đi về phía nữ tử đang ngồi.

"Tuyết Nhi."

Dạ Khuynh Thành đi tới bên cạnh Tuyết Đại thì đứng lại, dịu dàng gọi nữ tử giờ phút này không biết đang đi vào cõi thần tiên nào.

Một tiếng khẽ gọi này của hắn, làm thức tỉnh nữ tử đang ngẩn người.

"Ngươi, ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Nữ tử bị kinh sợ, lập tức nhảy ra thật xa, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nơi này là chỗ ở của nàng, không được nàng cho phép, bất luận kẻ nào đều không được phép tự tiện đến, nhưng người nam nhân này lại tự tiện xông vào, khiến nàng kinh sợ.

Phản ứng của nữ tử khiến cho vẻ mặt Dạ Khuynh Thành trở nên bi thương, hắn không hiểu, tại sao Tuyết Đại thấy hắn lại có vẻ mặt như vậy, hơn nữa, là vạn vạn không nghĩ tới, nàng thế nhưng hỏi mình là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.