Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 77: Phong hoa tuyệt đại Hồng y nam tử




Một màn này thật là hù được những người khác, trước còn đang hối hận không chạy được nhanh hơn bọn họ, giờ phút này lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, may là bản thân không có chạy nhanh, nếu không bây giờ nằm dưới đất chính là mình, rất tốt.

"Còn tưởng rằng ngươi lợi hại, thì ra cũng chẳng có gì hơn người, không chơi nữa, chịu chết đi!" Lúc này đoàn người nghe rõ ràng, là Kỳ Lân đang nói chuyện, mà Kỳ Lân cũng kiên nhẫn đấu với Huyết Đại lâu như vậy cũng vì muốn dò xét bản lĩnh của nàng, nhìn xem nàng có gì đáng giá kiêu ngạo, kết quả sau một hồi chiến đấu, mới nhận thấy, lấy tu vi trước mắt của nàng còn cách xa hắn vạn dặm, hắn cũng không còn hứng thú chơi đùa với nàng nữa.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Huyết Đại liền sáng tỏ, nhất định là hắn muốn hạ sát chiêu rồi, mình và hắn đánh lâu như vậy, chẳng qua là do hắn muốn thử dò xét thực lực của nàng mà nàng lại không hay biết? Xem ra hôm nay hẳn phải chết rồi.

Thượng Quan Cẩn Nam thấy vậy trong lòng hoảng hốt, vội vàng muốn tiến lên thay nàng cản một kích trí mạng, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại để ý chuyện của nàng như vậy, tình nguyện để bản thân bị thương cũng không muốn nhìn thấy nàng bị một chút tổn thương nào, cho dù là đánh đổi mạng sống của chính mình cũng đáng, hắn cũng sẽ không cảm thấy hối hận.

Đang lúc hắn bắt đầu có hành động thì bỗng dưng cơ thể như trúng phải định thân thuật không thể cử động, bị định thân cũng không chỉ có mình hắn, mà tất cả mọi người cũng bị Kỳ Lân thả ra uy áp không thể cử động, mọi người bất khả tư nghị nhìn nhau, không hiểu đây là xảy ra chuyện gì.

Thượng Quan Cẩn Nam khẩn trương nhìn Kỳ Lân đang thi chiêu, mắt thấy một chiêu sắp đánh ra, mà nữ tử áo trắng trước mặt đã vô lực né tránh, hắn run như cầy sấy hô lớn: "Huyết Đại, cẩn thận!" Mặc dù như thế nhưng vẫn không cứu vãn được tình hình, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái hắn nhớ thương bị một kích của Kỳ Lân đánh bay ra ngoài, tim của hắn cũng theo đó mà nhói đau.

Trời ạ, mọi người trân trối nhìn cô gái được coi là nữ thần trước mắt bị Kỳ Lân làm cho trọng thương không nói, còn bị nó cho một chưởng đánh bay, nhìn lực đạo thế này, nhất định là lục phủ ngũ tạng cũng sẽ bị tổn hại? Ngay cả thực lực cô gái kia mạnh như thế còn bị Kỳ Lân giết chết, huống chi bọn hắn chỉ là mấy con kiến hôi đây?

Nói thì chậm, mà cũng rất nhanh, đang lúc nữ tử áo trắng bị đánh bay ra ngoài, ngoài cửa động xuất hiện hai bóng người một xanh một đỏ, cả hai đều là tuyệt mĩ nam tử, mà nam tử áo đỏ lại càng thêm tuyệt sác khuynh thành, gương mặt điên đảo chúng sinh khi nhìn thấy cô gái bị đánh bay thì trong nháy mắt trở nên trắng bệch tái nhợt.

Chỉ thấy hắn nhón chân một cái đã bay lên tiếp được cô gái đang bay giữa không trung, trong mắt tràn đầy đau lòng, đưa tay dò xét hơi thở của cô gái, sắc mặt càng thêm xanh mét.

Mà nam tử áo xanh cùng hắn tiến vào cũng là một mĩ nam phong hoa tuyệt đại, không thua kém nam tử yêu nghiệt áo đỏ nửa phần, duy nhất không tính là, nếu như có thể bỏ qua sắc mặt hơi si ngốc của hắn thì hoàn hảo.

Mặc Thanh Vân nhìn cô gái đã không còn hơi thở trong ngực nam tử áo đỏ, bàn tay giấu trong áo nắm chặt thành quyền, trong bụng bách chuyển thiên hồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng ngây thơ ngu dại, không để lộ bất kì đầu mối nào, ở phương diện này rất giống Huyết Đại.

Vốn là hắn cũng muốn liều lĩnh tiến lên ôm lấy nàng, nhưng vì hắn đang phải giả bộ ngu si nên có chút do dự, mà chính trong khoảnh khắc hắn do dự ấy mà hắn đã bỏ lỡ cơ hội với nàng, bị nam tử áo đỏ cướp đi. Về sau vô số lần hắn đã nghĩ lại, biết vậy giờ phút này hắn không nên do dự, nếu như ngày hôm nay hắn không chút do dự, không bận tâm ánh mắt người khác mà đỡ được nàng, như vậy có thể cơ hội ở bên cạnh nàng của hắn sẽ nhiều hơn một phần hay không?

"Huyết Đại, thật xin lỗi, ta không nên bỏ nàng một mình, không nên vì muốn cho nàng và Ly Nặc bồi dưỡng tình cảm chủ tớ mà cố ý không ra mặt, không nên biết rõ nàng sẽ hái thất sắc chi liên mà không đi cùng nàng, mà để mặc nàng đi một mình, không nên vì một chút chuyện nhỏ đã vội vã hồi kinh, không nên... Tóm lại đều là lỗi của ta, mới để cho nàng phải chịu khổ hôm nay." Nam tử áo đỏ giờ phút này đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ôm thật chặt cô gái trong ngực, dịu dàng vuốt ve gương mặt không chút huyết sắc nào của cô gái, ý đau lòng trong mắt không lời nào có thể diễn tả được.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho cảm động, tất cả nam tử đều đồng tình nhìn nam tử áo đỏ, bọn họ nhất định là một đôi uyên ương số khổ, ai, trai tài gái sắc, nhìn bộ dáng nam tử thương tâm muốn chết, trong bụng cũng cảm thấy tiếc hận thay bọn họ.

Tất cả cô gái thì đều hâm mộ và ghen tị, khó khăn lắm mới gặp được một nam tử vừa khuynh thành vừa si tình dứt khoát, lại bị cô gái kia chiếm mất, hỏi các nàng làm sao không đố kị? Đặc biệt là công chúa Lan quốc Mặc Yên Nhiên, cặp mắt không nháy chút nào nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang ôm nữ tử đã chết kia, trên mặt là một mảnh ửng đỏ, khiến cho khuôn mặt yêu kiều động lòng người của nàng càng thêm khả ái.

Thì ra trên đời này còn có một nam tử tuyệt mĩ khuynh thành như vậy, nàng vốn cho là Cửu hoàng huynh ngu ngốc kia đã là đẹp nhất rồi, khi đó nàng còn tiếc hận thật lâu, còn ảo tưởng rằng, nếu hắn không phải là kẻ ngu, cũng không phải là ca ca ruột của mình thì tốt biết bao, không nghĩ tới hôm nay nàng lại gặp được một nam tử còn đẹp hơn, cũng không phải là một kẻ ngu ngốc giống như vị hoàng huynh kia, quan trọng là hắn còn là một nam tử rất si tình, càng khiến cho nàng hết lòng quý mến, ý định đã quyết, nàng nhất định phải khiến cho hắn yêu nàng, nàng cũng không ngại hắn đã từng yêu nữ nhân khác, dù sao nàng ta đã chết rồi không phải sao? Nàng muốn khiến cho hắn yêu nàng như yêu cô gái kia, nàng âm thầm phát thề trong lòng. (ảo tưởng sức mạnh à cưng -_-)

Thượng Quan Cẩn Du cũng bị một màn này làm cho rung động, cùng Mặc Yên Nhiên có ý tưởng giống nhau, nàng cũng cực kì thích người nam nhân vừa đẹp lại vừa chung tình này, nàng cũng âm thầm quyết định, sau khi trở về nhất định phải giải trừ hôn ước cùng thái tử Hiên Viên Triết, coi như không chiếm được ca ca, nàng cũng muốn gả cho nam nhân áo đỏ kia, hơn nữa dung mạo hắn ta còn đẹp hơn ca ca rất nhiều, đi theo hắn cũng không mất mát gì, coi như hắn có nghèo kiết xác đi nữa nàng cũng nguyện lấy thân báo đáp. (lại 1 bạn bánh bèo ảo tưởng sức mạnh nữa r ==)

Mấy nữ nhân ở đó cũng đều có ý định giống nhau, mà một bên Ôn Uyển cũng âm thầm so sánh giữa nam tử áo đỏ và Thượng Quan Cẩn Nam, cũng nhất trí với những người kia là nam tử áo đỏ thật sự rất đẹp, nhưng nàng sẽ không giống hai nữ nhân kia, nàng phải suy tính rất nhiều chuyện, đầu tiên là hôn ước của mình với Thượng Quan gia, vì tiền đồ của phủ tướng quân nàng nhất định phải gả cho Thượng Quan Cẩn Nam, mà không phải bất kì nam nhân nào không có bối cảnh, ở trong mắt nàng, người không có tiếng tăm gì nhất định là không có quyền có thế, quyền quý tam quốc nàng cơ hồ đều biết hết, mà lại chưa từng nhìn thấy nam tử áo đỏ tuyệt sắc này, rất hiển nhiên nam nhân áo đỏ này đã bị nàng liệt kê vào hàng ngũ vô danh.

"Chủ tử đừng thương tâm, trước hết chúng ta nên giúp chủ mẫu hái được Tuyết Liên rồi nhanh chóng trở về." Ly Nặc ở phía sau khuyên giải, Huyết Đại một lòng muốn hái được thất sắc chi liên, bọn họ nhất định sẽ thay nàng hoàn thành tâm nguyện.

Dạ Khuynh Thành lại tựa như không nghe thấy hắn nói, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cô gái trong ngực, dùng mặt mình dán chặt vào mặt nàng, như muốn mượn việc này để cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Ly Nặc thấy vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, lại xoay người nhìn về phía Kỳ Lân mà đi tới, giờ phút này nó đã biến thành hình người, mà Kỳ Lân vẫn là nguyên thân, một người một thú bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bùm bùm bắn ra tia lửa, ít nhất ở trong mắt mọi người là vậy.

Hai bên nhìn thẳng vào nhau hồi lâu, vẫn không ai mở miệng lên tiếng trước, sau cùng là Ly Nặc không nhịn được nữa lên tiếng châm chọc nói: "Đường đường là một thần thú, không ngờ lại phải ở đây canh chừng một bông hoa cỏn con, hoặc là nói, ngươi đánh không lại ta liền trốn đến Nhân giới khi dễ người phàm? Chậc chậc, thật là có bản lãnh, nhưng không biết nếu bị chủ tử tự cao tự đại, không cho phép thuộc hạ có chút sai lầm của ngươi biết được thì sẽ ra sao?" Ly Nặc không chỉ có tu vi lợi hại mà công phu miệng lưỡi càng khiến người khác tức hộc máu.

Nghe hắn nói vậy Kỳ Lân cũng không tức giận, giống như là tập mãi cũng thành thói quen rồi, chỉ thấy hắn dùng giọng ôn hòa nói: "Hai ta đều giống nhau, đều bị phong ấn ở Ma Vực sâm lâm hai nghìn năm mà không biết vì sao, ngươi nói những lời này để giễu cợt ta, ngươi không cảm thấy là đang tự tát chính mình sao?" So cãi nhau, hắn cũng không phải dạng vừa đâu.

"Ngươi... Hừ đây còn không phải do vợ chồng chủ tử ta làm hại? Ta là vì bảo vệ nàng mới để cho nàng tính toán, tình huống khác biệt sao có thể so sánh với ngươi?" Ô ô, đều tại cái nữ nhân vô lương tâm kia, không có việc liền khi dễ tiểu thú là hắn, mà hắn chính là bị khi dễ thảm nhất, hôm nay còn bị người khác cười vào mũi, thật khiến hắn không còn mặt mũi nào đi gặp người đây nè.

"Là tiểu chủ tử nhà ta không đúng nhưng dù sao nàng cũng là chủ tử của ngươi,(?!) bị chủ tử của mình dạy dỗ cũng rất bình thường, ngươi không cần phải xấu hổ, sẽ không ai cười ngươi đâu, yên tâm đi." Đúng vậy a, đích xác là sẽ không bị ai chê cười, nhưng là sẽ bị thú cười.

"...." Không đỡ được, hắn cho dù mạnh cỡ nào nhưng mỗi lần đấu võ mồm đều thua Kỳ Lân, ai... Thôi không chấp, cứ để nó thắng một lần đi, coi như là an ủi nó không đánh lại mình mà bị đả kích tâm lý nghiêm trọng đi.

Dạ Khuynh Thành ôm nữ tử áo trắng trong ngực bỗng đúng dậy, chậm rãi đi về phía cửa động mà Mặc Thanh Vân đang đứng gần.

"Thất sắc chi liên đành giao cho ngươi, ta mang nàng rời đi trước, trễ nữa chỉ sợ hồn phách của nàng rời khỏi bản thể thì phiền toái." Người sau khi chết, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể sau sáu canh giờ, mình nhất định phải cứu sống nàng trong vòng sáu canh giờ này.

Mặc Thanh Vân gật đầu một cái, coi như là đáp ứng, bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa âm thanh của hắn cũng rất thấp cho nên mọi người chỉ nhìn thấy bọn họ trao đổi cái gì đó, cũng không nghe được rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

"Ly Nặc, chúng ta đi." Hắn phải cứu Huyết Đại, bên cạnh nhất định phải có người canh chừng bảo vệ, vạn nhất có người ngoài đến quấy rầy cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, để tránh cho cứu người được một nửa lại có kẻ đến làm phiền dẫn đến tàu hỏa nhập ma, hắn bị thương chỉ là chuyện nhỏ, Huyết Đại nàng cũng sẽ không cứu được.

Ly Nặc đang ở một bên đấu võ mồm với Kỳ Lân, nghe thấy chủ tử hắn kêu thì vội vàng chạy theo sau Dạ Khuynh Thành, cùng hắn rời khỏi đỉnh Tuyết Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.