Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 74: Nữ thần trong lòng mọi người




"Huyết Đại tỷ tỷ thật là lợi hại, Thanh Vân muốn đi theo Huyết Đại tỷ tỷ!" Nói xong liền kích động chạy tới chỗ Huyết Đại.

"Huyết Đại tỷ tỷ, tỷ định làm gì vậy? Mau buông đệ ra, đệ cũng muốn đi theo tỷ”Không ngoài dự tính, một lần nữa hắn lại bị định trú rồi.

"Chăm sóc tốt cho hắn." Nhìn cũng không nhìn Mặc Thanh Vân đang lớn tiếng la hét một cái, nàng quay về phía Đông Phương Ngưng đang đứng phía trước dặn dò, sau khi lấy được cái gật đầu của nàng ta liền quay đầu rời đi.

Sau khi bóng dáng của Huyết Đại biến mất ở trong mắt mọi người, lúc này họ mới phục hồi tinh thần, Thượng Quan Cẩn Du cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc trước ngay cả thở mạnh ả cũng không dám, nhìn con tiểu mao cầu mạnh mẽ không ai bì nổi kia sợ chủ tủ của nó như vậy nên ả cho rằng cô gái kia cũng không tốt đẹp gì liền khẩn trương không thôi chỉ sợ nàng ta lại đột nhiên muốn trả thù mình, may mà bây giờ ả cũng đã nhặt lại được cái mạng nhỏ này rồi, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ lắng xuống.

Con thú vương và đồng tộc của nó vẫn luôn nằm rạp dưới đất lúc này mới đứng dậy, sau khi liếc nhìn đám người bên này một cái mới quay đầu bỏ đi.

Trải qua cửu tử nhất sinh mọi người đưa mắt nhìn nhau trong lòng đều hiện ha bóng dáng của cô gái cứu thế kia, sau khi sửa sang lại một chút liền lục tục lên đường, từ nay về sau, trong câu chuyện đại chiến giữa người và thú ở Ma Vực chi sâm luôn xuất hiện một tiên nữ áo trắng hiện thân cứu giúp cũng truyền đi khắp tam quốc, theo như đồn đãi thì nữ tử áo trắng kia xinh đẹp tuyệt trần ngay cả sủng vật trên tay cũng là linh thú cực kỳ cường hãn, không cần tốn nhiều sức liền đem quân đoàn ma thú khiến người đời nhắc tới là sợ mất mật đuổi ra khỏi Ma Vực chi sâm, dân chúng tam quốc cũng mộ danh mê mẩn, chỉ hy vọng trong lúc mình còn sống có thể thấy được tư thế oai hùng của vị tiên nữ đó.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Hồi lâu sau Thượng Quan Cẩn Nam mới thu hồi tầm mắt nhìn phương xa, dẫn đầu cất bước rời đi, mà sau lưng hắn mọi người cũng đều nhất nhất đi theo, Ôn Uyển Nhi không cam lòng trợn mắt nhìn Thượng Quan Cẩn Du một cái rồi cũng theo rời đi.

Đảo mắt đã ở ngoài ngàn dặm, Huyết Đại ôm Tiểu Mao Cầu một đường đi về phía trước, thần thái luôn tự nhiên nhưng trong bụng của con tiểu mao cầu trên ngực nàng lại bách chuyển thiên hồi, thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầu lên len lén nghía sắc mặt của Huyết Đại một cái, mặc kệ nó nhìn mấy lần sắc mặt của nàng thủy chung đều như một không hế có chút biến hóa nào.

Nó không khỏi kỳ quái, theo lẽ thường mà nói, chủ tử không phải nênnghiêm hình cha khảo, hỏi thăm nó một phen sao? Nhưng vì sao người chủ tử này của nó lại khác người như vậy? Là do sự nhẫn nại của nàng quá mạnh mẽ hay là do nàng quá tức giận nên mới thế?

"Chủ tử. . ."

Nó thật sự là nhịn không được, cứ nén lại như vậy thật sự là quá cực khổ, dọc theo đường đi nó đều cố gắng suy đoán tâm tư của người, đối với nó mà nói thật đúng là loại đau khổ bất đắc dĩ , nếu nàng không chịu mở miệng vậy thì để nó nói cũng được, nếu tiếp tục không nói nó sợ nó sẽ bị đột tử

"Ta không phải chủ tử của ngươi, đừng gọi loạn." Mí mắt Huyết Đại cũng không động một cái, chớ nói chi là cúi đầu xem nó, có thể đáp lại cũng là ân huệ lớn nhất rồi.

Tiểu Mao Cầu buồn bực, không ngờ nàng sẽ trực tiếp cự tuyệt như vậy, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ bởi vì chiếm được một sủng vật như nó mà hưng phấn không dứt nhưng nàng lại xem nó như là cặn bã không thèm đoái hoài tới, đây thật là xúc phạm đến tự ái của nó rồi, nhớ năm xưa nó người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở hồ ly xinh đẹp lại bị người này chê, chuyện này nếu bị đám thuộc hạ ở tuyết sơn kia biết thì chẳng phải sẽ bị cười nhạo một thời gian dài a.

Không được, nó muốn khiến cho chủ tử thích mình mới được, nếu không sẽ bị cái tên nam nhân phúc hắc kia ân lên tội danh làm việc bất lực để dạy dỗ.

"Chủ tử, ngài hãy thu ta đi, nếu không ta liền bị trừng phạt, ô ô. .

Nó dùng hai bàn chân trước nho nhỏ dùng sức xoa xoa đôi mắt nhỏ của mình, lại gắng sức, ân, cho đến khi cảm thấy không sai biệt lắm mới buông móng vuốt chỉ vào một đôi mắt nhỏ hồng hồng làm bộ đáng thương ngước nhìn Huyết Đại, giọng nói mang nức nở nghẹn ngào van xin .

Lúc này Huyết Đại mới dừng bước lại nhìn nó một cái,đôi mày thanh tú nhíu lại hỏi "Hả? Ngươi lợi hại như vậy, ai dám trừng phạt ngươi?" Trong mắt nàng lóe lên một tia khác thường không khỏi dọa tiểu hồ ly giật mình, trong nội tâm hồi hộp, ánh mắt của nàng tốt như vậy là biết được cái gì rồi sao? Trời ơi, không phải là ngài ấy biết được nó là người của người yêu ngài ấy chứ?

Nếu thật đã biết, vậy sẽ có hậu quả gì? Nó không dám nghĩ thêm nữa, nếu không trước hết nó cứ thử dò xét một chút xem sao.

"Chủ tử, ngài có phải biết cái gì rồi hay không?" Ngàn vạn lần không được biết, vạn vạn lần không cần biết, thiên thiên vạn vạn lần không cần biết a, a a a. . .

Huyết Đại buồn cười nhìn nó một cái, nhưng bộ dạng vẫn lạnh nhạt như cũ hỏi "Ta nên biết cái gì?" Nụ cười của nàng làm hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, chỉ biết ngây ngốc nhìn Huyết Đại.

"Ặc, không có, không có cái gì không nên biết, cũng không có gì phải biết."Tiểu Mao Cầu chóng mặt, ấp úng đáp trả.

Huyết Đại cũng không tiếp tục nói chuyện với nó nữa, bước nhanh về phía đông, nếu nàng tính toán không sai thì khoảng ba ngày sau bọn họ sẽ tới nơi, mặc dù cách thời gian hoa nở còn mấy ngày nhưng nàng tình nguyện đi sớm để chờ đợi chứ không muốn bỏ qua nó

Dọc theo đường đi, Tiểu Mao Cầu cũng an phận núp ở trong ngực Huyết Đại không dám nói thêm câu nào cũng không dám hỏi thêm một câu, hết sức nhàm chán liền dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.

Cứ như vậy yên lặng qua vài ngày nữa, ba ngày sau, quả nhiên như Huyết Đại đoán bọn họ đã tới Mạc Bắc, một người một hồ xuất hiện ở trên đường cái một thành trấn ở Mạc Bắc, liếc nhìn con đường không lớn nhưng lại rất phồn hoa, Huyết Đại ôm tiểu hồ ly đi ở trong đám người, một cô gái che mặt với bộ áo trắng hơn tuyết trong ngực còn ôm một con tiểu hồ ly cũng là một thân màu trắng đi ở trên đường cái tạo thành một loại phong cảnh mỹ lệ, tình cảnh này đặc biệt làm người khác chú ý. . .

"Cô nương, ngài là tới ở trọ sao?" Lúc trời tối, Huyết Đại đi vào một cái khách sạn, ông chủ khách sạn liền lập tức nhiệt tình hỏi thăm,nhưng Huyết Đại chỉ hơi hơi gật đầu một cái coi như là trả lời.

"Cô nương, xin chờ một chút, ta đi giúp ngài an bài một gian phòng hảo hạng, để cô nương ở thoải mái một chút." Ông chủ khách sạn lễ phép khẽ gật đầu với nàng, lúc này mới gọi một gã sai vặt để hắn đi chỉ đường cho nàng lên lầu hai, Huyết Đại lặng yên không lên tiếng đi theo sau gã sai vặt lên lầu, mà vị ông chủ kia cũng đưa mắt nhìn theo bước chân họ lên lầu cho đến họ biến mất ở khúc quanh mới thu hồi ánh mắt.

Gọi ra một số người làm việc vặt trong khách sạn dặn dò một phen rồi sau đó mới đuổi họ đi rồi mới tiếp tục làm việc của mình.

Huyết Đại đi theo gã sai vặt đến giữa lầu, gã sai vặt liền đại khái giới thiệu một chút tình huống, Huyết Đại gật đầu sau đó liền đuổi hắn rời đi, sau khi đánh giá một vòng khắp phòng liền bước tới chỗ đầu giường đem tiểu mao cầu đang ngủ say đặt xuống giường, ban thân thì tự đi rót một chén nước từ từ uống.

Chợt, một tiếng đàn du dương truyền đến, nghe vào thì như rất xa xôi nhưng khi nghe một lúc lại cảm thấy như đang ở bên cạnh, Huyết Đại cau mày ngẫm nghĩ một chút mới buông chén nước trong tay xuống bước thẳng ra ngoài cửa.

Ánh trăng vằng vặc, một bóng dáng màu trắng bước đi trên đường, với bản lĩnh lướt đi trong gió, bóng người mờ ảo dưới ánh trăng từ xa nhìn lại lại cực kỳ duy mỹ động lòng người.

"Nàng đến rồi." Dưới ánh trăng, một thân cẩm y mang mặt nạ hình hồ điệp

Nam tử ưu nhã khảy đàn, tiếng đàn giống như như nước chảy tuyệt đẹp khiến người nghe phải cảm động, vừa khảy đàn vừa cùng Huyết Đại đang đứng sau lưng hắn chào hỏi.

Đối với sự nhạy bén của nam tử, Huyết Đại cũng không có chút nào ngoài ý muốn, nàng đối với đàn có trình độ khá sâu, có thể nghe ra thực lực cường hãn không tầm thường của nam tử.

"Uh, ngươi là muốn dẫn ta tới đây sao?" Nam tử trước mặt nàng biết, hắn chính là người mang mặt nạ hồ điệp đã giải vây cho nàng lúc ở Say nhan cư kia

Nàng hỏi như vậy là bởi vì trong tiếng đàn của nam tử này mang theo ước hẹn nhưng nàng lại không biết rốt cuộc là hắn muốn hẹn người nào

"Tại hạ chỉ là muốn dẫn tri âm đến, không biết cô nương có thể trở thành tri âm của tại hạ được hay không?" Mười ngón tay của nam tử đè xuống dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển du dương liền vang lên, thỉnh thoảng uyển chuyển liên miên, thỉnh thoảng cao đãng khởi phục, thấu triệt nội tâm.

"Công tử nói đùa, Huyết Đại cũng chỉ được xem là biết chút ít, không dám cùng công tử đánh đồng, lại không dám tự xưng là tri âm của công tử." Tiếng đàn của nàng đã là siêu phàm thoát tục rồi, nhưng lại không ngờ vị nam tử trước mặt này lại có cầm kỹ( khả năng đánh đàn)sâu hơn nàng, mặc dù mình cũng có thể nghe hiểu tiếng nói trong tiếng đàn nhưng lại không thể thông qua tiếng đàn để biểu đạt tất cả suy nghĩ, có thể đem tiếng đàn luyện đến được như vậy, trừ việc cần phải có tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định còn phải có thiên phú trời cho, trừ phi là người có thiên phú dị bẩm, nếu không, coi như dốc hết sức, có người dùng cả đời cũng không thể đạt đạt được tới cảnh gới đó

"Huyết Đại cô nương quá khiêm nhượng, dõi mắt khắp tam quốc, người có thể nghe hiểu tiếng đàn của tại hạ chỉ có mình cô nương mà thôi, nếu như cô nương không ngại thì có thể nhận ta làm bằng hữu, xem như tại hạ là lấy cầm hội hữu."

Nam tử mặc dù mang mặt nạ hình hồ điệp che đi gần nửa khuôn mặt nhưng lại không thể làm mất đi khí chất cao quý trên gương mặt

Hai mắt thâm thúy khó hiểu, sống mũi thẳng tắp,đôi môi mỏng khẽ mím, loáng thoáng còn mang theo nụ cười như có như không.

"Tốt." Đối với giao hữu nàng cũng không phải để ý, nhiều thêm một bằng hữu hay thiếu đi một người đối với nàng mà nói cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần đối phương không có ác ý là được, còn có một chút đúng là nàng cũng rất có hứng thú với cầm hữu(tình bạn thông qua việc đánh đàn), mà đối phương cũng là hỉ cầm, cứ như vậy mối quan hệ giữa họ như được kéo gần lại.

"Cám ơn!" Hắn là thật lòng cảm tạ nàng, cảm tạ nàng cho mình một cơ hội đến gần, cứ như vậy, giữa bọn họ cũng mất tầng cách ngại, không còn là người xa lạ rồi.

Huyết Đại lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là cho là câu cám ơn kia của đối phương là theo lễ phép nên cũng không có đi suy nghĩ nhiều.

Cứ như vậy, hai người trao đổi tâm đắc về cầm kỹ, trong lúc vô tình họ ngồi cạnh nhau đàm thoại đến đêm khuya,đến lúc này Huyết Đại mới đứng dậy cáo từ, nam tử cẩm y đưa mắt nhìn nàng rời đi một lúc sau mới ngồi xuống, khẽ vuốt một khúc sau mới đứng dậy rời đi.

"Lão đại nhanh lên một chút, nàng trở lại." Ngoài khách sạn, trong một góc đen như mực xuất hiện một nhóm người cường tráng mà dẫn đầu chính là vị ông chủ trong quán trọ kia.

"Hư, nhỏ tiếng một chút nếu bị nàng nghe sẽ không tốt." Mẹ kiếp, bọn họ ngồi chồm hổm ở góc tường này sắp hai canh giờ rồi, cũng không biết nữ nhân kia đi ra ngoài làm gì mà lại về muộn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.