Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 72: Trợ giúp hắn thoát hiểm cũng không tính là bại lộ thân phận của mình




Dưới sự chỉ đường của Mặc Thanh Vân cả hai nhanh chóng đi ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi huyễn trận không bao lâu lại đụng phải một đoàn người, mà đoàn người này cũng phát hiện hai người bọn họ, cũng kỳ quái nhìn về phía hai người, không hiểu hai người này tại sao lại cùng xuất hiện ở đây.

"Cửu hoàng tử! Huynh đi đâu lại khiến muội tìm huynh thật lâu, thật là khiến muội vội chết." Đông Phương Ngưng cũng nhìn thấy họ liền kích động chạy tới chỗ Mặc Thanh Vân, rốt cuộc cũng tìm được hắn, nàng thật là vội muốn chết.

"Ta không sao, ngươi không cần phải lo lắng, đều là do Huyết Đại tỷ tỷ cứu ta, sau khi trở về phải cảm tạ tỷ ấy thật tốt mới được." Rõ ràng chính là hắn cứu Huyết Đại nhưng lại nhất định đem toàn bộ công sức quy ở trên người Huyết Đại

Mà Huyết Đại cũng vì không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên cũng không giải thích thêm gì.

Mọi người sau khi nghe hắn giải thích xong cũng bình thường trở lại, thì ra là hắn được cô gái kia cứu, trách không được lại cùng xuất hiện với nhau, đối với lời hắn nói không ai có chút hoài nghi nào, dù sao ở trong mắt mọi người hắn chỉ là một tiểu ngốc tử mà thôi, ai lại đi nghi ngờ lời nói của một tiểu ngốc tử bao giờ, như vậy chẳng phải là mình cũng biến thành kẻ ngu sao?

Mà Thượng Quan Cẩn Nam đang đánh nhau cùng với quái thú xấu xí ở bên kia nghe thấy câu Huyết Đại tỷ tỷ kia ở trong miệng Mặc Thanh Vân liền dừng động tác lại , nhưng bởi vì sai lầm nho nhỏ này của hắn mà khiến cho bản thân bị con quái vật xấu xí kia chưởng cho một cú bay ra ngoài

"Phốc. . ." Ngực Thượng Quan Cẩn Nam bị đánh trúng nên phun ra một búng máu tươi, mọi người thấy hắn như thế cũng vội vàng vây quanh, ngươi một câu ta một lời quan tâm tới thương thế của hắn .

Ôn Uyển Nhi cùng Thượng Quan Cẩn Du cũng gấp gáp chạy đến bên cạnh hắn, nóng nảy đỡ Thượng Quan Cẩn Nam dậy, khẩn trương hỏi này hỏi nọ , mà Thượng Quan Cẩn Nam lại chỉ an ủi bảo không có việc gì, nói các nàng đừng lo lắng, ngược lại nhìn về phía cô gái áo trắng vẫn lạnh lùng đứng ở đó, thì ra nàng tên là Huyết Đại, thì ra mình cảm thấy là sai lầm rồi, nàng cũng không phải là ‘ nàng ’ kia, nghĩ đến chỗ này trong lòng khó tránh khỏi khổ sở một hồi, cũng không biết là mình nên thở phào một cái hay là nên thất vọng.

"Cẩn Nam, không có gì đáng ngại chứ?" Độc Cô Hạo cùng Nam Cung Tuyệt đang cùng ma thú đại chiến lúc này mới lui ra khỏi vòng chiến đấu, quan tâm nhìn Thượng Quan Cẩn Nam đang bị thương nặng.

"Không có gì đáng ngại, thế nào, có thể đánh thắng không?" Hắn ý bảo Thượng Quan Cẩn Du đỡ mình dậy, sau khi đứng vững mới quan sát tình huống trên chiến trường dường như không phải rất lạc quan.

"Cái này. . . Cẩn Nam, đội ngũ của chúng ta cũng đã giảm xuống phân nửa rồi, quyết đấu với ma thú khiến người của chúng ta chết thương vô số, đánh tiếp nữa cũng chỉ sợ tình huống không ổn." Muốn đi đến đỉnh của Tuyết Sơn thì phải đi qua nơi này, bọn họ sớm đã nghe nói Ma Vực chi sâm có đông đảo ma thú ẩn hiện, lại không nghĩ những con ở đây mỗi con đều lợi hại như thế, ngay cả người mạnh nhất như Thượng Quan Cẩn Nam cũng không phải là đối thủ

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều khác nhau, đỉnh Tuyết Sơn bọn họ nhất định phải đi , nhưng hôm nay lại bị ngăn ở nơi này tiến lùi không được, dưới tình huống này bọn họ nên lựa chọn như thế nào đây?

"Nhưng bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có liều lĩnh đánh cuộc thôi." Coi như bọn họ muốn chạy cũng không được, phía sau cũng có hàng loạt ma thú như vậy, mà bọn họ chính là bị đám ma thú kia ép ở đây .

"Cửu hoàng tử đừng bước tới nữa, nguy hiểm a!"

Mặc Thanh Vân tò mò nhìn đám người đang đánh nhau với ma thú kia, cảm giác chơi rất vui, vừa bước lại gần bên trong vòng đấu quan sát kịch hay vừa vỗ tay bôm bốp để cổ vũ, mà Đông Phương Ngưng lại bị hành động này của hắn làm cho sợ hãi liền lớn tiếng kêu để hắn trở lại, nhưng dĩ nhiên là Mặc Thanh Vân không hề nghe theo lời nàng ta nói, vẫn rất tự nhiên vui vẻ, một chút ý thức về nguy hiểm cũng không có.

"Cửu hoàng tử, cẩn thận sau lưng. . ." Đông Phương Ngưng run như cầy sấy kêu lên với Mạc Thanh Vân vẫn còn đang chơi bất diệc nhạc hồ trong vòng đấu, lúc này phía sau Mặc Thanh Vân cách đó không xa xuất hiện một ma vật giống một con voi mũi dài, hơn nữa đây còn là một con vật to khổng lồ với cặp mắt xanh lục đang nhào tới chỗ Mặc Thanh Vân.

Mọi người đứng ngoài xem đều khẩn trương nhìn một màn này, âm thầm bi ai thay kẻ ngu Mặc Thanh Vân, ở trong mắt bọn họ, tên này không còn con đường nào để sống, ngay cả nhất đẳng cao thủ đều không thể đánh bại ma thú thì làm sao một kẻ ngu lại có khả năng đó đây? Bọn họ không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng mặc niệm , chỉ hy vọng thằng ngốc kia không cần chết quá thê thảm.

Nhưng ngay trong thời điểm ngàn quân nguy kịch thì một bóng dáng màu trắng nhanh như thỏ bay tới chỗ Mặc Thanh Vân, cô gái áo trắng như tuyết phi thân giữa không trung, tay áo tung bay bồng bềnh như tiên, khi đến giữa không trung liền phất tay, ngay sau đó mấy ngàn miếng hoa sen lấy khí thế ngất trời phóng ra từ trong tay nàng bay thẳng tới chỗ những con ma thú đang đánh nhau phía dưới, trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét vang tận mây xanh của ma thú vang lên, mọi người cũng khó chịu bịt kín lỗ tai nhưng Huyết Đại cũng không vì vậy mà dừng tay, lấy chủy thủ mang theo người ra, hung hăng đâm về phía con vật khổng lồ phía sau lưng Mặc Thanh Vân, một đao đi xuống trong nháy mắt ma thú liền ngã xuống đất,trong chốc lát liền hóa thành một vũng máu.

Đối với một màn trước mắt, toàn bộ mọi người liền sợ ngây người, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô gái đứng cạnh Mặc Thanh Vân, mà những người đang đánh nhau cũng ngừng lại, bởi vì những đóa hoa sen do Huyết Đại bắn ra liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhập vào cơ thể của những con ma thú, một chiêu đoạt mạng.

Chỉ trong chốc lát , những con ma thú kia cơ hồ đều bị tiêu diệt, nhìn thi thể đầy đất, có người nhưng nhiều hơn là ma thú, từng trận mùi máu tươi xông vào mũi, đợi cho đến khi Huyết Đại đem những con ma thú kia tiêu diệt toàn bộ, lúc này mới Mặc Thanh Vân vẫn còn đang đứng sững sờ dẫn tới bên cạnh Đông Phương Ngưng, lạnh lùng dặn dò một câu: "Chăm sóc hắn thật tốt." Sau đó ôm lấy tiểu mao cầu bị nàng để qua một bên xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này mọi người còn ngây ngẩn căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại thì Huyết Đại cũng đã xoay người đi về phía trước.

"Hí ngang. . ." Theo từng tiếng gào thét, từ nơi xa xuất hiện một mảnh đen ngòm kèm theo đó là bụi đất bay tứ tung,từ trong đó xuất hiện những cái bóng đang phóng nhanh như chớp tới chỗ bọn họ có xu thế giống như thiên quân vạn mã.

"Trời ơi, các ngươi mau nhìn, lại tới nhiều quái thú như vậy!" Trong đám người nhất thời sôi trào, hoảng sợ nhìn về phía một mảnh đen ngòm kia, ít thì cũng phải vạn ma thú, lần này bọn họ đều chớ nghĩ đến chuyện sống sót rời đi.

Mà Huyết Đại đang bước đi cũng cũng phát hiện ra sự khác thường liền dừng bước lại lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt, cho đến khi toàn bộ đám ma thú kia đều vọt tới bao vậy bọn họ ba vòng bên ngoài, lúc này một ma thú có cơ thể to lớn mờ ảo bước ra vô cùng phẫn hận nhìn đám nhân loại trước mặt này, ác độc nói: "Đám loài người dốt nát này, tự tiện xông vào Ma Vực không nói còn dám làm tổn thương vô số con dân của ta, hôm nay đừng mơ tưởng còn sống rời đi, tất cả tiến lên ăn sạch đám người này cho ta, không chừa một mống!"

"Đợi chút, ngươi không thể giết chúng ta bởi vì người giết bằng hữu của các ngươi là nàng ta chứ không phải chúng ta!" Thượng Quan Cẩn Du vừa nghe thấy sẽ bị ăn sạch liền bị hù dọa một trận, cũng may Thú Vương nói chỉ muốn giết người làm hại bằng hữu của nó nên nàng mới có chủ ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô gái mặc áo trắng như vậy chắc chúng nó sẽ không giết mình, oan có đầu nợ có chủ, tìm nữ nhân kia là được.

Thượng Quan Cẩn Nam vạn vạn không ngờ tới vị muội muội trước mắt này lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Huyết Đại khiến hắn cực kỳ tức giận hung hăng tát nàng một cái, lần này là hẳn giận đến nói không ra lời.

"Ca, huynh tại sao lại đánh muội? Muội cũng không nói sai a, vốn chính là nàng giết nhiều nhất không phải sao!" Vô duyên vô cớ bị một cái tát, lại là do vị ca ca mà nàng thích nhất đánh thử hỏi như vậy làm sao không khiến nàng nổi giận.

Thấy tình cảnh này, Ôn Uyển Nhi liền vui vẻ trong lòng, thật ra thì mới vừa rồi nàng cũng định đứng ra chỉ chứng Huyết Đại nhưng lại không nghĩ rằng Thượng Quan Cẩn Du lại vượt trước một bước, giờ trông thấy bộ dáng này của nàng ta, đây chính là bộ dáng mà nàng muốn thấy, hoàn hảo mình không có lên tiếng trước nếu không tình huống như thế này sẽ xuất hiện trên thân mình

Ai, đều là một lũ không có óc cũng không nhìn một chút tình huống bây giờ là như thế nào, ngoại địch trước mặt nhưng lại vẫn muốn nội chiến , thật là khiến người ta không biết nên nói các nàng như thế nào.

Thú Vương nghe Thượng Quan Cẩn Du nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Huyết Đại, ánh mắt xanh thẳm tràn đầy phẫn nộ nhìn nàng, lớn tiếng chất vấn: "Là ngươi diết hại đồng tộc của chúng ta đúng không?"

"Là ta." Nàng trả lời rất dứt khoát không hề muốn trốn tránh trách nhiệm, giọng nói không mang theo chút sắc thái tình cảm nào nhưng cũng vì thế nên càng khiến Thú Vương càng thêm tức giận, gào thét một tiếng liền đánh về phía Huyết Đại sau đó vẫn không quên ra lệnh với đám ma thú phía sau lưng: "Lên cho ta, đem những người trước mắt này xé nát hết không chừa một mống!"

Hai nữ nhân vốn là nghe thấy Huyết Đại thừa nhận liền mừng thầm nhưng lại không nghĩ rằng sẽ có tình trạng như thế này, mình đã hy sinh làm tiểu nhân nhưng quay đầu lại vẫn là chạy không khỏi cái chết, đến lúc này họ mới ý thức tới tử vong đang ở gần họ. . .

Đông đảo ma thú nghe lệnh làm việc, khi nghe thấy mệnh lệnh của Thú Vương liền nhất tề hướng tới đám người tập kích, mà đám người cũng loạn thành một đống, lúc này trong đầu bọn hắn chỉ có một ý niệm đó là hôm nay bọn họ nhất định sẽ vùi thân trong bụng thú rồi, trong mắt đều là hoảng sợ.

"Lục Vưu, dừng tay cho bổn tọa!" Chợt, một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt Thú Vương ngăn lại công kích của nó đến Huyết Đại.

"Ngươi là. . ." Giọng nói của con vật nhỏ kia rất quen thuộc nhưng nhất thời nó cũng không nghĩ ra là ai, trong trí nhớ của nó hình như vẫn chưa từng thấy qua một động vật nhỏ như vậy.

"Nhìn ánh mắt của bổn tọa chẳng lẽ ngươi còn muốn ta lặp lại một lần nữa sao?" Chủ tử nói ở trong lúc nguy cấp muốn nó đứng ra bảo vệ nàng, vậy tình huống bây giờ chắc cũng được cho là thời khắc nguy hiểm đi?

Thú Vương quả nhiên nghe lời liếc qua ánh mắt của nó, chỉ thấy trong con ngươi của con vật nhỏ này có ánh sáng xanh xẹt qua, mà Thú Vương vốn đang hết sức phách lối nhất thời liền vạn phần hoảng sợ quỳ xuống, khấu đầu cầu xin tha thứ: "Lục Vưu có tội, không biết là Ly Nặc đại nhân ở đây, xin thứ tội cho Lục Vưu tội vô lễ." Đáng chết, sao mình lại ngu xuẩn như vậy? Ngay cả việc Ly Nặc đại nhân ở đây cũng không nhận ra,nhưng mà Ly Nặc đại nhân tại sao lại có bộ dáng như thế này? Biến thành một con cáo nhỏ như vậy cũng không nói bây giờ lại còn đi cùng với đám nhân loại này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.