Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 31: Bị vây trong mê huyễn trận




"Nếu đã để cho ta gặp lại các ngươi, vậy thì các ngươi nhất định sẽ không sống qua được hôm nay." Nàng cười lạnh một tiếng, tay phải giơ lên đánh về phía bọn họ, nhưng khi nàng bắn hoa sen do nàng ngưng khí tạo thành về phía họ thì lại không xảy ra tình huống như nàng dự đoán. Hai người dù bị trúng chiêu nhưng không hề ngã xuống đất, mà từ từ trở nên trong suốt, tan biến vào trong không khí.

Chưa hết, ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi. Cảnh tượng hiện ra là cảnh ở trong quán rượu đêm hôm đó, cũng chính là đêm mà kiếp trước nàng chết. Lúc này nàng mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng. . .

Mà Mặc Thanh Vân từ đầu tới cuối đều đứng nguyên tại chỗ, nên chứng kiến được tất cả mọi việc của nàng. Thì ra ác mộng của nàng là những điều này, kiếp trước nàng bị chính tỷ muội thân nhất phản bội nên mới chết đi, cho nên bây giờ nàng mới trở nên lãnh tình như vậy sao? Lúc đầu hắn không muốn đánh thức nàng là vì muốn xem xem bởi vì cái gì mới khiến nàng có bộ dạng lãnh tình như vậy, bây giờ thấy được rồi, khó trách. . . Đúng là nó đã trở thành ma tâm của nàng.

Nhưng khi hắn đang chuẩn bị bước vào mộng cảnh mang nàng ra thì một thanh âm vang lên từ sau lưng hắn. Điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là có một nam nhân có thể vô thanh vô thức trong lúc hắn không để ý xuất hiện ở sau lưng hắn. Nếu mà lúc nãy hắn ta muốn ra tay với mình thì chẳng phải là quá dễ dàng sao? Nghĩ đến điều này khiến cho hắn tự trách bản thân nhất thời khinh địch. Nhưng nghĩ đến người đang tới kia nhất định chính là chủ của nơi này, như vậy mọi chuyện của nàng, hắn ta cũng đã nhìn thấy hết sao?

"Các hạ chính là truyền nhân của Mạc Vấn tiền bối sao?" Nếu người khác không có ý muốn thương tổn đến hắn, vậy thì hắn cũng sẽ không động thủ .

"Nghe lời đồn Cửu hoàng tử Lan quốc nhát gan, rất sợ phiền phức, lại có một cơ thể ốm yếu. Nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết được lời đồn đãi kia không phải là thật. Ta thật sự không biết nếu như người đời biết được Cửu hoàng tử trong miệng bọn họ không giống như lời bọn họ đã nói, thậm chí còn có tài hoa hơn người, là kẻ có mưu lược đệ nhất thiên hạ. . ."

"Đủ rồi! Hôm nay ta đến đây không phải để nghe những lời tâng bốc này. Nếu các hạ đã biết tất cả về ta, như vậy thì chắc là ngươi cũng đã đoán được mục đích ta đến đây rồi chứ?"

Đối phương có thể biết được tất cả chuyện về hắn, thật sự hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Nếu hắn ta đã biết rõ tường tận về hắn như vậy, thì hắn cũng không cần phải phủ nhận bất cứ cái gì.

"Hả? Ý của ngươi là muốn ta giúp ngươi giải độc sao?"

Nam tử đối diện một thân áo trắng, dung mạo cũng không thua Mặc Thanh Vân nửa phần. Mặc dù cả hai người họ đều là người có dung mạo xuất sắc, khí chất của mỗi người mỗi vẻ, nhưng quanh thân bọn họ đều phát ra hơi thở và khí thế chệnh lệch quá nhiều.

"Không sai."

“Nhưng mà vì sao ta lại phải giúp ngươi?" Nam tử nhíu mày, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói vô cùng bình thản.

"Nghe nói, Mạc Vấn thần y chưa bao giờ từ chối lời cầu xin của người khác. Ngươi là truyền nhân của ông ta chẳng lẽ lại không thừa kế tất cả tư tưởng của ông ấy sao?"

"Ha ha, ngươi cũng biết đó là quy củ của sư phụ ta, cả đời của lão nhân gia vô cùng nhân từ là không sai. Nhưng tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ noi theo ông ấy chứ?" Hắn cười nhạt, hỏi ngược lại.

"Nói ra điều kiện của ngươi, nếu như ta có thể làm được thì ta sẽ cố gắng hết sức làm. Cho dù là giúp ngươi đoạt lấy giang sơn Hi quốc cũng không phải là không thể." Không ngờ người trước mắt lại khó đối phó như thế, chỉ hy vọng về sau hắn ta không phải là kẻ địch của mình thì tốt, nếu không hắn sẽ có thêm một kình địch rồi.

"Cái này ta cũng không cần, nếu như ta muốn thì ta sẽ tự mình đi lấy." Trong mắt nam tử lóe lên một chút kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại như bình thường.

"Vậy là ngươi không muốn giải độc cho ta sao?" Nói nhiều như vậy, hắn cũng có chút không nhịn được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.