Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 127: Thiên Tà, Tường Nhi thật yêu ngươi




“Ca ca, sao huynh lại ngốc thế, chúng ta không để cho mẫu thân biết là được chứ gì? Hơn nữa muội thấy vị thúc thúc đó rất thuận mắt, hắn cho ta cảm giác cực kỳ thân thiết, muội rất thích hắn, nếu như mẫu thân không thích hắn, vậy thì chờ ta trưởng thành sẽ gả cho hắn, tóm lại không thể để người khác chiếm tiện nghi được.” (...*câm nín*)

Lời nói của tiểu nha đầu này đúng là không chết người không đền mạng, lời này vừa nói ra, dù cho Tuyết Hoàng có trấn định đến đâu, cũng không ngoài ý muốn trượt chân té nhào trên mặt đất, cái mông rất oan uổng được tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“Hoàng nhi, cháu không sao chứ?”

Tuyết Thiên đi đằng trước nghe thấy một tiếng “bịch” thì không khỏi quay lại nhìn.

Nhìn thấy Tuyết Hoàng té lăn trên đất, không khỏi lo lắng hỏi, nhưng vì đang ôm Tuyết Đại, không tiện đi đỡ hắn dậy.

“Cữu cữu, Hoàng Nhi không có việc gì, chỉ là không cẩn thận vấp ngã, không có gì đáng ngại.”

Hung hăng trừng mắt tiểu nha đầu đang dìu hắn dậy, trong mắt là nồng đậm hàm ý cảnh cáo, tiểu nha đầu cũng là mím môi, không mở miệng phản bác nữa.

Trong hoàng cung, Tuyết Đại một mình ngồi trong ngự hoa viên, hai mắt bình tĩnh nhìn khóm hoa anh túc diêm dúa lòe loẹt kia.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi mắt của nàng ảm đạm không có sắc màu, tuy là nhìn chằm chằm biển hoa nhưng tâm tư của nàng lại không biết bay đi tận đâu rồi.

Phía sau, nam tử áo xanh yên lặng đứng, Tuyết Đại nhìn biển hoa, hắn lại lo lắng nhìn nàng, rất lâu sau mới mở miệng.

“Tuyết Nhi, muội...”

Nghĩ muốn khuyên nhủ nàng vài câu nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, càng muốn hỏi xem nàng có nhớ rõ người kia không.

Nếu là nhớ rõ, vì sao lại không cùng hắn nhận thức? Nếu như đã quên, vì sao vẫn còn phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là do số phận đã định sẵn như vậy rồi?

Chỉ là hắn không dám hỏi ra miệng, sợ lại động đến vết thương của nàng, cho nên hắn quyết định để sau.

“Ca ca, người kia, có phải là phụ thân của hai đứa trẻ không?”

Chưa từng có người nào có thể mang đến cho nàng cảm giác mãnh liệt như vậy, nàng vẫn cảm thấy chính mình đã mất đi một phần trí nhớ, hiện giờ xem ra, hẳn là phần trí nhớ về nam nhân kia rồi.

Nàng cũng từng xem qua nhiều sách y học, theo một ghi chép, loại tình huống này gọi là mất trí nhớ có lựa chọn. (hic ta nghĩ để thế này cho dễ hiểu n có vẻ k dc hay lắm nhỉ?)

Nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ là do người hoặc sự việc đã xảy ra gây đả kích quá lớn đối với bản thân người bị mất trí nhớ, cho nên trong tiềm thức họ lựa chọn quên đi, mà khi nàng nhìn thấy người nam nhân kia, ngực không hiểu sao lại nổi lên từng trận đau đớn, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn nát trái tim nàng.

Cho nên nàng không khỏi nghĩ đến phương diện kia, hỏi như vậy, chẳng qua chỉ là muốn xác định thôi.

“Tuyết Nhi, muội thật sự không nhớ rõ hắn sao? Nhưng muội đối với hắn...”

Tuyết Nhi hỏi như vậy, chắc chắn là do không nhớ rõ hắn, nhưng khi nàng nhìn thấy hắn lại tạo thành thương tổn lớn như vậy, vậy phải giải thích ra sao?

“Hắn cho ta cảm giác rất quen thuộc, loại quen thuộc giống như chúng ta đã nhận thức nhau được hàng ngàn năm rồi, nhưng lại cũng cực kỳ xa lạ, xa lạ giống như chúng ta không phải là người của cùng một thế giới.”

Biết là Tuyết Thiên đang nghi hoặc, không chỉ hắn, đến chính nàng cũng có chút mê mang, mấy vấn đề này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu nàng không sao ngừng lại, khiến cho tâm thần nàng không ổn định.

“Vậy bây giờ cảm giác của muội đối với hắn là gì, là yêu sao?”

Lời này của hắn chẳng khác nào đã khẳng định suy đoán của nàng, tuy nàng đã đoán được ra phần nào, nhưng khi được khẳng định cũng không khỏi thấy hoang mang, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tuyết Thiên khẩn trương đỡ nàng, thần sắc không đành lòng nhìn khuôn mặt trắng không có chút máu nào của nàng.

“Muội cũng không biết, không biết cảm giác của muội đối với hắn là yêu hay là cái gì khác, nhưng cũng không sao cả, muội có cuộc sống của muội, còn có hai tiểu bảo bảo đáng yêu chính là niềm an ủi lớn nhất đối với muội, hắn cũng có cuộc sống của riêng hắn, đây cũng coi như là một cái kết có hậu, muội không yêu cầu cái gì xa vời hơn nữa.”

Mà nữ tử mặc áo trắng kia, nhìn cũng rất xứng với hắn, nếu như vậy nàng cũng không cần để ý, có bọn nhỏ làm bạn, nàng nhất định sẽ sống rất tốt.

Nghe được lời nàng, Tuyết Thiên nhíu mày.

“Tuyết Nhi, chẳng lẽ muội không muốn biết giữa mình và hắn sao?”

Kỳ thật hắn muốn hỏi nàng có hối hận với quyết định của mình hay không? Hiện giờ người kia đã trở lại, chỉ cần nàng nguyện ý, bọn họ vẫn có khả năng ở cùng nhau, nếu không có một người dư thừa là hắn nhúng tay vào, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.

“Ca ca nói là chuyện trước đây sao? Muội đã không còn quan tâm nữa rồi, dù cho trước đây muội có yêu hắn, cũng tuyệt đối không đi tranh chấp nam nhân với một nữ nhân khác, huống chi còn là một nam nhân mà muội đã sớm quên đi.”

Tại trong nhận thức của nàng, trước đây có lẽ bọn họ cực kỳ yêu nhâu, lại vì một nguyên nhân nào đó mà chia tay, cho nên chính mình đau lòng tuyệt vọng mới đưa ra lựa chọn quên đi.

Nàng có tự tôn của nàng, có kiêu ngạo của nàng, một người nam nhân mà thôi, nàng còn không đến mức đi tìm cái chết vì hắn.

“Không phải như muội nghĩ đâu, hắn không biết muội có lẽ là do có nguyên nhân, muội phải tin tưởng hắn, khắp thiên hạ này, trừ bỏ ca ca, người muội yêu thương nhất chính là hắn, ca ca sợ muội sẽ hối hận.”

Vốn là rất hận Dạ Khuynh Thành nhưng hắn cũng không nhịn được phải nói ra những lời này, trong ba người bọn họ nhất định sẽ phải có một người bị tổn thương, mà hắn vì muốn Tuyết Nhi vui vẻ, cho nên hắn lựa chọn nhịn đau rời khỏi.

Tuyết Nhi quên người nọ còn chưa tính, có hắn chiếu cố, Tuyết Nhi cũng sẽ sống vui vẻ, nhưng là hiện giờ người nọ lại ngoài ý muốn xuất hiện, như vậy thì Tuyết Nhi sẽ lại không thể tiếp tục vui vẻ sống tiếp rồi.

“Thôi, đã qua liền để cho nó qua đi, có ca ca quan tâm cùng hai đứa nhỏ làm bạn, Tuyết Nhi rất vui vẻ, ca ca không cần lo lắng cho Tuyết Nhi nữa.”

Tuyết Nhi mệt mỏi lấy tay lau trán, không sao cả cười cười, nhưng nụ cười của nàng lại trộn lẫn quá nhiều bất đắc dĩ.

Những ngày sau đó, Tuyết Đại lại quay về với cuộc sống trước khi gặp nam nhân kia, bình yên mà không mất vui vẻ.

Nhưng mỗi khi đêm khuya yên tĩnh đến, nàng lại không sao ngủ được, đã để nhiều ngự y xem bệnh, cũng dùng rất nhiều phương pháp, kết quả đều thất bại.

Dần dần, nàng vì không ngủ được, tính tình cũng biến hóa, trừ lúc ở trước mặt hai đứa nhóc và Tuyết Thiên nàng mới có thể là chính mình.

Tại trước mặt đám thần tử, nàng quả nhiên có thể gọi là nữ tu la mặt lạnh, một việc nhỏ cũng có thể khiến nàng giận dữ, giết người lại càng không nương tay.

Mỗi ngày lâm triều, các đại thần đều là nơm nớp lo sợ, sợ chỉ một chút không cẩn thận sẽ chọc tức nữ hoàng của bọn họ, tiếp đó thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Trong thần điện hắc ám, nam tử toàn thân áo bào đen lười biếng tùy ý nằm nghiêng trên ghế dài, trong tay đang lắc lư một ly rượu bằng vàng, ánh mắt u ám không rõ, giống như có chuyện gì khiến hắn không được thoải mái.

Bên người nam nhân là một nữ tử áo trắng, hắc y mị hoặc và bạch y thuần khiết, đứng caj=jnh nhau đúng là một hình ảnh hoàn mỹ.

Chỉ là nữ tử áo trắng này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại thiếu một chút linh khí, ngược lại là nhiều hơn một chút tà mị, nhìn qua dị thường xinh đẹp mê người.

“Ngươi nói bọn họ đã gặp mặt rồi hả?”

Nam tử mị hoặc lên tiếng, ẩn ẩn lộ ra khí tức nguy hiểm.

“Dạ chủ thượng, mà hắn còn giống như động tâm với nàng ta, có phải là do tình cũ chưa quên?”

Nữ tử lo lắng nhìn hắn, trong mắt mang theo nghi hoặc.

“Không có khả năng, người đã uống vào canh Mạnh Bà không có khả năng còn nhớ rõ chuyện kiếp trước, cái này ngươi không cần đa nghi.”

Người kia uống canh Mạnh Bà là do chính hắn tự mình uy, tuy không đưa hắn (DKT) đi luân hồi, nhưng đây là kết quả mà hắn(nam tử áo đen) muốn.

“Được rồi, nếu là như vậy thì Tường Vi cũng không cần quan tâm, chỉ là cách hôn kỳ còn có một tháng, nhưng Tường Vi vẫn không thể nào lấy được tâm hắn, chuyện này nhưng phải làm như thế nào đây?”

Nữ tử nói xong cố ý đến gần bên người nam tử, thấy nam tử không có ý phiền chán, liền thuận thế tiến sát vào lòng nam tử, vươn tay trắng nõn đến gắt gao ôm eo nam tử.

Sau một hồi nhìn mặt mà nói chuyện, lại đem môi đỏ mọng của mình đến bên môi nam tử, nhẹ nhàng mà hôn.

Sau một hồi vui đùa, dục vọng của nam tử cũng bị khơi dậy, xoay người một cái ép thân thể nữ tử, biến bị động thành chủ động hôn môi đỏ mọng của nữ nhân kia.

Nữ nhân cũng rất phối hợp tùy ý để nụ hôn cường thế của nam nhân như mưa rơi hạ xuống trên người nàng, chỗ xương quai xanh lưu lại một mảng tím bầm lớn, nàng lại vẫn khẽ nhếch môi ngâm ra tiếng.

Nam nhân thuận thế hôn xuống chỗ mềm mại cao ngất của nữ nhân, mở miệng ngậm khỏa mê người kia mà nhẹ nhàng liếm cắn.

Một cánh tay cũng không nhàn rỗi, mò lên một bên no đủ khác, dùng lực vuốt ve khiến da thịt trắng nõn đỏ ửng.

“Ưm... Chủ thượng... Tường Nhi thật là khó chịu...”

Lúc nam nhân cắn xuống, từng đợt tê dại lan khắp toàn thân nữ tử khiến nàng không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy đầu nam nhân.

Hơi thở nữ nhân thơm như hoa lan, những tiếng ngâm nga liên tiếp từ trong miệng nàng mà ra, văng vẳng trong cung điện.

Nam nhân nghe vậy, buông khỏa anh đào đang cắn ra, nhìn nữ tử bằng ánh mắt khát vọng, tà mị cười.

“Tường Vi, không nghĩ tới khi ngươi thay tấm da mặt này thật đúng là khiến ta lưu luyến không quên, không nỡ đưa ngươi cho người khác, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Nam nhân cúi người nói những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng, còn dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nữ tử.

Nữ nhân mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, môi khẽ nhếch, đem ngón tay quấy rối của nam nhân ngậm vào trong miệng, mút mút.

Từng dòng điện truyền đến từ ngón tay, khiến cho hắn không khống chế nổi xé nốt kiện quần áo còn lại trên người nữ tử, ấn nàng xuống ghế dài. Một cái nghiêng thân, hung hăng xỏ xuyện qua nơi non mềm của nữ tử.

“Ừm... Chủ thượng... Ưm... Tường Nhi, có thể gọi tên ngài sao?”

Nữ nhân một bên liên tục thở gấp, vẫn không quên chuyện mình muốn làm, nàng phải làm nữ nhân của hắn, muốn hắn từng bước tiếp nhân mình.

“Ngươi muốn gọi như thế nào thì tùy.”

Nam nhân không để ý nói, lúc này hắn đang bị giác quan của mình chi phối, cũng không biết mình đang nói gì.

“Thiên Tà, Tường Nhi thật yêu ngài, ngài đừng đưa ta đi có được không?”

Trong mắt nữ nhân hiện lên một tia quỷ dị không rõ, chỉ là nam nhân đang đắm chìm trong vui thích nên cũng không chú ý tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.