Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 121: Bảo bảo ra đời




Edit + Beta: Saki

"A... phải không? Nhưng theo ta biết được, thực lực hai người các ngươi cũng ngang ngang nhau, vì sao lần này Kỳ Lân lại thua ngươi hả?"

Tuyết Đại nhướng mày, vẻ mặt buồn cười nhìn hai người bọn hắn.

"Này... này ta cũng không biết, dù sao hôm nay hắn cũng là bại bởi ta rồi."

Hơn nửa ngàyLy Nặc mới phát hiện được có chỗ không thích hợp.

"Kỳ Lân ngươi nói, chủ tử có phải có chỗ nào không giống rồi hả? Sao ta lại cảm giác có chỗ là lạ, ngươi có cảm thấy được không?"

Lúc này hắn mới nhận ra, hôm nay chủ tử có chút không giống thường ngày, không giống lúc trước cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, không nói lời nào cũng không để ý đến người khác."

"Tiểu chủ tử đã trở về bộ dáng vốn có, ngươi sao lại ngốc như vậy?"

Kỳ Lân liếc hắn một cái, đúng là thối hồ ly ngu ngốc.

Chính mình vì muốn hắn bớt giận mới cố ý để thua, bị hắn đánh thành bọ dáng này, hắn lại dám nói là mình tài nghệ không bằng người nên mới thua, không chỉ vậy, tiểu chủ tử có thay đổi lớn như vậy hắn đã phát hiện ra từ lúc nàng mở miệng nói chuyện, vậy mà tên đần độn này đến bây giờ mới phát hiện ra.

Đúng là rất kỳ quái, tiểu chủ tử như thế nào lại biến trở về bộ dáng lúc trước kia? CHẳng lẽ là nàng đã nghĩ thông suốt?

Ừ, rất có khả năng, hắn nên nói cho chủ tử tin tức tốt này, để cho hắn cũng vui vẻ một phen.

Cả ngày nhìn thấy hắn không vui, tâm tình của mình cũng như bị lây theo, không vui.

"Này, ngươi đi đâu đấy?"

Kỳ Lân xoay người đi về hướng cung điện, hắn vội vàng muốn đi báo cho chủ nhân tin tức tốt này.

"Ta đi tìm chủ nhân, lát sau sẽ tìm ngươi."

Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.

"Ngươi nói là nàng nhận thức các ngươi?"

Trong điện, nam tử nghe được Kỳ Lân báo cáo, liền buông sách xuống, im lặng hồi lâu mới hỏi.

"Đúng vậy, tiểu chủ nhân nhận ra chúng ta, cho ta cảm giác như nàng lại quay trở về trước kia, có lẽ là đã thoát khỏi bóng đen?"

Kỳ quái, tiểu chủ nhân vốn là nhớ rõ bọn hắn mà, sao chủ nhân lại hỏi như vậy?"

Đột nhiên, hắn bỗng cảm thấy có chỗ không thích hợp, bởi vì vè mặt của chủ nhân rất khác thường nhưng lại không biết là không thích hợp ở chỗ nào.

"Ừ ta đã biết, ngươi cứ lui xuống trước đi."

Nghe Kỳ Lân kể lại, hắn lại tiếp tục im lặng.

Kỳ Lân lui cuống, cung điện to như vậy chỉ còn lại một mình hắn.

Vì sao Tuyết Nhi lại quên mình? Nhìn tình hình nàng hiện giờ, hẳn là cũng không nhớ rõ người nọ đi, vậy toàn bộ chuyện này phải giải thích như thế nào đây?

Bất tri bất giác, đã hai năm đi qua.

Tuyết Đại mang thai, làm cái gì đều bất tiện.

Ngày hôm đó, nàng thu thập xong hành lý, chuẩn bị xuất cung đến chỗ đám Mẫu Đơn, lại bị Tuyết Thiên ngăn lại.

"Tuyết Nhi, muội không thể xuất cung, mấy ngày nay chính là lúc muội sắp lâm bồn, muội cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Bụng Tuyết Nhi đã lớn như vậy rồi, sao lại không biết an phận, tiểu nha đầu này đúng là làm người ta không bớt lo được.

"Ca, huynh nói câu này cũng rất nhiều ngày rồi, cũng không nhất định là hôm nay sẽ sinh, Tuyết Nhi ở trong cung đã lâu, người cũng đã mọc nấm rồi, huynh để ta ra ngoài hít thở không khí được không?"

Tuyết Đại có chút bất mãn năn nỉ, nàng đã ở trong cái hoàng cung này lâu như vậy, cũng tại ca ca bá đạo này không cho nàng ra ngoài, luôn luôn nói lấy hài tử trong bụng nàng ra uy hiếp.

Lại nói, nàng cũng không biết tại sao trong bụng mình lại có hài tử, phụ thân của nónàng cũng không biết, hỏi bọn hắn thì không ai nói một chữ, thật đúng là tức chết nàng rồi.

"Tuyết Nhi nghe lời, chờ muội sinh hài tử rồi muốn đi chơi đâu ca ca đều sẽ đưa muội đi, nhưng là mấy ngàynày thì không được, ta đưa muội về tẩm điện."

Đối với việc nha đầu kia lại quay về với tính tình ngàn năm trước hắn rất cao hứng, đồng thời cũng cực kỳ sầu não, nàng cả ngày đều làm ầm ĩ muốn đi chơi, nhưng tình huống của nàng lại không cho phép, vạn nhất xảy ra chuyện gì không tốt, hắn biết làm thế nào cho tốt đây?

"Không được, ta... A! Đau quá..."

Lúc Tuyết Đại muốn phản bác đột nhiên lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nho nhắn nhăn lại thành một nắm.

"Tuyết Nhi làm sao vậy? Này không phải là muốn sinh chứ?"

Khẩn trương khom lưng ôm lấy Tuyết Đại đang đau bụng bế lên, vội vàng chạy về phía điện Vô Tâm.

"Chủ nhân, tiểu chủ nhân làm sao vậy?"

Tuyết Thiên ôm Tuyết Đại trở lại tẩm điện vừa đúng lúc đụng phải Kỳ Lân và Ly Nặc.

"Nhanh, mau gọi thái y, bảo tất cả bọn họ đều đến đây cho ta, nói nữ hoàng muốn sinh, mau đi!"

Tuyết Thiên khẩn trương, lời nói ra cũng là thở hổn hển, Ly Nặc cùng Kỳ Lân vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.

"Được, được, Kỳ Lân đi gọi ngự y, chủ nhân chờ một chút."

Bị Tuyết Thiên rống, bọn hắn mới lấy lại tinh thần, kéo nhau đi tìm ngự y.

Thì ra là tiểu chủ nhân muốn sinh bảo bảo, trời ạ, đúng là làm người ta sợ hết hồn, trách không được chủ nhân lại gấp gáp như vậy.

"Ca ca, Tuyết Nhi đau quá, đau chết mất!"

Tuyết Thiên bế Tuyết Đại lên giường, lúc này nàng đã chảy mồ hôi ròng ròng, ở trên giường phượng lăn lộn kêu đau.

Tuyết Thiên giữ chặt Tuyết Đại, nhìn nàng đau như vậy hắn cũng cực kỳ đau lòng, hận không thể chịu đau thay nàng.

"Tuyết Nhi, kiên trì một lát, ngự y lập tức sẽ đến, muội đau như vậy là do bảo bảo muốn ra đời rồi, muội nhất định phải cố chịu đựng, ca ca sẽ ở bên cạnh cùng muội, đừng sợ."

Hắn vội vàng an ủi nàng, một bên lại thầm mắng đám ngự y sao lại lề mề, làm cho Tuyết Nhi bị đau lâu.

Kỳ Lân vội vã mang theo một đống ngự y chạy đến điện Vô Tâm, trên trán đều là chi chít mồ hôi.

Lại nói, bọn hắn cũng cực kỳ khẩn trương, dù sao đây cũng là đỡ đẻ cho nữ hoàng của bọn hắn, làm sao có thể không khẩn trương? Còn chưa đến nơi, đều đã bị dọa thành như vậy rồi.

"Chủ nhân, đã tìm hết ngự y đến đây, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"

Kỳ Lân đẩy cửa điện ra, dẫn theo đám ngự y đi vào, những người đó sau khi vào liền đồng loạt quỳ ở ngoài chờ Tuyết Thiên gọi vào.

"Quỳ ở đó làm gì? Còn không mau lại đây xem nữ hoàng là xảy ra chuyện gì, vì sao lại đau như vậy?"

Tuyết Thiên giận dữ hét lên, đám ngự y này đúng là ngu xuẩn, Tuyết Nhi cũng đã đau thành như vậy, bọn hắn còn không có người nào tiến lên xem bệnh mà còn bày đặt quỳ hành lễ nữa sao?

Đám ngự y vốn là đang run như cầy sấy, nghe hắn rống một tiếng như thế lại càng thêm sợ hãi.

Nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Tuyết Đại, thay nàng bắt mạch, mày nhíu lại khẩn trương nhưng lại không nói ra lí do.

"Sao thế? Ngươi còn không mau nói!"

Ly Nặc gấp gáp, không đợi ngự y mở miệng đã vội vàng hỏi.

"Này... Xin... xin thứ cho cựu thần vô năng, tình hình của nữ hoàng bệ hạ thần nhìn không ra, vẫn là thỉnh Trương ngự y đến xem mới được."

Ai, hắn thật sự là đã tận lực, nhưng mạch tượng nữ hoàng rất vững vàng , căn bản là không giống như muốn sinh hài tử, nhưng là hắn không dám nói, vì bảo toàn mạng của mình, đành phải đẩy trách nhiện cho người khác rồi.

Trương ngự y bị điểm danh run run rẩy rẩy đi tới, đầu đầy mồ hôi bắt mạch cho Tuyết Đại đang đau đến ngất đi trên giường.

"Sao rồi? Tới cùng là làm sao?"

Vẻ mặt và giọng nói Tuyết Thiên đều nghiêm khắc hỏi, một bộ dáng ngươi lại dám nói không biết ta liền chém đầu ngươi.

"Vi, vi thần đáng chết..."

Ngự y kinh hách quá độ, buông cánh tay đang bắt mạch ra liền quỳ xuống, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, vừa dập đầu vừa nói đáng chết.

"Trương ngự y, ngươi không cần tự hành hạ mình, có việc gì ngươi cứ nói thẳng, bản cũng sẽ không trách tội."

Nàng rất đau, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, sợi tóc bị ướt mồ hôi dính bết vào hai bên mặt, nhìn vô cùng suy yếu.

Nghe Tuyết Đại nói vậy, Tuyết Thiên mới ý thức được mình đã luống cuống, cũng là do biểu tình đáng sợ dọa đám ngự y, cho nên hắn lựa chọn ngậm miệng không nói nữa, chờ ngự y nói.

"Bệ hạ, mới vừa rồi vi thần thay người bắt mạch, phát hiện mạch tượng rất vững vàng, không giống như là mạch tượng lúc muốn sinh, còn có..."

Ngự y ấp a ấp úng không dám nói tiếp, đơn giản là lời nói kế tiếp quá dọa người, hắn sợ bởi vậy mà rơi đầu, nhưng nếu không nói ra thì cũng không được, thật đúng là làm khó hắn.

"Cứ nói đừng ngại, ta... đáp ứng sẽ không giáng tội các ngươi."

Từng đợt đau đớn kéo đến khiến hơi thở của nàng rối loạn, nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn.

"Bệ hạ, khi thần bắt mạch không chỉ phát hiện mạch tượng người rất bình thường, nhưng lại không phát hiện ra mạch hỉ, nhưng mà bụng của người..."

Hắn thốt ra lời này, các ngự y khác đều nhao nhao ném cho hắn ánh mắt kỳ quái, ngoại trừ ngự y đã bắt mạch đầu tiên kia.

Bởi vì hắn cũng chuẩn đoán ra hiện tượng này, vốn cho là mình đoán sai, lại sợ bị trách phạt nên không nói ra.

Hiện giờ bị Trương ngự y nói ra, hắn mới xác định mình không có chuẩn sai, nữ hoàng bệ hạ căn bản là không mang thai, nhưng mà bụng của nàng, thật đúng là khiến người ta khó hiểu.

"Ngươi nói cái gì? Một đám lang băm, đều cút hết đi, nhanh đi tìm bà đỡ tới." (ặc bh mới nhớ ra mời bà đỡ sao???)

Nghe Trương ngự y nói vậy, Tuyết Thiên như nhớ tới cái gì, vẻ mặt không vui đuổi bọn họ ta ngoài, sợ Tuyết Đại hoài nghi cái gì.

Đợi ngự y rời đi hết, hắn mới yên tâm.

Sao hắn lại ngu như vậy? Tuyết Nhi là mang thai con của rồng, sao có thể giống như người thường mang thai? Chỉ trách mình quá kích động, nhất thời không suy xét chu toàn.

"Ca ca, vì sao bọn hắn lại nói muội không mang thai? Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Vẻ mặt Tuyết Thiên không được tự nhiên, nàng vừa liếc là biết có chuyện không ổn.

Đối với câu hỏi của Tuyết Đại, hắn nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

"Tuyết Nhi, bọn hắn đều là lang băm, muội đừng tin lời bọn hắn, ca ca đảm bảo, muội thật sự mang thai, không cần nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chờ bảo bảo ra đời."

Hắn không thể nói cái gì, chỉ có thể trấn an nàng trước, chỉ hi vọng nàng không suy nghĩ nhiều.

Tuyết Đạivừa muốn nói cái gì thì bụng lại đau, mà lần này còn đau hơn lần trước, khiến nàng không thể mở miệng nói một chữ.

Nhìn nàng đau đến chết đi sống lại, Tuyết Thiên cũng gấp đến mồ hôi chảy ròng ròng.

"Mau đi xem xem bà đỡ đã đến chưa!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.