Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 116: Tiểu mao cầu làm nũng, khổng tước công chúa gặp nạn




Không ngoài dự tính, bọn họ vẫn lựa chọn một góc khuất ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống liền có tiểu nhị đi tới, giúp bọn họ pha trà, rót nước, sau đó nhiệt tình giới thiệu đồ ăn ngon của quán cho bọn họ.

Biết Tuyết Đại thích ăn đồ ăn thanh đạm, Dạ Khuynh Thành liền gọi mấy món thanh đạm theo sở thích của nàng. Tuyết Đại cũng chỉ tùy ý hắn gọi món, nhàn nhã nâng chung trà lên uống, chờ tiểu nhị mang thức ăn lên.

"Oa, tiểu tử kia thật là đáng yêu, là hồ ly sao?"

Một tiểu cô nương nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi, toàn thân diện một bộ váy màu hồng y hệt công chúa đứng lên, một đôi mắt to xinh đẹp động lòng người gắt gao nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang nằm trong lòng Tuyết Đại, sắc mặt cực kỳ kích động.

Ly Nặc nghe được có người khen mình đáng yêu, mặt hồ ly nhất thời sáng lên, một đôi mắt xanh biếc liếc nhìn cô nương kia, lại chớp chớp làm ra vẻ đáng yêu tinh nghịch, chọc cho tiểu cô nương kia càng thêm vui vẻ.

"Ca ca, con tiểu hồ ly kia thật là đáng yêu, huynh mua cho Nhược Nhi được không?"

Tiểu cô nương đẩy đẩy nam tử ngồi cạnh, miệng nhỏ chu lên làm nũng nói.

Nam tử ngồi cạnh toàn thân hoa phục, thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải cao 1m8, tuổi tác nhìn qua cũng hơn hai mươi.

"Nhược Nhi, đó là sủng vật của người ta, nếu muội thích, trở về ta sẽ cho người đi mua cho muội."

Nam tử có vẻ trầm ổn, nói năng cũng rất có chừng mực.

"Không được, ta chỉ thích nó thôi, ca ca ngươi nhất định phải giúp ta mua được nó, tốn bao nhiêu tiền ta cũng đồng ý."

Tiểu cô nương không phục bất mãn nói.

"Vậy... Ta đi trước hỏi thăm, nếu người ta không muốn bán thì thôi, muội cũng không được nháo."

Muội muội này của hắn đúng là bị chiều hư, làm cái gì cũng chỉ suy nghĩ theo sở thích, không chút nào bận tâm tới cảm thụ của người khác.

Ở quốc gia của mình thì không sao, nhưng đây là ở nước khác, cũng không thể nàng hồ nháo lung tung.

Nam tử đứng dậy, đi về phía nhóm người Tuyết Đại.

"Thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, con hồ ly trên tay cô nương..."

Nam tử lễ phép hỏi Tuyết Đại, nhưng lời còn chưa dứt đã bị ngắt lời.

"Không bán."

Tuyết Đại không chớp mắt nói, giọng điệu nhàn nhạt nhưng làm cho người khác dám nghi ngờ.

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, lại còn bị cự tuyệt rõ ràng như vậy, sắc mặt nam tử xấu hổ đứng ở nơi đó, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.

"Thật có lỗi, đã quấy rầy cô nương dùng cơm, thỉnh cô nương không để tâm, cáo từ."

Nam tử lễ phép nói xong liền trở về, nếu người ta đã không muốn bán thì hắn cũng không có biện pháp, cũng không thể dưới ánh mắt dân chúng mà giết người đoạt của chứ?

"Ca, sao huynh lại ngốc như vậy? Sao huynh không nói chúng ta sẽ trả nhiều bạc?"

Không đợi nam tử ngồi xuống, tiểu cô nương kia đã mất hứng trách móc.

"Muội cũng nghe rồi đó, người ta không muốn bán, chúng ta dù có tiền bạc cũng không thể bắt ép người ta bán cho mình được. Nghe lời, đừng náo loạn, khẩn trương ăn xong còn xuất phát."

Bị cô gái trách móc hắn cũng không thèm để ý, giống như là đã quen rồi, ngược lại còn từ tốn khuyên nhủ cô gái, sợ nàng lại náo ra chuyện gì không hay.

Nhưng cô gái lại không hề cảm kích, lại thở phì phì đứng lên.

"Ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải có được nó, nếu huynh không làm được thì để ta."

Nam tử không kịp ngăn cản, nàng đã đi tới chỗ bọn Tuyết Đại rồi.

Đột nhiên, nàng dừng bước, vốn là gương mặt đang hung hăng phách lối đã chuyển thành vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

"Tỷ tỷ, ta cực kỳ thích tiểu hồ ly trong tay tỷ, tỷ có thể bán nó cho ta được không thành vấn đề, bao nhiêu tiền tỷ cứ nói."

Cô gái mặc váy hồng công chúa trưng ra vẻ mặt mà mình cho là cực kỳ dễ thương tươi cười, cực kỳ lễ phép hỏi, khóe mắt như có như không liếc về phía Dạ Khuynh Thành ngồi bên cạnh Tuyết Đại.

"Ta nói, ta không bán."

Đối với cô gái đang làm bộ làm tịch Tuyết Đại làm như không thấy, lời nói ra lại càng bình tĩnh vô ba, làm cho người vừa nghe là biết không có hy vọng gì, nhưng cô gái kia vẫn không thức thời tiếp tục dây dưa.

"Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi có biết ta là ai không?"

Cô gái mặc váy hồng nhạt cũng sinh khí, không nghĩ nữ nhân này dầu muối cũng không chọn, lại còn trưng ra bản mặt lạnh lùng cho ai xem?

Dạ Khuynh Thành đang muốn động thủ giáo huấn cái nha đầu không biết trời cao đất rộng này một phen, lại bị Tuyết Đại quăng cho một ánh mắt ngăn lại.

Tuyết Đại nhàn nhạt liếc nàng một cái, thờ ơ phán một câu: "Không biết."

Nàng kia vừa nghe, cho là nàng bị khí thể của chính mình dọa sợ, âm thầm hả hê.

"Hừ, bản công chúa cho ngươi biết, chúng ta chính là...."

Lời còn chưa dứt đã bị nam tử kia ngăn trở.

"Nhược Nhi, mau trở lại, không được nói lung tung."

Nha đầu kia thật đúng là không biết trời cao đất rộng, dám ở bên ngoài tiết lộ thân phận của mình, như vậy sẽ tạo không ít phiền toái cho bọn hắn.

Nhưng dù hắn có ngăn cản cũng vô dụng, cô gái kia hiển nhiên không để ý tới cảnh cáo của hắn, tiếp tục khoe ra thân phận mà nàng tự cho là hiển hách.

"Công chúa sao?"

Nàn tự xưng là bản công chúa, mà Lan quốc đã đổi chủ, hiện tại quốc quân là Mặc Thanh Vân, cũng là thần Sáng thế Tuyết Thiên, không có khả năng có công chúa.

Hi quốc đã bị nàng cùng Dạ Khuynh Thành náo cho gà bay chó sủa, hoàng thượng cũng đã bị bọn họ giết, càng không nói gì đến công chúa hay không công chúa, chỉ còn lại mỗi Kim quốc, vậy cô gái này hẳn là công chúa Kim quốc.

"Hừ, bản công chúa chính là công chúa Kim quốc Nhược Tây, như thế nào, sợ rồi sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao tiểu hồ ly ra đây, bản công chúa sẽ tha cho ngươi thoát chết."

Nàng ta bày ra bộ dáng chỉ cần ngươi thỏa mãn ý của bản công chúa, bản công chúa sẽ hào phóng tha cho ngươi tội chết.

Trong tửu lâu không chỉ có hai đám người bọn họ ăn cơm mà còn có rất nhiều khách nhân khác, nghe thấy cô gái kia tự xưng là công chúa, đều nhao nhao hướng mắt nhìn sang, trong nháy mắt nàng liền trở thành nhân vật tiêu điểm.

Không nghĩ tới, trong một tiểu trấn nho nhỏ lại có thể gặp được một vị công chúa, về sau tửu lâu này cũng có thể nổi danh rồi.

"A...? Nếu ta không giao ra thì sao?"

Tiểu hồ ly trong ngực nàng mở to đôi mắt hồ ly hữu thần, không nháy mát nhìn cô gái áo hồng kia, trong mắt đều là thương hại.

Ai, đắc tội chủ mẫu nhà nó, ngươi liền tự cầu phúc đi, a di đà Phật, chỉ hy vọng ngươi không chết quá khó coi.

Nhìn ra nàng ta cũng là yêu thích nó như vậy, nó liền yên lặng thay nàng ta cầu nguyện một phen, hoàn toàn không biết nguyên nhân khởi đầu đều là do nó mà ra, nó mới chính là đầu sỏ gây nên.

Nàng kia lại không phát hiện ra ánh mắt thương hại của tiểu hồ ly, nàng chỉ biết tiểu hồ ly đang nhìn nàng, cho rằng nó cũng thích mình, nhất thời tâm lại ngứa ngáy, chỉ nghĩ muốn đem nó đoạt tới trong tay.

Tốt nhất là có thể mang theo cả nam tử bên cạnh về thì càng tốt, nàng sẽ thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, để hắn trở thành phò mã của mình, hứa cho hắn cả đời vinh hoa phú quý. (ng ta đến hoàng đế còn chả thèm nói j đến làm phò mã của nhà mi =_=)

"Ngươi không giao ra thì chỉ có đường chết, bản công chúa cho ngươi biết, bên ngoài có rất nhiều thuộc hạ của ta, chỉ cần bản công chúa ra lệnh một tiếng, bọn họ nhất định sẽ tiến vào, đem ngươi loạn đao chém chết, chính ngươi tự suy nghĩ cho tốt đi."

Bày ra một bộ dáng nữ hoàng cao cao tại thượng, nhưng Tuyết Đại lại không thèm liến nàng ta lấy một cái, lại càng khiến cho nàng ta tức giận không thôi.

Cái xú nữ nhân này là có ý tứ gì? Dám không để nàng vào mắt, nàng dựa vào cái gì?

Nghĩ nàng đường đường là công chúa một nước, từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người nào thấy nàng không thể không quỳ hành lễ, mà nữ nhân này lại dám không để ý đến nàng, đây không phải là tìm chết sao?

Nửa ngày sau, Tuyết Đại rốt cuộc nói chuyện, nhưng lời của nàng lại khiến nàng ta hận không thể cho nàng hai bạt tay, để cho nàng nhận rõ thân phận của mình.

"Đem nó cho ngươi cũng không phải là không được, chẳng qua là ta có một điều kiện, nếu ngươi đáp ứng được ta liền đưa nó cho ngươi, như thế nào?

Nàng thốt ra những lời này, lại làm cho tiểu hồ ly sợ hãi, một bộ dáng đáng thương tội nghiệp nhìn Tuyết Đại, không tiếng động nói: Chủ mẫu à, không cần, không cần đưa ta cho nàng ta, như sợ nàng sẽ thật sự đưa mình cho người khác.

Vì ngại đang ở trước mặt dân chúng không hợp, nó không có cách nào mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt van nài.

"Làm sao vậy, đây không phải là suy nghĩ của ngươi ư?"

Tuyết Đại cười như không cười nhìn nó, ôn hòa phun ra một câu khiến nó khóc không ra nước mắt.

Nó lại quay đầu nhìn về phía Dạ Khuynh Thành đang yên lặng một bên, trong mắt là khẩn cầu sâu sắc.

Chủ tử~~~ người hãy nể tình Ly Nặc đã theo người mấy vạn năm mà mở lòng từ bi cứu ta đi? Ta sai lầm rồi, ta không nên trêu chọc cái hoa si kia, lại càng không nên cho nàng ý nghĩ muốn rời khỏi!

Vô luận nó nháy mắt ra hiệu thế nào, Dạ Khuynh Thành vẫn thủy chung không liếc nó lấy một cái, một đôi mắt từ đầu tới cuối chỉ dừng lại trên người Tuyết Đại, gắt gao in lại bóng hình nàng, không rảnh lo cái khác.

"Điều kiện gì? Chỉ cần ngươi nói ra, bản công chúa nhất định làm được."

Hừ, còn tưởng rằng nàng sẽ kiên trì không giao ra, thì ra cũng chỉ là một tục nhân mà thôi.

Nàng ta cho rằng, Tuyết Đại chắc chắn là muốn có vinh hoa phú quý gì đó, hoặc là muốn nàng ta an bài cho chức quan gì đó.

Nàng nhất định sẽ vì những lời hôm nay mà phải trả giá thật nhiều.

"Vậy sao? Hi vọng ngươi có thể nói được làm được."

Tuyết Đại cười lạnh một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng mà lại khiến người nghe sởn gai ốc, đúng là ngu xuẩn.

"Bản công chúa tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên nói được làm được, các vị ngồi đây có thể làm chứng."

Lời này của nàng ta khiến mọi ngươi trong tửu lâu nhao nhao gậ đầu, tỏ ý chính mình nguyện ý làm chứng.

Mà ca ca của nàng lại không cho là như vậy, hắn vẫn luôn quan sát Tuyết Đại và Dạ Khuynh Thành, cảm thấy bọn họ không phải là người bình thường, chính vì bọn họ có khí tức quá mức cường đại mà người thường không có.

Nghe được muội muội mình nói như vậy, hắn nhất thời thấy không ổn, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nàng đã đem lời nói xong rồi.

"Xá muội không hiểu chuyện, đã mạo phạm hai vị, thỉnh hai vị đại nhân đại lượng, không cần so đo cùng tiểu hài tử, tại hạ thay xá muội hướng hai vị bồi tội."

Hắn muốn ngăn cản, tối thiểu muốn cứu vãn tình huống, vì trực giác cho hắn biết, chuyện xảy ra kế tiếp nhất định sẽ không hay ho gì, cái muội muội lỗ mãng này của hắn lại gây ra đại họa rồi.

"Ca, huynh mau tránh ra, nàng không phải là muốn vinh hoa phú quý sao, bản công chúa không thiếu nhất chính là bạc, huynh cứ về chỗ ngồi đi, chuyện này ta tự xử lý, không cần huynh nhúng tay."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.