Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 103: Khát máu thành tính, tân hoàng lên ngôi




Vẻ mặt Mặc Thanh Vân đầy ý cười quở trách tiểu nha đầu trong lòng, thực không hiểu nổi tại sao trong đầu nàng lại có ý nghĩ lỳ kì cổ quái như vậy, thật đúng là khiến hắn giật mình không nhỏ.

"Đúng vậy, ta cũng muốn có quyền lực giống như bọn hắn, cũng muốn được uy phong như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Cô gái chu miệng lên, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn Mặc Thanh Vân, khiến hắn không đành lòng cự tuyệt.

Cô gái khăng khăng khiến cho hắn phải suy nghĩ một hồi, sau mới nhìn nàng nói: "Tuyết Nhi, nếu là nàng muốn, ta nhất định sẽ thay nàng làm được, nhưng là..."

Từ khi hắn thức tỉnh đã không còn nghĩ đến chuyện muốn làm hoàng đế, chỉ muốn toàn tâm toàn ý được đến chân trời góc bể cùng nàng, nhưng giờ nàng lại có loại ý nghĩ này, mà chính mình cũng đã đáp ứng tất cả đều sẽ nghe nàng, nếu nàng muốn chơi đùa, vậy hắn cứ chiều theo ý nàng đi, dù sao chỉ cần có nàng ở bên cạnh là tốt rồi.

Kỳ thật hắn có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ nhưng lại sợ nàng sẽ nhớ lại chuyện ngàn năm trước, hắn không dám mạo hiểm, bởi vì hắn sợ, sợ vạn nhất nàng nhớ lại toàn bộ sẽ rời bỏ hắn, cũng sợ nàng sẽ lại lần nữa chĩa kiếm về phía mình.

"Được, ta muốn, nhưng sao cơ?"

Vẻ mặt Tuyết Đại kích động nhìn hắn, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

"Nhưng là nàng chỉ có thể làm hoàng hậu, tuy ta không thích làm hoàng đế, nhưng vì nàng ta liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy."

Hai người mải nói chuyện không coi ai ra gì, hơn nữa lời nói ra đều là đại nghịch bất đạo, ở trước mặt hoàng thượng mà ngang nhiên bàn đến chuyện cướp ngôi, hai vị... xin hỏi hai vị có phải rơi mất não rồi hay không? (ặc... nguyên văn ta k chém j hết =”=)

"Còn ngẩn người làm gì? Còn không mau bắn tên cho trẫm! Mau bắn chết hai người kia cho trẫm!"

Lão hoàng đế đã tức muốn thủng phổi rồi, sắc mặt hết xanh lại tím, miễn bàn có bao nhiêu rực rỡ.

"Không thèm, hoàng hậu quá bất lực, một chút quyền lực đều không có, Tuyết Nhi không cần, Tuyết Nhi muốn được giống như lão đầu mặc áo vàng kia cơ!"

Đối với nhóm người đang giương cung về phía mình nàng hoàn toàn ngó lơ, vươn một ngón tay ngọc ngà chỉ về phía lão hoàng đế đang mặt mày tái mét.

Một tiếng "lão đầu" khiến cho sắc mặt ông ta càng khó coi, hung tợn trừng mắt nhìn Tuyết Đại, hận không thể làm thịt nàng.

Hưu! Hưu! Hưu!

Mấy vạn mũi tên đồng thời được bắn ra, hợp thành một màn mưa tên, đồng loạt bay về phía hai người.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nam tử ôm lấy cô gái rồi bay thẳng lên trời.

Đúng lúc này một bóng dáng áo đỏ cũng phi thân đến, hội họp với hai người Mặc Thanh Vân giữa không trung.

"Đại Nhi, không sao chứ?"

Nhìn cô gái bị Mặc Thanh Vân gắt gao ôm vào lòng, tâm hắn lại nhói đau, nhìn thấy ánh mắt xa lạ của nàng càng khiến tâm hắn muốn nát vụn.

"Ngươi đưa Tuyết Nhi rời đi trước, để ta xử lí những kẻ này."

Mặc Thanh Vân giao Tuyết Đại cho Dạ Khuynh Thành, tuy hắn không để những kẻ đó vào mắt, nhưng hắn sợ nàng sẽ bị thương, tốt nhất vẫn là để nàng rời đi trước, sau khi hắn giải quyết xong lại đi tìm nàng.

Dạ Khuynh Thành nhận lấy Tuyết Đại, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, một loại cảm giác đã lâu không thấy bỗng trào lên, trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Đại Nhi của hắn rốt cuộc cũng trở lại trong ngực hắn rồi.

Nhưng ánh mắt nhìn mình như nhìn người lạ lại khiến tâm hắn cứng lại, cảm giác mất mát lại ập đến.

Ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, liền gật đầu với Mặc Thanh Vân: "Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

Nói xong liền mang theo Tuyết Đại quay trở về hướng hắn vừa tới, lại không ngờ trước khi đi Tuyết Đại lại lớn tiếng kêu: "Phu quân, đừng quên chuyện đã hứa với Tuyết Nhi nha, Tuyết Nhi phải làm hoàng đế!"

Lời này của nàng vừa nói ra, mặt Dạ Khuynh Thành nhất thời đen xì, trên trán chảy đầy hắc tuyến, thiếu chút nữa mất trọng tâm mà ngã xuống từ trên không. (a nên cb tinh thần nhỡ có ngày tỷ đòi lm hoàng đế thật :v)

Mà Mặc Thanh Vân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Tốt, ta hứa sẽ cho nàng một hậu vị còn lớn hơn quyền lực của hoàng đế, được chưa?"

Ha ha, cô nhóc này thật đúng là, thôi cứ kệ nàng nháo đi, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

"Tốt, là ngươi nói nha, đừng quên..."

Lời của nàng theo Dạ Khuynh Thành rời đi mà biến mất ở phía chân trời, Mặc Thanh Vân sững sờ nhìn bóng hai người, chỉ cảm thấy không biết nói gì, thằng nhãi Dạ Khuynh Thành này quá ích kỉ đi, không chấp nhận được Tuyết Nhi đối tốt với mình, còn chưa nói xong hắn đã chạy mất tăm rồi.

Hắn tin tưởng, Dạ Khuynh Thành nhất định là cố ý, hắn đây là đang nghen, nhưng nói đi nói lại, nếu Tuyết Nhi không mất trí nhớ khẳng định sẽ chọn ở bên Dạ Khuynh Thành, như thế người ghen tỵ đổi lại sẽ là hắn không đúng sao?

Cũng may, hiện tại hắn chỉ hy vọng Tuyết Nhi vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ, như vậy hắn có thể làm bạn bên nàng vĩnh viễn, đây là một chuyện hạnh phúc biết bao... (a rất tốt n e rất tiếc a chỉ là nam phụ =.=)

Không nhìn phương hướng Tuyết Đại rời đi nữa, hắn lập tức triệu hoán Phục Ma cầm.

Mọi người bên dưới ngơ ngác nhìn nam tử đang ôm cầm bay giữa không trung, phải là người như thế nào mới có được tư thái như thế?

Nam tử áo xanh đón gió mà đứng, dừng lại trên không trung.

Tay áo hắn phấp phới giống như thiên thần hạ phàm, có một sự thần thánh uy nghiêm không thể xâm phạm, ba ngàn sợi tóc mềm mại bị gió thổi tung xõa trên vai, càng tăng thêm vẻ đẹp không nhiễm bụi trần của hắn, khiến cho ánh mắt mọi người không sao rời khỏi hắn.

Mãi cho đến khi một hồi tiếng đàn du dương truyền đến, mọi người mới hoàn hồn lại, giờ phút này nhìn người nam nhân đang gảy đàn kia, không hiểu sao họ cảm thấy khủng hoảng.

Tuy bọn hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì kế tiếp nhưng chỉ biết đó chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt gì, nam nhân đang lơ lửng giữa không trung kia tuyệt đối không phải là phàm nhân, mà hiện giờ bọn hắn lại đắc tội hắn, như vậy kết cục xác định rất thảm.

Quả nhiên nam tử không làm bọn hắn thất vọng, ngón tay vừa chuyển, một hồi âm thanh bén nhọn vang lên, giống như những mảnh thủy tinh vô hình cứa sâu vào linh hồn người ta khiến bọn hắn thống khổ không thôi, liên tục lấy tay gãi trước ngực, y phục cũng đã rách tả tươi, ngực ai nấy đều đầm đìa một mảng máu tươi.

Bởi vì bọn họ thật sự rất ngứa, không phải bên ngoài mà là đến từ trái tim, cái loại ngứa này như có hàng vạn con kiến đang xâu xé trái tim của mình, đã thống khổ lại ngứa ngáy khó chịu.

"Cửu... cửu hoàng tử tha mạng, van cầu người tha chúng ta đi, thật là khó chịu..."

Bên dưới là một mảnh khẩn cầu mà nm tử kia vẫn không để ý, tiếp tục gảy đàn, thần thái nhàn nhã như đang tùy ý thưởng đàn mà thôi, căn bản không hề giống như đang giết người.

Không bao lâu, trên mặt đất máu đã chảy thành sông, thi thể ngổn ngang khắp nơi, một màn giết người vô hình của nam tử đã đâm một nhát vào tâm lão hoàng đế và các đại thần phía sau, không thể xóa nhòa.

Một màn này bọn họ sẽ nhớ kỹ, thậm chí là trong mơ cũng vẫn bị ám ảnh, do đó không thể say giấc, ăn không ngon, ngủ không yên.

Một lòng một dạ nhớ lại, trước đấy bọn họ đã từng đắc tội hắn chưa? Hẳn là không có, không, chắc chắn là không có, nếu không bọn hắn nhất định phải chết!

Mãi đến khi mấy vạn binh lính chết không còn một mống, nam tử mới phi thân xuống, thần sắc thản nhiên đi về phía đôi nam nữ trung niên đang bị dọa u mê.

"Thế nào, các ngươi tự giải quyết hay là để bản tôn ra tay?"

Ở trong mắt bọn họ, Mặc Thanh Vân nghiễm nhiên trở thành một sát thần, giọng điệu nhàn nhạt hỏi, không hề giống như đang bức người chết mà là đang đàm luận về thời tiết vậy.

"Ngươi... ta là phụ hoàng của ngươi, sao ngươi có thể nói với ta như vậy?"

Hoàng thượng rất không dễ dàng mới thanh tỉnh, gương mặt già nua không biết xấu hổ nói.

Mới một khắc trước còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, hiện tại lại lôi tình thân ra uy hiếp hắn.

"Xem ra là ngươi muốn bản tôn tự ra tay rồi, nếu đây là lựa chọn của ngươi thì bản tôn cũng không ngại thành toàn cho ngươi!"

Dứt lời, lão hoàng thượng còn chưa kịp nói một câu đã ngã xuống đất, không còn thở nữa.

Một màn này không chỉ dọa sợ hoàng hậu bên cạnh mà càng khiến đám đại thần kia run rẩy, tuy bọn hắn sợ hãi nhưng lại không dám chạy trốn, không phải sợ bị bắt mà là dưới chân như bị đổ chì vào, không bước nổi.

Nam nhân này đã giết hoàng thượng chỉ trong nháy mắt mà không làm ra bất cứ động tác nào, thật là đáng sợ. Đột nhiên một bóng dáng thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ lùi về phía sau.

"A!"

Hoàng hậu đang muốn bỏ trốn bị Mặc Thanh Vân phất tay áo quẳng ngã trên đất, đầu đụng vào tảng đá chảy máu đến dọa người.

"Như vậy đã muốn đi rồi hả? Phần diễn của ngươi còn chưa xong đã muốn rời đi rồi hả?"

Trêu chọc hắn thì chẳng qua là mất đi một cái mạng mà thôi, nhưng lại dám hại Tuyết Nhi thì đừng mơ tưởng được chết thống khoái, hắn sẽ từ từ hành hạ bà ta, để cho bà ta sống không bằng chết, để bà ta hối hận vì đã sống trên đời này!

"Người tới! Chặt tứ chi độc phụ này, sau đó vứt bà ta xuống hồ sen cho cá ăn!"

Giờ phút này hắn nghiễm nhiên là tư thế chủ nhân của hoàng cung, ra lệnh cho đám đại thần đang run rẩy kia.

Mà quả thật hắn rất có khí chất của quân vương, không chỉ như vậy, thậm chí ở các phương diện khác hắn đều hơn hoàng đế đã chết rất nhiều lần.

Cứ như vậy, hoàng triều Lan quốc liền thay đổi, tân hoàng cứ thế lên ngôi, tuy là tình cảnh có chút kỳ quái nhưng không ai dám dị nghị, không chỉ không có phản đối mà còn đối với vị tân hoàng này tôn sùng, kính sợ có thêm.

Mãi đến nhiều năm về sau, bọn hắn vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, lão hoàng đế bị giết, hoàng hậu thì bị tân hoàng sai người chặt tứ chi ném vào hồ cho cá ăn, bọn hắn cũng nhớ rõ tiếng kêu la thảm thiết của bà ta, ám ảnh giấc ngủ của bọn hắn hàng đêm.

Còn có mấy vạn binh lính bị chết kia, cái cảnh tượng máu chảy thành sông ấy vẫn như một ký ức mới mẻ in sâu trong tâm trí bọn hắn, quả thực là cả đời người khó quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.