Tiếng sột soạt vang lên kèm theo là các tiếng bước chân.
Ly Duẫn giật mình. Hết top này lại tới top khác. Không phải là do rảnh quá không có việc gì để làm nên mấy người ở đây cứ thích ám sát nhau chứ.
Cô chạm nhẹ vào cổ tên nam nhân xấu số. Còn thở. Chắc là còn sống. Nhưng đám người kia sẽ nhanh tới đây thôi. Trước hết cô phải giấu người này đi đã.
Ly Duẫn lôi hắn ném vào hốc cây. Không nên tự chuốc rắc rối cho bản thân. Như vậy rất phiền.
\- Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn sống hay là chết?
Thấy tên nam nhân kia bỗng nhiên trừng mắt nhìn cô. Ly Duẫn vừa thấy hài lại vừa thấy bực. Cao ngạo cái gì. Lúc này muốn lấy lòng tự trọng ra để cảnh cáo cô? Tự trọng là gì? Có giúp mình sinh tồn được không?
Ly Duẫn nhìn lại khiến tên kia thoáng giật mình rồi nhắm mắt gục xuống. Cô nhanh tay dùng mấy lùm cây gần đó để lấp hốc cây lại.
Ly Duẫn cởi bỏ quần áo che đi mấy vệt máu trên nấm mổ rồi đắm mình vào dòng nước mát. Nghe thấy động tĩnh,đám người kia lập tức chạy tới thì thấy cô đang ung dung tắm.
Ly Duẫn mỉm cười . Có giỏi thì tới đây mà bắt người. Chỉ cần chúng lại gần,cô chắc chắn sẽ giết từng kẻ chết không toàn xác. Coi như là máu tế cho Lam Tuyết Y
\- Mấy người còn muốn nhìn trộm đến bao giờ. Còn không mau cút.
\- Tiện nhân,ai cho phép ngươi nói chuyện với Tiêu phó soái như vậy? \- Một tên bất bình vì lời nới ngỗ nghịch của cô \- Có tin ta lấy cái đầu của người không?
Ly Duẫn nhẹ nhàng đi về phía bờ hồ. Tay cô vịn vào thành hồ,ánh mắt đầy mị hoặc,khẽ cười hỏi:
\- Vậy mấy người muốn thế nào?
Tiêu Mịch giật mình,nghiêng đầu tránh né. Cây kim vừa cắm lên thân cây thì liền xám đen lại,lá cây héo khô rơi xào xạc xuống chân.
\- Ồ..tránh hay đấy..Nếu muốn xuống đây tắm thì phải xem bản lĩnh của mấy người đã. \- Cô vỗ tay tán thưởng.
\- Tại hạ thất lễ,đã mạo phạm đến cao nhân. Xin cô nương bỏ qua cho.
\- Hửm? Đi nhanh thế rồi cơ à? Ta có nghe khi nãy có người muốn cắt cái đầu của ta xuống. Ta rất không vui đấy.
Tiêu Mịch hiểu ý,một đao nhanh gọn khiến tên vừa lớn tiếng với cô chết ngay tức khắc.
\- Liệu cô nương đã vừa lòng?
\- Được,cút đi.
Ly Duẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ có 4 cây châm như vậy thôi. Bảo bối của cô. Dùng mất một cây rồi. Thật phí. Tí phải đi lượm về mới được.
May là ở đây có cái hồ lớn. Nếu không cô cũng chẳng biết làm cách nào để thoát cả. 20 người cùng xông vào bắt cô. Cô mà chống cự thì không què cũng tàn phế.
Vũ khí của cô nếu muốn dùng thì cũng mất rất nhiều sức lực. Tóm gọn là nên rút lui,giữ khoảng cách. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tên Tiêu soái gì đó coi như là may mắn đi.
Ly Duẫn bước ra khỏi hồ thì cùng lúc tên nam nhân kia cũng thoát ra được khỏi hốc cây. Nhìn sắc mặt kia thì hình như chưa chết được.
Hắn bất ngờ rồi quay mặt đi. Cô lên giọng chế giễu :
\- Nhìn cũng đã nhìn rồi. Xem cũng đã xem rồi. Còn giả nhân nghĩa. Thật khó hiểu.
\- .....
\- Được rồi. Không cần biết ơn. Cút đi.
Người Ly Duẫn tê cứng. May mà cô từng có những bài huấn luyện khắc nghiệt nếu không chắc bị đóng băng chết rồi.
\- Quần áo của nàng hỏng rồi. Lấy của ta
Tên nam nhân ấy khoác lên người cô một lớp áo choàng mỏng. Coi như hắn có nhân tính đi. Cô cũng không chấp với hắn làm gì. Coi như bản thân xui xẻo.
Hai sợi dây quấn quanh tay cô đột nhiên mọc tua tủa ra nhưng cái móc sắc nhọn. Ly Duẫn nhún chân,thân hình nhanh chóng biến mất sau đám cây rừng rậm rạp.
Bạch Tử Du lưu luyến nhìn dáng người của cô dần khuất xa.
\- Vương gia,chúng thần hộ giá chậm trễ.
\- Bạch Hầu,đi theo nàng ấy. Còn lại hồi phủ.
\- Vâng thưa vương gia.