Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 39: Tiếp nhận lệnh bài




“Nói như vậy, La Sát môn là mẫu thân để lại cho ta?” Nghe xong hồi lâu, cuối cùng Vũ Nhạc lý giải một chút đầu mối.

Ni Mạn, Tu La gật gật đầu: “Đúng vậy, lão chủ tử trước khi đi, đem La Sát môn để lại cho ngài, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, La Sát môn sẽ không xuất hiện.”

“Không trách được ta chưa từng nghe nói qua, là vì nguyên nhân này. Thực lực của La Sát môn, bây giờ đã đạt tới cảnh giới nào?” Vũ Nhạc đột nhiên tò mò với vị mẫu thân của mình, theo như thực lực của hai người này, mẫu thân là người cao thâm khó lường, một nhân vật như vậy, sao lại gả cho Yêu Vấn Thiên?

Ni Mạn đột nhiên cười thần bí: “Lão chủ tử phân phó, trước khi ngài có đủ thực lực, La Sát môn vẫn như cũ do năm người chúng ta quản lý. Mà trách nhiệm chủ yếu của ngài chính là không ngừng học tập, bổ sung thực lực chính mình, đợi sau khi giải trừ phong ấn, thực lực đạt tới cảnh giới Tử Tông, ngài muốn hỏi cái gì, thuộc hạ tuyệt đối không giấu diếm.”

“Phong ấn? Nói như vậy mẫu thân cũng biết trong người ta có phong ấn?” Lần này Vũ Nhạc không thể bình tĩnh được nữa, nếu mẫu thân biết trong cơ thể mình có phong ấn, thân phận của nàng càng thêm không thể tưởng tượng được! Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lập tức nhìn về Linh Tiểu Giới đang đứng bên cạnh, Tiểu Giới miễng cưỡng nhìn lên, nhún vai: “Đừng hỏi, hỏi ta cũng không nói, hiện giờ chưa phải lúc.” “Ngươi…” Vũ Nhạc phiền chán vuốt vuốt ấn đường, nàng đúng là không có biện pháp với Tiểu Giới, chuyện ép buộc người khác, nàng không làm được.

“Chủ tử? Ngài làm sao vậy?” Ni Mạn nhìn thấy sắc mặt đại biến của Vũ Nhạc, kỳ quái hỏi.

Vũ Nhạc vừa nghe Ni Mạn hỏi, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, theo ánh mắt Ni Mạn nhìn tới chỗ Tiểu Giới. “Đừng nhìn, bọn họ không nhìn thấy ta.” Giọng nói lười biếng của Tiểu Giới vang lên bên tai, Vũ Nhạc mới hiểu ra, bất động thanh sắc hoàn hồn lại: “Không sao, vậy lần này các ngươi đến, là để xem hoàn cảnh của ta?” Nếu bây giờ tông môn là do bọn hắn quản lý đương nhiên sẽ không liên quan tới nàng, như thế cũng tốt, từ trước tới nay nàng đều không am hiểu chuyện quản lý.

“Đúng vậy, môn chủ.” Tu La hơi gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút dao động nào.

“Vậy các ngươi đã thấy rồi, có thể đi.” Đối với La Sát môn này, nàng không hề quan tâm, có điều họ cũng nói đúng, trước khi nàng có đủ thực lực, nàng không có tư cách tiếp nhận đồ của mẫu thân để lại.

“Dạ, môn chủ, nhìn thấy ngài mạnh khỏe, thuộc hạ cũng yên tâm. Có thứ này ngài có thể cầm, La Sát môn vừa vì của ngài chế tạo riêng thân phận lệnnh bài, là lệnh bài cao nhất của chúng ta “Minh Vương lệnh”. Dứt lời, hắn đưa ra một tấm ngọc bài màu đen, Vũ Nhạc tò mò tiếp nhận, liền bị mặt đầu lâu quá sống động của lệnh bài làm hoảng sợ. Thời đại này, có thể có trình hộ điêu khắc tinh tế thế sao? Có thể khắc thành hình đầu lâu tinh xảo, quả thật không dễ dàng. Nàng cẩn thận lật xem mặt trái lệnh bài, đập vào mắt là tám chữ uy vũ: Minh Vương làm ra, ai dám tranh phong! Khẩu khí thật sự lớn, xem ra La Sát môn này, so với suy đoán của mình còn lợi hại hơn, nàng nhất định phải hảo hảo quý trọng.

“Được rồi, ta sẽ giữ gìn thật tốt, các ngươi không có việc gì nữa thì trở về đi, còn nữa, làm sao ta tìm được các ngươi?”

Ni Mạn đưa một cái bình cho Vũ Nhạc: “Bên trong bình là đạn tín hiệu, có gì muốn phân phó, chủ nhân có thể gọi chúng ta. Máy truyền tin đang chế tạo trong môn, không bao lâu nữa, sẽ không cần phiền phức như vậy.”

“Máy truyền tin? Đó là thứ gì?” Thì ra ở thế giới này còn có thứ tốt hơn đạn tín hiệu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.